Chương 5.2: "Nhóm ba người" cao nhất (2)

Không đạp kẻ xấu xuống thì còn gọi gì là anh hùng? Vương Tông Viễn tức giận nói: "Có đúng không?" "

Dù sao thì cũng không phải là tự đẩy mình xuống vũng bùn, tất nhiên bọn trẻ đó đều đồng ý.

"Muốn phản đối ý kiến của mọi người sao?" Vương Tông Viễn ngạo nghễ hỏi.

Ninh Dĩ Mạt nhìn bộ quần áo mới trên người, lại nhìn nước bùn trên mặt đất, cô nắm chặt đôi tay nhỏ nhắn không nói gì.

"Nói đi!"

Không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Ninh Dĩ Mạt đột nhiên ngẩng đầu: “Tớ không chơi!”

Vương Tông Viễn tức giận đến mức nhảy từ ống bê tông xuống, kéo tóc cô, lắc đầu thật mạnh: “Mày nói ‘không chơi’ một lần nữa xem!”

Ninh Dĩ Mạt bị cậu ta kéo đến đau đớn, vừa đưa tay bảo vệ tóc mình, vừa giãy giụa. Vương Tông Viễn mặc dù là con trai, nhưng sức lực lại kém xa Ninh Dĩ Mạt, Ninh Dĩ Mạt nhanh chóng vùng ra khỏi cậu ta, khiến cậu ta suýt chút nữa vấp ngã.

Bọn trẻ xung quanh đều ngơ ngác, không dam ho he nửa tiếng,

Vương Tông Viễn thở hổn hển, đột nhiên lao tới, túm tóc cô kéo lại. Ninh Dĩ Mạt cảm thấy đau đớn, quay người lại cắn vào cổ tay đang túm mình.

Vương Tông Viễn rên nhẹ một tiếng, đấm vào trán Ninh Nhất Mạt đẩy cô ra. Cậu ta hít sâu vài hơi rồi chăm chú nhìn Ninh Dĩ Mạt. Cô bình tĩnh đứng đó, nắm chặt tay thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn cậu ta, trong đôi mắt trong veo có ngọn lửa bừng lên.

Sự kiêu ngạo của cậu ta đột nhiên hạ xuống, không còn dám tiến lên một bước, nhưng giọng điệu lại không hề thoải mái chút nào: “Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi sân chơi này, về sau bọn tao gặp mày ở đâu là đánh mày ở đấy!”

Ninh Dĩ Mạt mím môi, liếc nhìn cậu ta, lại nhìn đám trẻ con ngơ ngác, trong lòng phát ra một tia lạnh lùng cực kỳ không phù hợp với lứa tuổi của mình - nếu những người này có thể coi là bạn bè, vậy thì cô không muốn hạng bạn bè như vậy!

Bạn bè có gì lạ chứ? Việc người khác có thích cô ấy hay không có quan trọng không? Cô muốn ngồi trong căn phòng ấm áp và đọc truyện tranh, ngay bây giờ!

Một khí suy nghĩ đã thay đổi, cô nhanh chóng tránh xa cậu ta và quay lưng bước đi mà không hề ngoảnh lại.

Vương Tông Viễn có chút sửng sốt, túm một nắm đá nhỏ trên mặt đất, nhặt một viên ném vào chân cô.

Ngay sau đó, những viên đá nhỏ liên tục đập vào vai, lưng và thắt lưng của cô.

Những lời chửi rủa tàn nhẫn của Vương Tông Viễn từ phía sau truyền đến: "Tao sẽ đánh chết mày đồ khuyết tật, chín ngón tay!"

Dọc đường đi, Ninh Dĩ Mạt bước đi rất chậm rãi, những viên đá đập vào cô không hề cảm thấy đau, nhưng toàn thân cô như đang bốc cháy.

Cô vừa định bước ra khỏi sân chơi thì bị một hòn đá lạnh đập vào sau đầu. Ngay lúc đó, Ninh Dĩ Mạt đột nhiên xoay người, nộ khí lao về phía sau. Cô tóm lấy Vương Tông Viễn đang sợ hãi, kéo cậu ta đến vũng bùn lớn nhất và ấn xuống.

Vương Tông Viễn hét lên, vung tay loạn xạ để chống cự, Ninh Dĩ Mạt dùng hết sức đẩy cậu ta xuống vũng bùn, lấy chân đè một cái rồi hít một hơi thật mạnh rồi lớn tiếng tuyên bố: “Thay mặt đảng và nhân dân, tôi tuyên án tử hình cho cậu.”

Khung cảnh trở nên yên tĩnh đến lạ thường, toàn bộ sân trường chỉ có tiếng gió ù ù, không biết qua bao lâu, một tiếng kêu khóc từ trong vũng bùn phát ra, càng lúc càng lớn.