Có lẽ bây giờ cô ấy đang phát đồ ăn cho bọn trẻ, anh gật đầu, nắm tay tôi bước vào. Mọi thứ giờ đây tôi đang nhìn thấy đều là tuổi thơ của anh ấy, nó khiến tôi chợt có một cảm giác rất lạ. Giống như cánh cổng quá khứ của người mà cô gọi là chồng đang mở ra để cô bước vào.
Cách trang trí của toàn bộ trại trẻ mồ côi đều là màu vàng, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp. Mỗi phòng đều có rất nhiều trẻ em đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách hoặc đang chơi trò chơi với các giáo viên. Đó là một cảnh tượng tôi chưa từng thấy trước đây.
Tôi vô cùng tò mò cố gắng đè thấp giọng hỏi anh: “Khi còn nhỏ anh có như thế này không?”
Đôi mắt anh tràn ngập nỗi nhớ và khuôn mặt anh tràn ngập hạnh phúc. "Có chứ, tôi là học sinh ưu tú luôn đó. Mặc dù khi tôi còn nhỏ, trại trẻ mồ côi không có nhiều tiền và chúng tôi thường xuyên bị đói, thiếu thốn rất nhiều nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi."
Anh lại lo tôi sẽ nghĩ nhiều liền cong môi cười: "Đây chắc chắn là lần đầu tiên em đến một nơi như thế này. Đừng lo lắng, mọi người đều rất thân thiện."
Tôi muốn phản bác, ngoài trừ sợ ma thì tôi đếch sợ cái gì, nhưng không ổn thì người chạy trước là tôi: “Em không lo lắng!”
"Được rồi, em không lo lắng."
Không tin tôi đến thế cơ à: "…"
"Em thực sự không lo lắng, đây không phải là chuyện lớn lao. Đối với em chuyện lớn là nên đặt con tên gì?"
Anh ấy có vẻ như đang rất vui, đưa tay chạm vào đầu tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Tôi biết rồi, lát nữa gặp lại dì Ngô, em không cần cúi chào, em chỉ giới thiệu cho bà ấy thôi.”
Chết tiệt, rõ ràng là vẫn chưa bị thuyết phục. Thật khó chịu, loại đàn ông cứng đầu này, "Dì Ngô" mà Lâm Cảnh Chi đang nói đến đang ở trong phòng học nhỏ cuối hành lang. Đúng như lời người bảo vệ nói, cô ấy quả thực đang phát đồ ăn nhẹ. Khi chúng tôi còn ở ngoài cửa, bọn trẻ bên trong đã phát hiện ra sự có mặt của chúng tôi.
Tiếng reo hò của bọn trẻ vang lên: "Anh Cảnh Chi! Anh Cảnh Chi tới rồi!"
Dì Ngô nghe bọn trẻ kêu tên cũng nhìn sang hướng ngón tay của bọn nó chỉ. Mái tóc của dì Ngô đã hơi bạc, trông dì khoảng ngoài năm mươi, khí chất hiền lành và có hai lúm đồng tiền sâu khi cười. Bà ấy đặt đồ ăn xuống, lau tay rồi đi về phía chúng tôi, "Sao trước khi đến con không nói với dì? Biết thế hôm nay dì sẽ dặn nhà bếp nấu món con thích.”
Anh kéo tôi lại gần rồi từ từ giới thiệu: “Không cần phiền đâu dì, giới thiệu với dì đây là vợ mới cưới của con.”
Thế là tôi ngậm miệng lại trong thất vọng, vẫn muốn giới thiệu ý nghĩa tên tôi mà lại không được.
"Vợ mới cưới của con?" Dì Ngô cười cười nắm lấy tay tôi, cẩn thận nhìn tôi, "Được rồi, không tệ, nhưng sao tay cô bé lạnh quá vậy? Trên mặt cô ấy còn rất xanh xao, phải bắt nó ăn uống nhiều vô."
Bọn trẻ bắt đầu tò mò nhìn cô:
"Bà Ngô, bà Ngô! 'Vợ mới cưới' là gì vậy?"
Vợ là gì? Con có thể ăn nó được không?"
“Ồ, chị ấy là vợ của anh Cảnh Chi, xinh thật.”
Mấy đứa trẻ nhào tới bên cạnh dì Ngô, "Bà bảo là không thể chia sẻ vợ của anh Cảnh Chi với chúng ta à?"
Mấy đứa trẻ lại lao tới chỗ Lâm Cảnh Chi, ôm lấy đùi anh: "Anh Cảnh Chi, em cũng muốn có vợ!"
Chết tiệt, bây giờ tự nhiên tôi cũng muốn ôm anh đẹp trai quá, thật ghen tị! Lâm Cảnh Chi quỳ xuống, sờ đầu bọn nó rồi nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng lại kiên quyết từ chối: “Không! Vợ là người đã kết hôn với anh trai mình. Em lớn thì tự lấy vợ của em đi."
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy như thế này ở nhà, tôi không thể không nhìn anh ấy thêm vài lần nữa. Bùm chíu! Tim tôi đang bắn pháo hoa đó.
Một đứa trẻ lầm bầm vài câu không rõ ràng, rồi đột nhiên nhào vào lòng Lâm Cảnh Chi, ôm chặt lấy anh, rất cảnh giác nhìn tôi.
“Nếu anh Cảnh Chí kết hôn, chẳng phải anh muốn bỏ rơi chúng em sao…”
Hả? Tôi sửng sốt, nhìn vẻ mặt của những đứa trẻ này, tôi chợt hiểu ra điều gì đó. Hầu hết trẻ em ở trại trẻ mồ côi đều bị cha mẹ bỏ rơi, hoặc cha mẹ mất sớm nên trở thành trẻ mồ côi. Lâm Cảnh Chi hiển nhiên cũng sửng sốt, không kém gì tôi.
Dì Ngô: “Con đang nói cái gì vậy, biết được anh trai con kết hôn, bọn con còn có thể ăn kẹo cưới ngon lành nữa mà. Anh Cảnh Chi và vợ nó sẽ thường xuyên đến đây.”
Tôi: "…"
Dì Ngô tìm một phòng để chúng tôi ở lại, anh thấy tôi còn đang ngây ngốc đứng đó liền nắm tay kéo tôi đi. “Đi thôi.”
Căn phòng nhỏ của dì Ngô được trang trí rất đơn giản. Chỉ có một cái tủ và một cái giường nhỏ.
Dì Ngô ho đến mức mặt cũng có chút đỏ bừng, “Khụ, khụ, khụ! Thật xin lỗi, trước mặt bọn trẻ tôi đã cố gắng chế, nhưng trước mặt các cháu thì lại cảm thấy thoải mái hơn."
Tôi nhạy cảm nhận ra Lâm Cảnh Chi có chút căng thẳng và lo lắng: "Dì Ngô, bệnh của dì..."
"Bây giờ dì cũng đã già rồi, bệnh chút cũng bình thường thôi."
“Số tiền con đưa cho dì để chữa bệnh lúc trước sao dì không dùng?"
Dì Ngô ngắt lời Lâm Cảnh Chi: “Ta đã già như vậy rồi, sao còn lãng phí số tiền đó!” Ta dùng số tiền đó để mua đồ cho bọn trẻ.”
Lâm Cảnh Chi mím môi, tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng trên mặt rõ ràng có chút buồn bã, đôi mắt đã bắt đầu đỏ bừng. Dì Ngô vẫy tay với tôi, dì ân cần nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp, như mẹ tôi vậy: “Thằng nhóc này, con từ nhỏ đã như vậy, lớn lên vẫn như vậy, con còn hỏi bà già này nhiều như vậy mà lại để cho con dâu ta đứng im lặng nảy giờ sao? Cô bé này xinh đẹp dễ thương, con phải đối xử với nó cho tốt, nếu không ta sẽ thông báo cho mọi người con ăn hϊếp con bé."
Dì ngừng một chút lại muốn nói chuyện riêng với tôi nên đuổi anh ra ngoài: "Được rồi, đừng nói nữa, ra ngoài chơi với bọn trẻ một lát đi, chúng nhớ con lắm, ta sẽ nói chuyện với vợ của con một lát."
Lâm Cảnh Chi không nói gì, chỉ thở dài rồi đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến bông hoa mỏng manh như tôi. Sau khi đi ra ngoài, anh ấy quay lại nhìn tôi và tôi nháy mắt cho anh yên tâm. Chúng tôi mới quen nhau có một ngày, lỡ như tôi nói sai thì sao? Tài năng chém gió của tôi đã online, còn sợ gì nữa.
Dì Ngô nhìn tôi mỉm cười và gật đầu: "Có một cô bé dễ thương như con bên cạnh nó, ta có thể yên tâm rồi." Ho khan vài tiếng, dì lại nắm lấy tay tôi nói: "Cô bé, con tên là gì?"
Đúng sở thích của tôi rồi, tôi liền nói: "Dạ Hà Vi Lan, 'Vi Lan' của cỏ cây."
"Tên nghe rất hay."
Đúng vậy, tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi đột nhiên được khen, tôi luôn giải thích ý nghĩa khi giới thiệu bản thân khi còn nhỏ, nhưng kể từ khi vào đại học, về cơ bản tôi đã không nói nữa. Dì Ngô vỗ nhẹ vào tay tôi: “Thì ra là con, bạn cùng lớp nhỏ có cái tên hay đó. Cảnh Chi trước đó đã nhắc tới tên con xem ra hai đứa rất có duyên."
Tôi lại ngu ngơ như bò đeo nơ, cái quỷ gì vậy: "???"
Dì Ngô nói tiếp: "Đứa trẻ này đến đây từ năm 8 tuổi, lúc đó nó vẫn còn là một đứa trẻ, em trai nó gầy như que củi.”
Ể tự nhiên tôi muốn nhiều chuyện rồi nha, gì chứ nhiều chuyện là nghề của tôi. Dì Ngô rất ngạc nhiên, tôi mỉm cười tinh nghịch nói: "Chà, anh ấy chưa bao giờ nói với con điều này. Con chỉ muốn biết xíu thôi, dì Ngô, con có thể tò mò không?"
Dì Ngô không để ý, sờ đầu tôi nói tiếp: “Nếu con muốn biết thì để dì kể cho con nghe. Con cũng biết, mỗi đứa trẻ đến trại trẻ mồ côi về cơ bản đều có quá khứ bi thảm. Giống như Cảnh Chi và Kỳ An, họ bị cha bỏ rơi khi còn nhỏ, mẹ của bọn nó mắc bệnh hiểm nghèo và qua đời ngay sau đó, để lại bọn nó không nơi nương tựa. Cuối cùng bọn nó đã được đưa đến đây, chỉ có con gái là con ông Lâm còn hai đứa con trai trong nhà họ Lâm kia là con riêng của người phụ nữ đó. Vì vậy nên ông ta mới đem anh em bọn nó về để có thể trao cho ít tiền."
Đợi đã là Lâm Kỳ An, vậy họ là anh em ruột à? Nhìn kiểu quan hệ này thì có vẻ không giống lắm.
“Cảnh Chi từ nhỏ đã trầm lặng, Kỳ An lại ồn ào, nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng hai anh em luôn nương tựa lẫn nhau khi nhỏ lại có kết cục như thế này. Tuy rằng hai đứa nó đều không đề cập tới, nhưng ta đã nhìn bọn họ lớn lên. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra mà ta không biết sao?"
Tôi gật đầu, nghe tiếp: “Dì cứ tiếp tục đi ạ.”
Dì Ngô đang kể chuyện không khỏi ho khan, âm thanh nghẹn ngào đến đau lòng, bà có xu hướng ho ra phổi. "Khụ, khụ, khụ! Đây là vấn đề cũ rồi, không sao đâu. Đừng lo lắng… Đừng lo lắng. Nếu con muốn rõ, hãy nói chuyện với Cảnh Chi. Nếu nó biết chuyện, nó sẽ lại tức giận với ta, đến số điện thoại của bác sĩ chuyên khoa bệnh viện mà nó đã đưa cho ta, ta cũng không liên lạc."
Tôi cố gắng ngăn nước mình, nắm chặt lấy tay dì. Dì Ngô lại tiếp tục nghẹn ngào: “Dù sao thì cũng đừng nói cho nó biết, tuy nó đã trở về nhà họ Lâm nhưng cha ruột của nó đối xử với bọn nó không hề tốt. Cha nó vì tiền mà bỏ mẹ của Cảnh Chí và tiểu An mà có một đứa con với con gái của một doanh nhân giàu có. Khi đó, mẹ của Cảnh Chi vẫn còn tin mù quáng và dại dột chờ đợi chả nó quay lại. Kết quả là đến lúc đó, cô ấy được cho là một kẻ ngốc. Con không thấy việc người vợ đầu của ông ấy trở thành tình nhân là điều nực cười sao? Chỉ trong vòng vài năm, sự tồn tại của Cảnh Chi và tiểu An đã bị người phụ nữ giàu có phát hiện. Người đàn ông đó vì tiền đã tàn nhẫn bỏ rơi hai đứa nó. Thật đáng thương!"
Tôi vẫn còn bị sốc, đây giống như một bộ phim truyền hình máu cho tôi hay xem, tôi có chút sửng sốt, “Đã bao nhiêu năm rồi dì?”
Dì Ngô phớt lờ câu hỏi chậm hiểu của tôi và nói tiếp: “Cảnh Chi trở về nhà họ Lâm năm mười sáu tuổi, tôi không biết người đó đã nói gì với nó. Từ đó trở đi, nó và tiểu An… haizz. Tên nhóc này hình như rất vất vả làm việc kiếm tiền, nó đã phải chịu đủ loại cực khổ, ghét nhất chính là cha của mình. Sau đó, tiểu An tức giận đến mức không chịu học, thậm chí còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp 3. hứng kiến
bọn trẻ lớn lên. Làm sao tôi có thể không biết rằng chúng có những mục đích riêng."
Có một vấn đề tôi rất quan tâm: "Tại sao Lâm Cảnh Chi luôn phải trưng ra gương mặt xấu xí? Có lẽ dì cũng biết chuyện này?"
"À, đương nhiên rồi." Nói đến đây nét mặt của dì Ngô trông rất bi thảm, dì đột nhiên dừng lại không nói rồi tránh đi. "Sao trời tối rồi? Ta phải đi gặp bọn nhỏ."
Món quà Lâm Cảnh Chi nó với bọn nhỏ 'chị dâu đặt' đã đến, lũ trẻ đang ca hát vui vẻ xung quanh anh. Anh ấy luôn nở nụ cười trên môi kể từ khi đến đây, khi anh cười, đôi mắt đen của anh sẽ cong thành hai hình lưỡi liềm. Thấy tôi đến, các em không sợ người lạ, nhiệt tình lao về phía tôi.
"Chị dâu, cảm ơn chị về món quà!"
Tôi chưa bao giờ giỏi đối xử với trẻ con nên phải mỉm cười và xoa đầu chúng.
“Trời tối rồi, Cảnh Chi, cảm ơn con đã vất vả với bọn trẻ.” Dì Ngô gọi bọn trẻ đi ăn tối, còn không quên sắp xếp cho chúng tôi: “Tối nay các con ở lại đây đi."
Dì Ngô cuối cùng cũng đã bắt chuyện lại với tôi, "Tiểu Hà, con học trường cao trung nào vậy?"
“Con học ở trường cao trung Phong Thủy được nửa năm. Sau đó, vì mẹ con đi làm xa nên con chuyển sang trường nơi khác”.
"À, vậy con học cùng trường cấp ba với tiểu An!"
Thật hay giả vậy, thế thì tại sao tôi dường như không có ấn tượng gì...
Không, nói chính xác hơn thì ký ức của tôi khi học ở trường Phong Thủy khá rời rạc. Hình như tôi có mơ đến.
“Chỉ là sau khi tiểu An học cao trung nhưng không lâu sau lại trở về nhà họ Lâm.
Dì Ngô đã sắp xếp cho chúng tôi một phòng rất tốt nhưng bà vẫn lo lắng tôi không quen: “Ta đã sắp xếp một phòng cho hai đứa rồi, mặc dù không thoải mái bằng ở nhà.”
Lâm Cảnh Chi nhanh chóng từ chối, "Không sao đâu dì Ngô, ngày mai bọn con phải đi làm rồi."
Tôi nhìn sang Lâm Cảnh Chi thấy anh ấy hơi hồng lên từ cổ trở lên đến mặt. Hiểu rồi nha tên này đầu óc cũng đen tối kém gì tôi đâu.Thế là tôi nhịn không được ôm lấy cánh tay anh: "Chồng ơi, em đã xin nghỉ phép rồi! Còn anh lại nói nhớ dì Ngô và bọn, vậy chúng ta có thể ở lại thêm bao lâu?"
Anh ấy muốn thoát khỏi tay tôi một chút, mặt lại càng đỏ hơn. Dì Ngô mỉm cười và ngồi xuống, không cho phép phản bác bất cứ điều gì. Mãi đến khi ăn xong và vào phòng dì Ngô đã chuẩn bị sẵn, tôi mới biết tại sao Lâm Cảnh Chi lại từ chối.
Trong phòng mọi thứ đều có vẻ tốt, ngoại trừ chiếc giường ở trong góc trông như chỉ có thể chứa được hai người ngủ chung và một chiếc chăn bông nhỏ.
Cho đến khi tôi nằm trên giường, Lâm Cảnh Chi vẫn giữ khoảng cách với tôi, trên mặt hiện đầy vẻ áy náy: "Tôi sẽ xuống đất ngủ, em cứ ngủ ở giường đi."
Tôi chỉ vào giường ra vẻ rất tức giận: "Không được anh sẽ bị cảm."
“Không sao đâu.”
Tôi chỉ vào anh ấy, sau đó vỗ nhẹ vào bên cạnh: “Lại đây.”
Nhìn anh bước tới, giống như một người phụ nữ con nhà danh giá bị ép lấy chồng. Tôi kéo anh lên giường, nằm đối mặt, đôi mắt anh trợn ngược, làn da trắng nõn ửng đỏ, giống như tôm chiên trong chảo.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ xấu, không biết tại sao khi đối mặt với Lâm Cảnh Chi, tôi luôn muốn trêu anh.
Tôi lăn qua và gối đầu lên ngực anh ấy, trước khi anh ấy kịp phản ứng, tôi dùng tay trên ôm lấy mặt anh ấy, buộc anh ấy chỉ nhìn tôi.
"Em có nói là em thích anh chưa?"
Mặc dù tôi không chắc mình có thích điều đó không, nhưng tôi không thể không muốn đến gần anh ấy. Lòng bàn tay tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần tăng lên, ánh mắt lại bắt đầu đảo quanh.
Tôi cười tục tĩu như một kẻ biếи ŧɦái: “Đừng kiềm nén quá sẽ bị đau thận, em biết là ban nảy anh cũng nghĩ đến chuyện đó."
Nhưng nói xong thì tôi xoay người vào trong rồi ngủ, bỏ mặc người đàn ông kia mặt đang đen thui