Chạng vạng thứ Ba, “Cửa hàng Giai Giai” vắng lặng, đối với cửa hàng này, Trình Gia Gia cũng không kỳ vọng kiếm bao nhiêu tiền, đây chính là giấc mộng của cô, giúp cô vướt qua thời điểm khó khăn nhất.
“Giai Giai”. Nghiêm Phẩm Hạo ngồi ở quầy thu ngân, la lên đối với tiến trình sửa sang lại con gấu bông của Trình Gia Gia
“Chuyện gì?”. Trình Gia Gia không quay đầu, tiếp tục động tác trên tay.
“Chúng ta nói chuyện một chút”. Nghiêm Phẩm Hạo như cậu bé tỏa ánh mặt trời, cậu ta so với Trình Gia Gia nhỏ hơn một tuổi, cả cơ thể như toát lên sức sống tươi trẻ.
Cô lúc này mới xoay người, đi vào quầy, “Nói chuyện về cái gì?”.
Cô và học đệ này không hề có quan hệ nam nữ, lúc cô mở cửa hàng, Nghiêm Phẩm Hạo vừa được biết, không nói hai lời cống nhiên bản thân làm tiếp thị, tài vụ, máy tính rất có năng lực.
Nghiêm Phẩm Hạo đi ra khỏi quầy, kéo cô đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, “Chúng ta nói đến Trần Phong Vũ”.
“Anh ta có gì cần nói sao?”. Nhắc tới Trần Phong Vũ, lòng cô không tự giác giật mình, thật sự kì lạ.
“Bây giờ ba cậu hẳn có vốn mạnh mẽ từ tài chính của Phong Cường, tôi xem báo, hai bên chính thức kí hợp đồng, cũng đã tổ chức lễ khởi công long trọng”. Nghiêm Phẩm Hạo nói.
“Tôi biết cậu không thích chạm vào mấy con số, cho nên tôi căn bản không hỏi tới mấy cái này”. Cô từ nhỏ mấy con số tài tình không giỏi, tuy rằng cô học đại học quản trị kinh doanh, nhưng môn kinh tế học hay vi phân tích phân, cô đều điểm thấp.
“Ý của tôi là, hôn nhân của cậu và Trần Phong Vũ hẳn không cần tiếp tục”.
“Ly dị với anh ta sao?”. Cô thử hỏi.
“Đúng vậy. cậu chưa từng nghĩ tới sao? Chẳng lẽ cậu thực sự muốn đặt dấu chấm hết cho vở kịch hôn nhân thế?”. Nghiêm Phẩm Hạo có chút nóng nảy.
Cậu rất thích Trình Gia Gia, một lòng chờ đợi cô, chỉ cần một thời gian dài, lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, cậu tin tưởng cô nhất định giải thoát khỏi cơn ác mộng Ngụy Thế, dũng cảm đón nhận tình cảm mới.
Nhưng lúc này nhìn thấy sự xuất hiện tay Trần Phong Vũ đẹp trai, cậu thật sự không dám chắc chắn Trình Gia Gia sẽ thích mình, huống hồ cô bây giờ thân phận đã kết hôn, cho dù cậu yên lặng chờ đợi, cũng là đứng ngồi không yên.
“Không sao! Tôi cảm thấy bây giờ thật sự yên tĩnh, Trần Phong Vũ đối với tôi chăm sóc, cho nên tôi căn bản không nghĩ đến chuyện này nhiều lắm”. Cô nghĩ Nghiêm Phẩm Hạo lo lắng cho mình, cô vỗ vỗ vai cậu, “Ầy ~~ Thanh xuân ngắn ngủi, tôi sẽ làm mình hạnh phúc hơn”.
“Cho nên cậu nguyện ý cùng Trần Phong Vũ tiêu hao?”. Nghiêm Phẩm Hạo hỏi.
“Tôi nghĩ anh ta hẳn không chờ được bao lâu sẽ yêu cầu ly hôn! Dù sao anh ta cũng có bạn gái, chỉ là chúng tôi mới kết hôn, không thể nhanh như vậy đã ly hôn, lại khiến người ngoài chế giễu, đại khái chắc cũng phải hai, ba năm”. Nhớ tới bạn gái Trần Phong Vũ, tim cô không hiểu có chút nặng nề.
Lúc này, cửa kính truyền đến tiếng đẩy, Trình Gia Gia đứng lên, tính lui về phía quầy, dù sao có khách tới cửa, không thể chủ lại ngồi ghế sofa, như vậy không tốt lắm.
“Trần Phong Vũ?”. Cô cho tới bây giờ vẫn quen gọi cả họ tên anh “Sao anh lại tới đây?”. Cô không ý thức mỉm cười.
Nghiêm Phẩm Hạo lúc này đứng lên, thấy Trần Phong Vũ, cậu bé này biểu tình không che giấu, rõ ràng không chào đón.
Trần Phong Vũ nhíu mày, nhưng so với Nghiêm Phẩm Hạo trầm ổn hơn nhiều, dù cho lòng không vui vẻ khi nhìn bọn họ sóng vai thân mật ngồi cùng nhau, nhưng anh vẫn mỉm cười.
“Anh thuận đường đến đây, đón em đi ăn tối”. Trần Phong Vũ nói nhàn nhã, lặng lẽ trừng mắt Nghiêm Phẩm Hạo.
“Anh đón tôi ăn tối?”. Khuôn mặt cô giống như mưa hồng khó tin.
“Anh đón vợ mình ăn tối, có gì phải kinh ngạc sao?”. Trần Phong Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Đây là đàn ông với đàn ông chiến tranh, vô luận thế nào anh cũng không hy vọng cậu ta mơ tưởng đến vợ anh, tuy rằng chỉ là vợ trên danh nghĩa.
“A!!”. Cô nở nụ cười, nhưng không nghĩ lời mời ăn cơm lại làm cho cô vui vẻ đến vậy. “Anh mời không phải đã qua bữa tối sao!”.
Ngày hôm đó, anh không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, vẫn đưa cô đến bữa tiệc, làm cho cô đối mặt Ngụy Thế, nửa đêm cô gặp ác mộng, anh lại ôm cô ngủ, nhẹ giọng dỗ cô, hơn nữa còn giúp cô đánh con gián, vẫn duy trì phong độ quân tử.
Cô xem Trần Phong Vũ chỉ dạng công tử trăng hoa hoàn toàn có cách nghĩ khác.
Hơn nữa mấy ngày nghỉ cùng anh nói chuyện, cô và anh càng ngày càng hòa hợp, không còn có khoảng cách xa lạ như cũ.
Cô tự nói với mình, nếu coi Nghiêm Phẩm Hạo là học đệ, vậy có thể coi Trần Phong Vũ như một đại ca được không?
“Nói như vậy có phải là anh không đúng?”. Anh cười, hai mắt nhìn cố định lên cô, càng lúc càng thích lúc cô không hóa trang, khí chất thanh lệ.
“Được rồi! Dù sao ở cửa hàng cũng không có chuyện gì”. Cô gật đầu, xoay người nhìn Nghiêm Phẩm Hạo.
Nghiêm Phẩm Hạo cứng nhắc nghiêm mặt, “Ai nói không có chuyện gì, cậu không phải còn quyết định sản phẩm trong quý mới sao? Chúng ta còn phải theo nhập khẩu phía Nhật Bản, hơn nữa việc kê khai cần không ít thời gian.”
Tiểu tử này kiềm chế không được tính tình, nghiêm mặt với Trần Phong Vũ.
“À phải! Cậu xem đầu óc tôi, thiếu chút nữa là quên mất”. Cô nhìn Trần Phong Vũ ánh mắt lộ ra ý có lỗi.
“Ở cửa hàng sao? Không thể mang về nhà làm ah?”. Trần Phong Vũ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn rõ kỹ xảo của Nghiêm Phẩm Hạo.
“Phải”. Cô đi về phía quầy mang ra một quyển mậu dịch thương kí đến danh sách sản phẩm bằng tiếng Nhật.
“Em không biết tiếng Nhật”. Trần Phong Vũ hỏi.
“Hồi học đại học tôi có học tiếng Nhật, cho nên cũng biết qua!”. Cô giải thích.
“Vậy mang về nhà xem đi! Vừa vặn anh cũng biết tiếng Nhật, có thể cung cấp vài ý kiến”. Trần Phong Vũ ánh mắt thách thức nhìn Nghiêm Phẩm Hạo.
“Quá tốt! Anh có thể giúp tôi xem thật tốt, tôi rất cần một vài ý kiến khác”. Cô lúc này mới nhìn Nghiêm Phẩm Hạo “Phẩm Hạo, đêm nay cửa hàng phiền cậu, bằng không tôi gọi cho A Mai đến giúp trông cửa hàng”.
A Mai đang trong thời gian nghỉ, nếu cô và Nghiêm Phẩm Hạo có việc bận, sẽ tìm đến A Mai giúp đỡ.
“Không cần, tôi ở một mình là được”. Nghiêm Phẩm Hạo có chút buồn, cậu không nghĩ cô và Trần Phong Vũ cùng đi ăn cơm.
“Trong cửa hàng không thể nhiều hơn một người sao? Em luôn tự mình ở cửa hàng, thật sự không phù hợp hiệu quả và lợi ích kinh tế, thời gian cũng bị buộc gắt gao, em nên quyết định tuyển thêm người”. Trần Phong Vũ nói.
“Ở đây đều là sinh viên vừa học vừa làm, nhưng cửa hàng này trước mắt còn nhiều khó khăn, lúc này quyết định tìm thêm người đều do Nghiêm Phẩm Hạo lo liệu, tôi chỉ quan tâm hiệu quả lợi ích kinh tế”. Cô mỉm cười, chính mình cũng thấy vô dụng! Hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh của Trình gia.
Trần Phong Vũ suy nghĩ, xem ra cô chỉ là chủ trân danh nghĩa, thảo nào tiểu tử Nghiêm Phẩm Hạo này có thể bày mưu nghĩ kế.
“Vậy được rồi! Em đã không có tầm quan trọng gì thì theo anh đi ăn cơm”. Trần Phong Vũ tự nhiên ôm vai cô.
“Phẩm Hạo, cửa hàng phiền cậu, nếu việc nhiều thì gọi cho A Mai đến hỗ trợ”. Trình Gia Gia giao lại, thân mật cùng Trần Phong Vũ, cô cũng cảm thấy tự nhiên.
Nghiêm Phẩm Hạo có thể nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhíu mày nhìn cặp vợ chồng trên danh nghĩa kia vui vẻ dời đi.