Lam Vãn Thanh được Ôn Tư Sâm ôm vào lòng, mơ màng cũng ngủ theo.
Đến gần năm giờ chiều mới bị cảm giác ngứa ngáy bên tai đánh thức, cô mở mắt ra, đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.
Cô nghiêng đầu, thấy Ôn Tư Sâm cũng mở mắt, trong đôi mắt anh đầy nhu tình mật ý, chóp mũi cọ nhẹ vào cổ và mặt cô.
Chắc anh vừa tỉnh không bao lâu, lúc này đôi mắt lúc còn say rượu đã biến mất, lấy lại sự tỉnh táo và minh mẫn trước đây.
Lam Vãn Thanh hơi ngại ngùng, vì tiếng ‘vợ’ khi ngủ của anh.
Lúc ấy cô không lên tiếng, mà dường như anh biết cô nhút nhát, khẽ cười một tiếng, tay siết chặt cô rồi ngủ thϊếp đi.
Nhưng cô không biết bây giờ anh còn nhớ rõ những lời anh nói khi say không.
Ôn Tư Sâm nhìn cô mở mắt, nâng tay cọ khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Tỉnh chưa?”
Lam Vãn Thanh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc cằm kiên nghị của anh, khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”
Anh nghe vậy, nhếch môi.
Nhẹ nhàng xoay người đè lên cô, hôn lên đôi mắt bỗng mở to của cô, sau đó lại li3m môi:”Vậy chúng ta về nhà nhé? Vợ?”
Trong giọng anh đều là ý cười thỏa mãn.
Không đợi cô lên tiếng, đầu gối anh chống bên cạnh để kéo cô rời khỏi giường, tự mình ngồi xuống mép giường.
Ôn Tư Sâm đặt tay bên người cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh giúp em thu dọn đồ đạc.”
Nói là thu dọn nhưng thực tế thì chẳng có gì để thu dọn cả.
Lam Vãn Thanh chỉ lấy mấy bộ quần áo trong phòng thay đồ, đến bàn trang điểm quét sạch các sản phẩm chăm sóc da, bỏ chúng vào trong vali.
Nghĩ đến những trang phục còn lại dành cho công việc, đến lúc đó cho ai đến cầm lấy là được.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi, chỉ vỏn vẹn bằng một chiếc va li nhỏ chưa đầy.
Ôn Tư Sâm lấy vali trong tay cô, ôm cô đi ra ngoài, lúc tới cửa, Lam Vãn Thanh dừng chân.
Quay đầu nhìn lại căn phòng mình từng ở 27 năm, trong lòng trăm mối cảm xúc, đôi mắt cô bỗng dưng chua xót, cô kết hôn, phải rời đi.
Cô hít sâu một hơi, cố nhịn xuống, suýt chút nữa thốt lên tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, cắn chặt môi dưới.
Ôn Tư Sâm buông tay đang nắm chiếc vali, xoay người ôm cô vào ngực, đau lòng thấp giọng dỗ dành cô, hai tay vỗ nhẹ sau lưng.
Một hồi lâu, Lam Vãn Thanh ngẩng đầu, cằm chống lên ngực anh, sự tủi thân và nhiều hơn hết là giận dỗi thể hiện trên mặt cô, nhìn Ôn Tư Sâm: “Ôn Tư Sâm, anh phải đối xử tốt với em.”
Anh hôn lên mắt cô, mềm giọng dỗ dành: “Được.”
Cô chớp mắt, dù nước mắt rơi xuống nhưng vẫn tiếp tục nói: “Không được bắt nạt em.”
Anh hôn lên vết nước mắt chảy xuống, nhỏ giọng đáp: “Ừ, không bắt nạt.”
Lam Vãn Thanh nghẹn giọng, nói: “Không được cãi nhau với em, cũng không được chiến tranh lạnh với em.”
Ôn Tư Sâm dán lên môi cô, khẽ cười: “Ngốc, anh nào nỡ lòng.”
Mỗi ngày ở cùng cô, còn không đủ thời gian ngắm nhìn cô, nào nỡ cãi nhau và chiến tranh lạnh với cô.
Lam Vãn Thanh siết chặt tay quanh eo anh, vùi đầu vào ngực anh nức nở: “Em không nỡ rời khỏi ông nội và dì Lan, em không muốn đi.”
Nói xong, cô nhanh chóng lui về phòng.
Làm sao Ôn Tư Sâm có thể đồng ý, cánh tay ôm cô siết chặt trong nháy mắt, tiếp theo anh ôm cô xoay vòng từ phía trong ra phía ngoài cửa, còn không quên thuận tay đóng cửa lại.
Giọng điệu khó có được sự cứng rắn: “Chuyện này không được, hôm nay có khiêng thì anh cũng phải khiêng em đi.”
Lam Vãn Thanh bị câu nói ‘dã man’ của anh chọc cười, cô vụиɠ ŧяộʍ cong môi, bày ra biểu tình tủi thân, ngẩng đầu nhìn anh muốn tố cáo.
“Còn nói không bắt nạt em, hung dữ như vậy sao.”
Cơ thể Ôn Tư Sâm cứng đờ, hơi bối rối cúi đầu nhìn cô: “Vãn Vãn, anh không phải, chỉ là…”
Anh muốn giải thích, nhưng không biết nên nói gì, Lam Vãn Thanh nhìn vẻ xấu hổ hiếm thấy của anh, cô không khỏi mỉm cười, đi khập khiễng tới cắn cằm anh một cái: “Nhìn ngốc quá.”
Lúc này Ôn Tư Sâm mới biết cô trêu chọc anh, cúi đầu cắn môi cô, hạ giọng: “Dọa anh à, xem anh xử em thế nào.”
Lam Vãn Thanh mở to hai mắt, định tố cáo anh ‘bắt nạt’ cô, tuy nhiên chưa kịp nói gì thì đã bị Ôn Tư Sâm chặn miệng.
Một lúc sau, anh mới buông cô ra.
Dưới ánh mắt oán giận của cô, anh lại chưa thỏa mãn hôn môi cô, một tay nhấc vali, tay kia đan chặt tay cô cùng xuống lầu.
Hai người vừa bước xuống lầu một, Thôi Lan đang trong phòng ngủ chợt nghe thấy động tĩnh, bèn đi ra ngoài. Nhìn thấy chiếc vali đặt bên chân Ôn Tư Sâm: “Đi đâu thế? Không ăn cơm tối sao?”
Lam Vãn Thanh lắc đầu: “Không ạ, giờ cháu chưa thấy đói.”
Sau đó, cô hỏi thêm: “Ông nội chưa tỉnh ạ?”
“Ban nãy có tỉnh, uống một ly nước lại ngủ rồi.” Thôi Lan cười: “Sợ là lát nữa còn chưa tỉnh đấy.”
Dù sao tuổi ông đã cao, uống nhiều rượu cần thời gian nghỉ ngơi.
Lam Vãn Thanh gật đầu, ngẩng mặt nhìn Ôn Tư Sâm: “Em đi xem ông nội.”
Ôn Tư Sâm buông tay đang ôm bên hông cô, im lặng xoa đầu cô nhằm an ủi, khẽ nói: “Anh đi cùng em.”
Ba người đến trước cửa phòng ngủ của Lam Hồng Đào, Lam Vãn Thanh cẩn thận mở cửa ra, Ôn Tư Sâm và Thôi Lan đứng ngoài cửa nhìn Lam Vãn Thanh rón rén đi tới. Cô ngồi xuống bên giường, nắm tay Lam Hồng Đào ở bên cạnh, nhìn ông một hồi, không nhúc nhích.
Dù cho Ôn Tư Sâm không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lam Vãn Thanh, nhưng anh cảm giác được cô không nỡ.
Từ nhỏ đến lớn, người thân cận nhất trong thế giới của cô chỉ có ông nội Lam Hồng Đào. Tuy rằng sau khi kết hôn vẫn ở cùng thành phố, nhưng không thể ở chung sớm chiều như trước kia.
Ôn Tư Sâm nhìn Thôi Lan trộm lau nước mắt, thấp giọng trấn an bà: “Chờ ông nội tỉnh, dì nói với ông ấy căn hộ của con cách nơi này không xa. Con sẽ đưa Vãn Thanh trở về thăm ông cụ thường xuyên.”
Thôi Lan lau nước mắt, gật đầu cười: “Các con đều là những đứa trẻ hiểu chuyện.”
Qua một lát, Thôi Lan đi tới, nhẹ nhàng vỗ Lam Vãn Thanh. Bà sợ ầm ĩ đến Lam Hồng Đào, nhỏ giọng: “Các con đi nhanh đi, mùa đông ngắn ngày, chốc nữa trời tối mất.”
Bà nâng tay lau nước mắt trên mặt Lam Vãn Thanh, cười nói: “Kết hôn là chuyện tốt, không phải không trở về. Có cái gì để khóc nào, ngoan, đừng khóc.”
Hoàn toàn quên mất vừa rồi ai đứng ở cửa lau nước mắt.
Ôn Tư Sâm bước đến dắt tay Lam Vãn Thanh, ôm cô, lau nước mắt trên mặt cô. Nói với Thôi Lan: “Dì Lan, bọn con đi trước.”
Thôi Lan gật đầu: “Đi đi, trên đường lái xe cẩn thận.”
Lam Vãn Thanh không dám nói gì, sợ nói ra là khóc, cô chỉ nhìn Thôi Lan bằng ánh mắt lưu luyến không rời.
Mãi đến khi cô lên xe, cô mới ấn cửa sổ xe xuống nhìn Thôi Lan đứng ở cửa, giọng be bé: “Gặp lại dì Lan sau.”
Thôi Lan rưng rưng nước mắt, vẫn không quên nở nụ cười, phất tay tạm biệt cô.
Lúc chưa đến căn hộ, trời đã sẩm tối, đèn bên ven đường lần lượt sáng lên, quanh co như một khúc sông dài.
Vì thuận tiện cho công việc, Ôn Tư Sâm mua hai tầng trên cùng của một căn hộ gần đại học Đông Thành, biến nó thành một căn hộ thông tầng. Thật ra, nếu tính thêm ban công ngoài trời trên tầng cao nhất thì là ba tầng.
Tiểu khu được xây dựng hai năm trở lại đây, cây xanh bên trong tươi tốt, tuy là tòa nhà mới nhưng tỉ lệ người sinh sống ở đây vẫn khá cao.
Ôn Tư Sâm đậu xa ở bãi xe ngầm, ra sau cốp lấy hành lý của cô, dắt Lam Vãn Thanh đi thang máy.
Anh ấn tầng trên cùng, ôm cô dựa vào tay vịn thang máy, nhìn con số đang nhảy trên màn hình mà không nói gì.
Ngón tay anh chỉ cọ nhẹ bên hông cô.
Thang máy đi lên tầng một, có mấy người bước vào, anh ôm cô lui về phía sau chừa lại khoảng cách.
Đến khi ra khỏi thang máy, Lam Vãn Thanh vẫn chưa mở lời.
Ôn Tư Sâm ấn mật mã, ôm cô đi vào rồi đóng cửa lại, bật đèn lên. Anh nâng tay cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó ôm cô về phía sofa trong phòng khách.
Anh ngồi xuống, cũng ôm cô ngồi lên đùi mình.
Hôn lên môi cô, chóp mũi cọ lên mũi cô, dịu dàng hỏi: “Còn buồn à?”
Lam Vãn Thanh bám lấy vai anh, lắc đầu, chóp mũi giữa hai người kề sát nhau, anh nghe giọng cô nói mang theo ý làm nũng: “Không buồn, chẳng qua là em không nỡ.”
Chỉ là không nỡ mà thôi.
Ôn Tư Sâm nhếch môi: “Vậy thì tốt rồi, nếu gả cho anh làm em buồn bã, chẳng phải anh sẽ đau lòng đến chết sao.”
Lam Vãn Thanh ngước mắt nhìn anh, cô hôn lên môi anh, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, vùi đầu vào cổ anh nói: “Gả cho anh là chuyện tốt, không phải chuyện buồn.”
Hiển nhiên Ôn Tư Sâm rất vui vẻ khi nghe lời này, anh dùng đầu ngón tay véo nhẹ eo cô, cắn môi cô rồi cười nói: “Có phải lừa anh vụng ăn mật không? Miệng ngọt ngào thế à?”
Mệt mỏi trong chốc lát, anh dán lên môi cô: “Đói không?”
Lam Vãn Thanh lắc đầu.
Anh lại hỏi: “Buồn ngủ à?”
Lam Vãn Thanh lại lắc đầu, cô ngủ gần như một buổi chiều, làm sao lúc này còn buồn ngủ được nữa.
Ôn Tư Sâm nhìn cô, không khỏi mỉm cười, hôn cô thêm một cái nữa: “Tốt lắm.”
Lam Vãn Thanh nhíu mày nhìn anh nhếch môi, thử thăm dò: “Tốt cái gì?”
“Muốn học bơi không?” Anh hạ thấp giọng, tiến đến bên tai cô.
“Hả?” Lam Vãn Thanh ngạc nhiên: “Học bơi?”
Học bơi lội vào ngày đầu tiên kết hôn?
Dường như cô chưa bao giờ nghe nói…
Ôn Tư Sâm giả vờ không nhìn thấy sự hoang mang trong mắt cô, hỏi: “Có mang theo đồ bơi không?”
Lam Vãn Thanh vô thức lắc đầu, có lần cô mang theo áo tắm nhưng không biết bơi, học mấy lần cũng không thành công, chẳng rõ áo tắm bị cô nhét chỗ nào rồi.
Ôn Tư Sâm không thèm để ý cái lắc đầu của cô, nhanh chóng ôm cô đi lên lầu.
“Không sao, anh chuẩn bị giúp em.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Vậy hỏi cô làm gì?
Đến ban công ngoài trời ở tầng trên cùng, Ôn Tư Sâm thả cô xuống.
Lam Vãn Thanh nhìn hồ bơi chiếm hơn nửa diện tích, há miệng kinh ngạc.
Nói là ngoài trời nhưng vẫn che bởi lớp thủy tinh, hơn nữa Lam Vãn Thanh cũng biết loại này, chỉ nhìn ra bên ngoài chứ không nhìn thấy được bên trong.
Cô rời mắt từ chậu cây xanh trong góc sang hai chiếc ghế tựa đặt cạnh hồ bơi, tự bĩu môi, anh sống một mình mà sao lại đặt hai chiếc.
Nhân lúc cô đang quan sát, Ôn Tư Sâm thay một chiếc quần bơi đi ra ngoài phòng thay đồ, bắt gặp cô đang nhìn hai chiếc ghế kia, ôm cô vào lòng, cười giải thích: “Trước kia chỉ có một cái, sau đó anh mua thêm một cái nữa, nghĩ có lúc em sẽ dùng đến nó.”
Anh ghé vào bên tai cô, nói nhỏ: “Nhưng mà anh nghĩ sai rồi, có một cái cũng được, em có thể nằm lên người anh.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Vì lời nói của anh chẳng đứng đắn, Lam Vãn Thanh muốn đẩy anh ra, cô phát hiện tay mình chạm vào không phải là quần áo. Làn da và cơ bắp săn chắc của người đàn ông khiến cô run lên, thì ra anh đã sớm thay quần áo, bây giờ anh chỉ mặc đồ bơi trên người.
Ban nãy liếc mắt một cái, cô nhìn thấy được dáng người của anh đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp vậy.
Lam Vãn Thanh đỏ mặt xấu hổ, hai tay không biết để đâu vòng qua sau lưng, trừng mắt: “Ôn Tư Sâm anh lưu manh à?”
Ôn Tư Sâm cười thành tiếng: “Sao anh lại thành lưu manh rồi? Có ai bơi mà mặc quần áo không?”
Lam Vãn Thanh không còn lời nào để nói.
Anh nhẹ đẩy eo cô về phòng thay đồ: “Áo tắm của em ở bên trong, mau thay đi.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô đứng ở cửa phòng thay đồ nhìn anh, chỉ dám để mắt đến cổ anh, đáng thương nói: “Em không muốn học.”
“Ừ? Phải không?” Ôn Tư Sâm cong môi hỏi ngược lại, tiến đến gần hôn cô, nhướng mày nói: “Bốn tháng trước, ai muốn anh dạy cô ấy học bơi?”
Lam Vãn Thanh hừ một tiếng, liếc anh: “Lúc ấy cũng không biết là ai nói không dạy.”
“Ừ.” Ôn Tư Sâm mỉm cười, vô lại nói: “Lúc ấy anh nói dạy vợ anh.”
Anh cắn vành tai cô, nói tiếp: “Bây giờ ai là vợ anh?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Biết cô không có ý định thay quần áo, Ôn Tư Sâm cũng chen vào phòng thay đồ, hai tay ôm cô vào lòng, ngăn cách bức tường phía sau, nhướng mày hỏi: “Anh thay giúp em?”
Lam Vãn Thanh: “…”
Quanh người cô là nhiệt độ từ cơ thể nóng bỏng của anh, lại không biết nói gì.
Ôn Tư Sâm gật đầu khi thấy cô cam chịu, anh ra hiệu giúp cô cởi [email protected] áo. Trong nháy mắt, cô đè tay anh, đỏ mặt nói: “Để em tự thay.”
“Thật sao?” Anh nhìn cô với vẻ mặt không tin tưởng.
Lam Vãn Thanh không trả lời, hai tay đẩy anh ra ngoài.
Ôn Tư Sâm dừng lại, cười mặc cô đẩy anh đi ra.
Một mình Lam Vãn Thanh ở trong phòng thay đồ, nhìn móc áo treo đồ bơi của cô, im lặng nhắm mắt lại.
Cô biết… Cô biết mà… Đồ bơi anh chuẩn bị cho cô.
Nhất định phải là…
Bi! Ki! Ni!