Chương 20: Lấy lòng 1

Nàng có chỗ nào giống như Anh Chiêu tiên tử dung mạo tuyệt diễm ở trong miệng thế nhân đâu, nàng rõ ràng là một người nữ nhân kỳ quái hỉ nộ vô thường.

Mà người nữ nhân kỳ quái đã mạnh đến nghịch thiên tự mình tức giận một lúc, sau đó đột nhiên thu kiếm vào trong vỏ, lạnh mặt xoay người lại nhìn về phía hắn, trái tim trong lòng hắn lập tức treo cao tới tận cổ họng.

Cả ngày hôm nay hàu như Hạ Lan Tiêu đều đang ở trong loại cảm xúc này, mỗ khi nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, là hắn sẽ khẩn trương đến mức không biết để tay chân ở chỗ nào.

Cảm giác khẩn trương này là cảm giác lúc tính mạng bị uy hϊếp đến.

Hắn đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn nàng đang đi từng bước một về phía hắn, đứng yên trước mặt hắn, sau đó vươn một bàn tay bóp chặt lấy chỗ gáy hắn, lúc nắm chặt lại cũng dùng lực đạo không nhỏ. Hắn theo lực đạo của nàng hơi cúi đầu xuống, làn da lộ ra ở chỗ cổ vừa lúc chạm đến chóp mũi của nàng.

Nàng đang ngửi mùi hắn.

Hô hấp ấm áp phả lên cần cổ hắn, hắn không tự giác mà ngửa người về phía sau một chút, đầu óc loạn thành một cuộn len.

Không có ma khí. Anh Chiêu nhụt chí buông hắn ra, cảm thấy bản thân mình đúng là ngốc hết thuốc chữa, cổ ma khí trên người hắn cho dù có dùng linh lực cũng không thể phát hiện ra, có thể ngửi được ra mới là lạ.

Nhưng mà nàng lại ngửi được cả một cái mũi mùi hương thơm, giống như là quả đào còn chưa chín hoàn toàn, tươi mát lại ngọt lành. Đám con cháu thế gia đều chú ý như vậy sao? Mỗi ngày cũng phải huân hương?

Nàng đang đứng ngẩn ngơ nhìn một đám bụi mù đầy trời, đột nhiên trước mắt xuất hiện một lá Truyền Âm Phù, tiếp theo đó giọng nói áp lực đầy lửa giận của Cam Hoa đổ ập xuống ---

"Phong chủ Bắc Nghiêu Phong Anh Chiêu, vô cớ tổn hại tài sản của Thương Ngô Sơn, sau khi thống kê, muốn tu bổ hoàn toàn cần tốn một trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Để cho ngươi cái giá thân tình, năm mươi vạn, hạn trong ba ngày ngươi phải chuẩn bị nộp đủ. Hình Thiên

"Năm mươi vạn?" Anh Chiêu vẻ mặt sầu thảm kinh ngạc hô lên. Nàng đã sống nhiều năm như vậy, tuy là có tích góp được chút ít, nhưng mà lập tức phải lấy ra năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm như vậy vẫn làm cho nàng đau lòng muốn chết đi được.

Nàng đang suy nghĩ có nên đi làm nũng cầu tình với sư tỷ hay không, Hạ Lan Tiêu đang đứng trước mặt nàng nãy giờ vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại đột nhiên nói: "Anh Chiêu... Anh Chiêu trưởng lão, năm mươi vạn linh thạch này, hay là để ta bỏ ra cho."