Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Chồng Bên Gối Lạnh Lùng

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thì ra chuyện đằng sau lại như vậy, cho nên tình yêu mới không trong kế hoạch của cô, cho nên, cô mới sẵn sàng tình nguyện chấp nhận bản hiệp ước hôn nhân này, cho nên, khi anh đã kết hôn, cố tình không quan tâm đến cô, cô cũng hoàn toàn không để ý lại còn cảm thấy vui vẻ thoải mái, cho nên, cô không chỉ không tin vào tình yêu, mà còn chán ghét những đàn ông trăng hoa.

Mà anh, cũng không tin tưởng tình yêu.

Mẹ anh có mối tình tuổi thanh xuân, có giàu sang, tất cả đều được ban tặng nhưng kết quả thì được gì? Ngay cả một tình yêu bố thí cũng đều không có, trên đời này làm gì có công bằng đâu?

Mà người phụ nữ đấy, bị mất đi tình yêu từ người chồng của mình, giàu sang, nhưng ba anh lại có vẻ thông minh, không màng đến địa vị danh lợi phía trước nên dám sau lưng mẹ xằng bậy, còn Ngụy Thế quá mức sốt ruột, nghĩ đến ở nước ngoài, thần không biết, quỷ không hay, không nghĩ chung quy cũng chỉ là công dã tràng.

Cô rất giống mẹ anh, cho dù phát hiện Ngụy Thế phản bội, cũng muốn lấy anh để thể hiện quyết tâm mình muốn rời xa Ngụy Thế, nhưng....

Nhưng trong lòng cô còn yêu Ngụy Thế không?

Trần Phong Vũ đứng ở ban công trầm tư, đối mặt với ánh sáng lấp lánh, tâm tình của anh rất rối bời, anh chưa từng thích một người phụ nữ nào khiến hao tổn tinh thần đến vậy, cũng đoán lòng cô đã có biến chuyển, có vẻ anh nên tìm cô nói chuyện nghiêm túc.

Sau khi về, cô về phòng tắm rửa, xem ra cô có ý tránh mặt anh.

“A.....” Trong phòng tắm truyền đến tiếng hét chói tai của cô.

Lần này anh không vội, ngược lại còn mỉm cười, có lẽ anh nên cảm tạ tên “con gián” này xuất hiện rất đúng thời điểm.

“Trần Phong Vũ....” không thấy anh phải ứng, cô gọi vội vàng.

“Sao vậy?”. Anh lúc này mới chậm rãi đi vào phòng tắm.

“Có con gián!”. Cô hé mở cửa phòng tắm, nhưng lần này đã nhớ rõ quấn khăn tắm, chỉ để hở vai.

“Anh vào đây!”. Lúc anh vào phòng tắm, đưa mắt nhìn thật kĩ cô, khăn tắm ẩm ướt quấn quanh người cô, trên cổ, cánh tay tất cả đều lấm tấm vài giọt nước.

Phát hiện thấy ánh mắt cực nóng của anh, cô quay mặt đi, hai chân lặng lẽ lui về phía bồn tắm lớn bên cạnh.

“Ở đâu?”. Anh hỏi, đồng thời cần lấy cái dép.

“Ở....”. Cô chỉ vào đường nước phía dưới.

Lần này Trần Phong Vũ phát hiện ngay thấy bóng dáng con gián, trên tay anh đập nhanh cái dép, con gián giương cánh bay lên, không có mắt bay qua chỗ cô,

“A....”. Cô không chỉ hét chói tai, người còn tự động lao vào lòng Trần Phong Vũ.

“Đừng sợ! Có anh ở đây”. Trần Phong Vũ ôm thắt lưng cô, xem ra con gián cũng biết phối hợp với anh! Anh cũng xem xét có nên tha cho tên “con gián” này một mạng.

Anh từng bước đi về phía trước, làm bộ muốn đánh vào vị trí con gián. “Giai Giai, em cứ thế này anh sẽ không có cách nào thể hiện tài năng”.

“Ơ ~~”. Cô đành phải buông anh ra, ngược lại còn trốn sau lưng anh.

Anh quay đầu gửi cô một nụ cười mê người, sau đó lại quay đầu, nắm chặt chiếc dép nhắm thẳng con gián lần nữa.

Tuy anh thích cảm giác ôm mỹ nhân, nhưng vì an toàn của bản thân, nhỡ cô ở trong phòng tắm nhiều kinh hãi mà ngã xuống, cho nên anh vẫn quyết định xử tử con gián.

Anh đưa dép lên, nhắm thẳng, chính xác phi giữa cánh con gián, vì thế con gián lập tức ngã chổng vó lên. “Em đợi chút, anh đi lấy cái chổi”.

Anh đi nhanh ra phòng tắm, không đến ba giây đã dọn sạch sẽ thi thể con gián, đem tất cả ra khỏi phòng tắm.

Anh lại đi vào, mới thấy cô cứ ở góc tường. “Em có ổn không?”

Cô lắc đầu dứt khoát: “Vừa này con gián rất đáng sợ, tôi thật sự rất sợ”.

Anh đương nhiên biết cô rất sợ, sợ đến mức ngay cả trên người chỉ có khăn tắm ướt nên không biết anh có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn đang nổi cả da gà của cô.

“Em xem, bị anh đánh chết rồi, đừng sợ, không có việc gì”. Anh dỗ dành, một tay đặt lên cơ thể mịn màng của cô ôm vào lòng, lại tiếp tục nhìn vào cơ thể không mảnh vải ấy, anh không thể đảm bảo có thể ôm cô thế này mà không làm loạn!

Cô bị con gián làm cho mất hồn, mới cảm thấy mình hoảng sợ, khăn tắm không biết từ khi nào đã rơi trên nền nhà. “Anh.... Anh buông ra”. Cô nói lắp bắp.

“Em chắc chắn muốn anh buông ra?”. Anh gợi lên ý cười tà ác, hai tay mân mê cơ thể cô.

“Phải”. Cô gật đầu

Anh quả thực buông cô ra, đôi mắt to vừa lúc ăn no nụ hoa tuyệt đẹp của cô.

“Anh.... anh nhắm mắt lại!”. Hai tay cô ôm ngực, rất nhanh ngồi xuống.

“Em chắc chắn muốn anh nhắm mắt lại?”. Anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có thể làm bùng phát du͙© vọиɠ của mình.

Cô chần chừ một lúc mới gật đầu. “Phải”.

Anh quả thực nhắm mắt lại, học điệu người mù không nhìn thấy gì, hai tay duỗi thẳng thăm dò phía trước, chân ở dưới cũng hoạt động đi lên phía trước.

“Anh....” Mắt thấy hai tay anh tiến lại chỗ mình. “Anh đi ra ngoài!”.

“Em chắc chắn muốn anh ra ngoài?”. Anh cười mờ ám, trêu đùa cô làm cho những suy nghĩ miên man khiến tâm tình buồn bực vừa nãy của anh đã biến thành hư không.

Cái này cô thực sự không chắc chắn, nhưng vẫn gật đầu. “Phải”.

Anh vẫn như trước nhắm chặt hai mắt lại, hai tay tiếp tục sờ soạng, chân phía dưới di chuyển, sau đặt chân phải rồi cẩn thận hạ chân trái, cả người lảo đảo một chút, rồi ngã về phía trước.

Đương nhiên anh vừa lúc ngã lên thân thể của cô, sau đó hai tay lung tung vuốt ve lưng cô rồi đến ngực cô.

Cô thấy hai tay anh vuốt ve sờ loạn, vội vàng đứng lên, nhảy sang bên cạnh. “Anh... anh đừng sờ loạn!”.

Anh ý cười càng đậm. “Em chắc chắn muốn anh không sờ loạn?”.

Trong phòng tắm nhỏ bé, tim cô vì anh mà gần như đập hỗn loạn một trăm nhịp, cô chỉ có thể nói thật nhỏ một tiếng. “Phải”.

Anh đứng thẳng tắp, hai tay giơ lên cao, làm động tác đầu hàng, thoạt nhìn thật quân tử.

Không thể để anh mở mắt ra, cũng không thể để anh sờ soạng, cô chỉ có thể phụ giúp anh nói: “Cửa ở bên cạnh”.

Cô muốn anh tiến đến trước cửa, anh lại còn vụиɠ ŧяộʍ nheo mắt một cái, lấy trọng tâm không vững đổ người về phía trước, đồng thời chặn ngang ôm lấy cô, nhanh chóng che đôi môi cô.

Cái gì là hương vị đam mê, cái gì là tâm hoảng ý loạn, bây giờ cô đã hiểu.

Lý trí nói cho cô, cô nên kháng cự cái hôn của anh, nhưng lý trí của cô lại bị tìиɧ ɖu͙© áp đảo, cô hoàn toàn chìm đắm vào trong nhu tình của anh.

Anh không cho cô thời gian kháng cự thở dốc, dùng kỹ năng cao siêu của mình, nháy mắt đã làm nụ hôn càng sâu sắc, một tay châm ngọn lửa lên thân thể cô, một tay tự cởi cúc áo sơ mi mình.

“Giai Giai, Giai Giai đáng yêu của anh!”. Anh cởϊ áσ sơ mi mình, thừa dịp lúc cô ý loạn tình mê, dịu dàng ôm lấy cô, đưa cô vào bồn tắm lớn ước chừng chứa đủ hai người.

Anh mở khóa nước trền đầu, vòi hoa sen phun ra dòng nước ấm áp càng làm sâu sắc ngọn lửa đam mê, anh rất nhanh cởi sạch quần áo trên người, cũng nhảy vào dòng nước mênh mông.

Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, cô cũng bị tình yêu tràn ngập của anh bao vây mà không thể nói lên lời cự tuyệt.

Đêm nay, anh và cô cuối cùng cũng trở thành vợ chồng thật sự.

***

Ánh nắng ban mai xuyên qua, rải khắp người ánh lên màu vàng sáng rực.

Đắp chiếc chăn mềm mại như lụa, anh nhẹ nhàng ôm cô đi vào giấc ngủ.

Anh và cô cùng nằm nghiêng người, toàn bộ phía sau lưng cô dựa vào trước ngực anh, cô đã sớm tỉnh lại, nhưng nhìn cánh tay vẫn đặt trên lưng mình, cô vẫn không dám động đậy.

May mắn cô đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy giờ phút này anh đang ngủ ngon, khiến cho cô cảm thấy an tâm không ít, nhưng dù sao vẫn phải đối mặt với anh.

Tại sao cô không chống cự lại cùng anh phát triển đến bước cuối cùng này? Rõ ràng cô muốn trốn rất xa để tránh anh, cô không uống rượu, đơn giản chỉ vì một “con gián” chẳng lẽ lại có uy lực lớn đến vậy?

Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh, tối hôm qua đi đến chỉ nhìn cảnh tượng mờ nhạt trong phòng, giờ tầm mắt nhìn thẳng, đối mặt với cô là một tủ quần áo siêu lớn.

Anh quả thật là cao thủ tán tỉnh, từ một đường phòng tắm đến phòng ngủ, nỉ non lời tâm tình, trấn an những lo lắng của cô, cô ngay lập tức đã hoàn hoàn tước khí giới đầu hàng.

Nhớ hôm qua trước mặt Ngụy Thế anh bảo vệ cô, lại không hề đề cập tới chuyện của Ngụy Thế, đối với chăm sóc của anh khiến cô an ủi không ít.

Cô khẽ nhấc cánh tay của anh ra, cẩn thận xoay người xuống giường, trong phòng ngủ của anh căn bản không có quần áo của cô, cô đành phải để lộ thân mình, rón ra rón rén đi ra ngoài cửa.

“Giai Giai...” Âm thanh trầm ầm, tràn ngập hương vị thỏa mãn.

Cô cứng đờ, tay vừa vặn nắm cánh cửa, không để ý tiếng nói của anh, cô mở cửa ra khỏi phòng, lấy tốc độ trăm mét chạy ngay vào phòng mình.

Anh nở nụ cười, cười đến thực tham luyến, anh đã sớm biết cô đã dậy, nhưng lúc đó còn chờ động tác tiếp của cô, không nghĩ cô đúng là không cam đảm chạy.

Anh rời giường, vì công việc của mình nên dậy mặc áo sơ mi cùng bộ tây âu, anh ngủ đã muộn một giờ, ngày trước chưa bao giờ anh muộn như vậy, hôm nay là ngoại lệ dậy muộn.

Trong công việc, anh luôn lo sợ, tuyệt đối muốn để phụ thân nhìn bằng cặp mắt khác xưa, muốn cho người anh cùng cha khác mẹ của mình cảm thấy khó chịu, nếu không phải những nỗ lực cố gắng của anh, sao có thể nắm trong tay quyền điều hành tập đoàn tài chính Phong Cường?

Chính là vì, hôm nay anh đã thua trên tay cô bé kia.

Anh rửa mặt chải đầu xong, đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách không một bóng người, anh đi đến ngoài cửa phòng ngủ của cô, khẽ gõ cửa: “Giai Giai”.

“Em muốn ngủ, em mệt lắm”. Trong phòng truyền đến âm thanh vội vã của cô.

“Vậy em ngủ ngon một chút, nếu mệt quá thì đừng đến cửa hàng, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm được không?”. Anh hỏi cách cánh cửa phòng.

“Được”. Giọng của cô mặc dù thấp, nhưng anh vẫn nghe thấy rõ ràng.

“Anh sẽ gọi điện thoại cho em xác định thời gian”.

“Dạ”. Cô lại lên tiếng.

Anh hài lòng nở nụ cười, xong xách cặp tài liệu xuất môn, lúc này mới phát hiện A Chính chờ anh đã thật sự nóng vội, nhưng điện thoại của anh đêm qua đã cố tình tắt máy, chuyện này anh không biết giải thích thế nào với A Chính.

Cả ngày, tâm tình anh đều không yên, công việc hoàn toàn không để mắt được, trong đầu đều nghĩ đến hình ảnh thẹn thùng của cô, nhưng vì sa thải Phạm Mỹ Vân, anh phải tích cực phỏng vấn thư kí mới, lần này anh quyết định tìm người quá bốn mươi, năng lực tốt, thủ đoạn cao thục nữ, như vậy sẽ không làm chuyện dụ dỗ anh.

Anh khẳng định mình đã yêu, bởi vì đã lâu anh không thường nghĩ đến những hương vị mới mẻ khác.

Anh nhấc điện thoại, gọi cho Trợ lý Uông. “Trợ lý Uông, sắp xếp lịch làm việc buổi chiều của tôi kết thúc trước năm giờ, tôi muốn tan tầm trước một giờ”. Anh quyết định chọn một món quà tặng Giai Giai.

“Tổng giám đốc, nhưng buổi tối anh còn có cuộc hẹn ăn tối với phó giám đốc Trần bên ngân hàng Đại Phong”. Trợ lý Uông nói.

Anh nhíu mày. “Không thể đổi sao? Hoặc là sắp xếp sang bữa trưa?”.

"Không thể, việc này đã sắp xếp từ tuần trước rồi, phó giám đốc Trần cũng có lịch làm việc bận rộn, buổi tối hôm nay anh và phó giám đốc Trần đều trống". Trợ lý Uông giải thích, bởi vì thiếu thư kí, cho nên anh đặc biệt phải tự mình sắp xếp lịch làm việc của tổng giám đốc Trần.

"Vậy còn ngày mai? Ngày mai là thứ Sáu cuối tuần, buổi tối tôi có rảnh không?". Trần Phong Vũ đành phải lui mà cầu tiến.

"Buổi tối ngày mai là có cuộc họp cổ đông Phong Cường, hai bên luật sư thoản thuận điều khoản công trình và bản hiệp ước chi tiết để ký kết". Trợ lý báo cáo liền mạch một câu.

" Vậy chiều hôm nay, tôi có việc gì không?". Trần Phong Vũ nhịn không được gầm nhẹ.

Anh quả thực rất tức giận, hồi trước không để vì phụ nữ mà ảnh hưởng công việc, lần này anh lại hy vọng dứt bỏ công việc, cùng Giai Giai giải tỏa mệt mỏi.

Cả ngày mệt mỏi, anh không muốn tách xa cô, hoàn toàn không muốn.

"Tổng giám đốc, thật xin lỗi.... ".

Trợ lý Uông còn chưa nói hết, Trần Phong Vũ đã biết: "Tôi hiểu, tôi không hỏi nữa". Anh kích động ngắt điện thoại.

Chuyện này anh phải giải thích thế nào với Giai Giai đây?

***

"Tâm tình của cậu hôm nay tốt vậy?". Nghiêm Phẩm Hạo đi qua quầy thu ngân, nhìn người đang ngồi trông quầy Giai Giai.

"Hoàn hảo ~~ ". Cô cười ngọt ngào, tâm tình tốt khó che dấu.

"Thật lạ, mấy ngày nay cậu rõ chết không sống được, sao hôm nay mặt mũi hồng hào, tinh thần tốt như vậy?". Nghiêm Phẩm Hạo buồn bực sờ sờ cằm.

"Có sao?". Cô hoài nghi vỗ vỗ mặt mình mất cái.

"Cậu ăn tiên đan à, đừng quên cho tôi một viên". Nghiêm Phẩm Hạo cố ý trêu trọc.

"Nào có tiên đan gì. Tôi vẫn còn giống bình thường". Cô lườm Nghiêm Phẩm Hạo một cái.

Mới trải qua một đêm, cô căn bản như hai người khác nhau, chẳng qua Nghiêm Phẩm Hạo không nói ra.

"Giai Giai, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào di động vậy, điện thoại hỏng rồi sao?". Nghiêm Phẩm Hạo khó hiểu lấy chiếc điện thoại màu bạc đặt trên quầy.

"Không phải hỏng!". Cô chột dạ nhanh theo Nghiêm Phẩm Hạo đoạt lấy di động của mình.

Chỉ vì Trần Phong Vũ nói sẽ gọi điện cho cô, cô lại vô tình ngây ngốc chờ điện thoại reo lên, lại sợ di động đặt trong túi không nghe thấy chuông, vì thế cô đặt lên trên quầy, bị Nghiêm Phẩm Hạo phá, cô đã thấy rất bối rối.

"Di động vẫn tốt, cẩn thận không bị khách hàng mượn gió bẻ măng lấy đi ".

"Biết ~~ ". Cô vòng vo đảo mắt, giọng lạc lạc. « Phẩm Hạo, buổi tối tôi có việc".

" Có chuyện gì? ". Nghiêm Phẩm Hạo nheo mắt hỏi: "Cậu là chủ mà gần đây rất lẫn lộn, không phải đi học thì cũng không chuyên tâm!".

"Phẩm Hạo, chúng ta tuyển thêm nhân viên không phải tốt sao?". Như vậy thời gian của cô có thể được tự do, khi ở nhà không ra cửa hàng được thì có thể không cần ra.

Giống như hôm nay, cô rất muốn ở nhà quyến luyên chăn bông ấm áp, cô một khi đã nói đến tình yêu, sẽ luôn toàn tâm toàn ý trao hết tình cảm, cho nên cô mới thấy trong đoạn tình cảm này thật sự thua lỗ.

"Không cần, chúng ta ở cửa hàng này vẫn đủ, cần gì phải tuyển thêm một người?". Nghiêm Phẩm Hạo đối với cửa hàng này như đại thần.

"Nhưng rất nhanh cậu sẽ khai giảng, vẫn nên tuyển thêm một người! Trước mắt chúng ta cứ tuyển một nhân viên trông cửa hàng, chỉ tạm thời công tác thôi! Hiện giờ xem như bổ sung nhân viên". Cô lấy lòng cười.

" Bởi vì giờ tôi vẫn đang nghỉ hè! Cho nên tôi mới không vội mà tuyển người, huống hồ chúng ta chỉ cần học sinh vừa học vừa làm là được, không cần tìm nhân viên chính thức". Nghiêm Phẩm Hạo ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

" Chỉ cần có nhân viên trông cửa hàng là tốt rồi, nếu họ có thời gian vừa học vừa làm vẫn là công việc chính, tôi không có gì kiến gì hết". Cô là chủ mà thương lượng là tốt lắm rồi.

"Giai Giai, cậu và Trần Phong Vũ... ". Nghiêm Phẩm Hạo không nhịn được hỏi.

"Tốt lắm! ". Cô không chỉ chột dạ, khuôn mặt cũng hồng hào.

Cô rất đẹp, là cô bé diễm lệ thanh tú, làm cho đàn ông nhìn đều muốn bắt vẻ đẹp ấy trong lòng bàn tay, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, khiến cho Nghiêm Phẩm Hạo không kiềm chế được muốn làm bạch mã hoàng tử, bảo vệ cô cả đời.

“Anh ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của cậu sao?”. Nghiêm Phẩm Hạo hỏi, trong lòng run sợ câu trả lời.

Cô thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ xấu hổ, chuyện này muốn cô nói thế nào?

Cô không cần phải nói, Nghiêm Phẩm Hạo nhìn biểu tình của cô đã biết tất cả, lòng cậu rất muốn nắm chặt tay, nhưng lại không thể nói thêm điều gì, cậu nghĩ cậu chỉ cần ở bên cô giúp cô an dưỡng tình thương là tốt rồi, nhưng lại không nghĩ bị Trần Phong Vũ nhanh chân đến trước.

“Vậy cậu đã quên những đau đớn Ngụy Thế gây ra sao? Cậu muốn Trần Phong Vũ bù đắp những đau đớn thống khổ cô đơn sao?”. Nghiêm Phẩm Hạo thu hồi nhất quán cợt nhả, còn nhìn chăm chú cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần thu lại ánh hồng, thay vào đó một cỗ lo lắng: “Tôi không biết, tôi cũng không hiểu chính mình, càng không hiểu anh ấy”.

Cô mờ mịt, rõ ràng muốn kháng cự anh, muốn ly hôn với anh, nhưng lại cố tình xảy ra quan hệ với anh!

Anh nói sẽ vì cô mà bỏ qua những người phụ nữ khác, chuyên tâm đối xử tốt với cô, cô có nên tin tưởng anh không?

Phía sau, điện thoại của cô cuối cùng cũng reo lên.

“Giai Giai...” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói dịu dàng trầm ấm của Trần Phong Vũ.

Nghe thấy giọng nói Trần Phong Vũ, bên môi cô hé lên ý cười ôn nhu: “Trần Phong Vũ”. Cô nhẹ gọi.

“Anh xin lỗi, tối nay anh lại có hẹn, anh quên mất anh có hẹn ăn tối với phó giám đốc Trần bên ngân hàng Đại Phong”.

Trong lòng cô có chút mất mát nhưng miệng vẫn nói: “Không sao”.

“Vậy em phải cẩn thận, khi nào em sắp tan tầm, anh bảo A Chính đến đón em”. Trần Phong Vũ săn sóc nói.

“Không cần, A Chính ở lại bên cạnh anh, vạn nhất anh uống say sẽ không tốt lắm”.

“Anh lo em một mình tan làm, vạn nhất lại gặp Ngụy Thế sẽ không tốt lắm!”. Anh cuối cùng từ miệng cô biết tên người kia.

“Không đâu, bằng không em bảo Nghiêm Phẩm Hạo đưa về”. Cô lại lui mà cầu tiến.

"Không được, anh để A Chính đưa em về nhà sau đó lại quay đón, cứ như vậy đi". Anh bá đạo quyết định hết.

" Dạ ". Cô đành phải đồng ý, sau đó ngắt điện thoại.

Trước kia anh cũng làm việc bận rộn như vậy, đến một tháng cô không gặp được anh lần nào, trước kia tất cả cô đều cho qua, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ tự do tự tại, vì sao bây giờ cô lại cảm thấy trống rỗng bất lực?

Nghiêm Phẩm Hạo đem biểu tình của cô khi thì vui vẻ, khi thì ưu thương cất hết trong ánh mắt, cậu vốn đang đợi trái tim tổn thương của cô hồi phục, nhưng xem ra cậu đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »