Chương 23

“Vãn Vãn, anh chỉ yêu mình em.”

Giọng nói của Ôn Tư Sâm vừa trầm thấp vừa khàn khàn, so với thổ lộ, càng như là lời lẩm bẩm theo tiềm thức hơn.

Lời nói ấy khiến trái tim Lam Vãn Thanh lập tức mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.

Không muốn từ chối, cũng không nỡ từ chối anh.

Chờ sau khi Ôn Tư Sâm hôn lên môi cô, anh lại quay sang hôn sườn mặt cô, vành tai, rồi lại vùi đầu vào hôn lên cổ cô, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào, hôn lên, sau đó mυ"ŧ nhẹ.

Tay anh ôm chặt eo và hông cô, thỏa mãn chính mình, cũng là chống đỡ cô.

Hai tay Lam Vãn Thanh ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, đầu ngón tay nhéo vạt áo sơ mi sau lưng anh, anh thỏa mãn không trêu chọc cô nữa, Lam Vãn Thanh thở hổn hển, vùi mặt vào trước ngực anh lẩm bẩm kháng nghị: “Ôn Tư Sâm, anh đủ rồi đó!”

Cô vừa dứt lời, lập tức nghe thấy hành lang ngoài cửa có người nói chuyện, sau đó là hai tiếng tiếng gõ cửa, Lam Vãn Thanh bị giật mình, hai tay theo bản năng ôm chặt anh, tim đập rất nhanh.

Ôn Tư Sâm siết chặt bàn tay ôm eo cô, nhỏ giọng ‘suỵt’ bên tai một tiếng, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng trấn an cô.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của một nam và một nữ, Lam Vãn Thanh vùi đầu vào trong lòng ngực anh nghe không rõ lắm, chắc là đang nói Ôn Tư Sâm hình như không có ở trong văn phòng.

Chưa đến hai phút sau, ngoài cửa khôi phục lại sự yên tĩnh, Ôn Tư Sâm buông lỏng tay một chút, cả người Lam Vãn Thanh trượt xuống trong nháy mắt, cô lại siết chặt vòng tay ôm lấy anh, khóc lóc nói: “Ôn Tư Sâm, đồ lưu manh! Không được buông tay!”

Chân cô vốn dĩ đã bị anh hôn đến mức mềm nhũn, vừa rồi bị dọa sợ như vậy còn chưa hoàn hồn lại đâu! Kết quả anh vừa đòi hỏi xong rồi buông tay là có ý gì?!

Ôn Tư Sâm nghe cô nói, có chút dở khóc dở cười, anh ôm lấy cô, cười nói vui vẻ: “Không phải em nói anh đủ rồi sao?”

Lam Vãn Thanh khẽ hừ một tiếng, giả vờ như không nghe được.

Ôn Tư Sâm lẳng lặng ôm cô một lúc, chờ vòng tay cô ôm lấy eo mình hơi buông lỏng một chút, anh mới mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Cô hơi ngượng ngùng thu tay lại, sau đó ở ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ôn Tư Sâm cụp mắt nhìn cô, anh nhếch môi, lại nhẹ hôn lên môi cô một cái, mới ôm cô đi đến bàn làm việc đặt cô ngồi lên trên, anh chen vào giữa hai chân cô, hai tay đặt lên mép bàn hai bên người cô, cúi đầu nhíu mày hỏi: “Vì sao đợi ba ngày sau mới đến gặp anh?”

Có một loại cảm giác như là ‘Tốt nhất là lý do của em có thể thuyết phục được anh, nếu không xem anh tính sổ với em như thế nào’.

Lam Vãn Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú không chớp mắt, suy nghĩ có nên ăn ngay nói thật hay không.

Nói thật đi, nhìn vẻ mặt anh lúc này, cảm giác như mình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng không nói thật, thì cô là một người nói dối, cô phải nói đến khi nào?

Lam Vãn Thanh đưa tay lên nhéo vành tai, hơi cứng nhắc thừa nhận: “Lúc trở về, trên trán em nổi một cục mụn.”

Ôn Tư Sâm nhìn cô, đợi một lúc lâu, thấy cô cũng không có ý định mở miệng nói tiếp, anh không khỏi đặt nghi vấn: “Sau đó thì sao?”

Nổi một cục mụn, sau đó thì sao?

Lam Vãn Thanh nháy mắt với anh: “Không còn gì nữa.”

Không còn gì nữa?

Ôn Tư Sâm nghe vậy hai mắt ngay lập tức trợn tròn, trong ánh mắt như thể không thể tưởng tượng được nhìn Lam Vãn Thanh, khó tin nói: “Em nói sở dĩ em đã trở về ba ngày nhưng không đến gặp anh, là bởi vì trên trán em nổi một cục mụn?!”

Người phụ nữ này thật sự có bản lĩnh làm anh tức chết!

Thoạt nhìn sắc mặt Ôn Tư Sâm thật sự không tốt lắm, đột nhiên Lam Vãn Thanh hơi chột dạ, thấy anh cau mày vừa định mở miệng nói cái gì đó, Lam Vãn Thanh đã đánh đòn phủ đầu, hai tay bám vào bả vai anh, khóe mắt cong lên, nghiêng người hôn lên môi anh một cái.

Ôn Tư Sâm: “……”

Vẻ mặt anh cứng đờ, lúc mím môi muốn nói, Lam Vãn Thanh nhìn về phía anh, mắt to tròn chớp chớp, đáng thương: “Hôm nay vì để gặp anh sớm hơn một chút, em cũng chưa ăn bữa sáng.”

Thấy vẻ mặt anh thả lỏng, cô lại áp mặt vào gần anh hơn một chút: “Bây giờ em thật sự rất đói.”



Ôn Tư Sâm: “……”

Không được, anh nhất định phải chịu đựng, đây chỉ là chuyện nhỏ…

Lam Vãn Thanh thấy rõ cảm xúc ở đáy mắt anh buông lỏng hơn, cái nhếch môi gần như không thể phát hiện, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh nhảy từ trên bàn làm việc xuống, Ôn Tư Sâm buộc phải ngồi thẳng dậy cúi đầu nhìn cô.

Cô ở trong lòng ngực anh, cười mi mắt cong cong: “Cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”

Yêu tinh!

Ôn Tư Sâm nhìn người phụ nữ trong lòng mình, thầm thở dài, bằng không anh cũng sẽ không nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình nói: “Được.”



Ôn Tư Sâm nắm tay Lam Vãn Thanh đi từ trong tòa nhà văn phòng giáo viên ra, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa cúi đầu hỏi cô: “Buổi chiều đến công ty không?”

Lam Vãn Thanh nắm tay anh, lại áp sát vào người anh hơn một chút, ngửa đầu nhìn anh: “Ừm, hơn một tháng không ở đó, buổi chiều có vài cuộc họp.” Cô nhún vai: “Buổi tối chắc là sẽ tăng ca.”

Ôn Tư Sâm mở cửa xe, ôm lấy eo cô ý bảo lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn, anh mới đóng cửa lại từ đầu xe vòng sang ghế lái, anh khởi động xe và cất tiếng: “Buổi chiều lớp thực hành của anh kết thúc khoảng sáu giờ, đến lúc đó sẽ đến công ty đón em đi ăn tối.”

Lam Vãn Thanh định từ chối, lúc tăng ca Diệp Phong Hoa sẽ sắp xếp trợ lý thư ký gọi cơm hộp, bởi vì không xác định được lúc nào mới có thể ăn cơm, sau khi bận rộn xong lại bỏ vào trong lò vi sóng trong phòng trà làm nóng lại là được.

Nhưng chữ “hay là khỏi đi” vừa phát ra chữ đầu tiên, Lam Vãn Thanh nghĩ lại vết xe đổ của mình, thuận thế sửa miệng: “Được, em chờ anh.”

Cô liếc mắt thấy khóe môi người đàn ông nhếch lên, nhịn không được mím môi cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đàn ông cũng muốn được dỗ dành đó!



Bây giờ là lúc trường học khai giảng, cho dù các nhà hàng gần trường còn chưa phải đến giờ cao điểm ăn cơm trưa nhưng cũng rất nhiều người, Ôn Tư Sâm lái xe đến một nhà hàng nhỏ cách trường học không xa lắm.

Hai người gọi hai món mặn một món canh, đồ ăn được bưng lên, khi chuẩn bị ăn, điện thoại Lam Vãn Thanh lại vang lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, là Tập Dục.

Lam Vãn Thanh: “……”

Quên mất thằng nhóc này rồi.

Cô ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói của Tập Dục liền truyền tới, “Cô, giáo sư Ôn gọi cô lên đó làm cái gì? Cô có nói với thầy ấy cô không phải là sinh viên của trường không, đã đi ra khỏi văn phòng chưa?”

“Ừ, ra rồi.” Cô chọn trả lời trước.

“Cháu đã tan học,” Lam Vãn Thanh nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia, chắc là mới đi ra khỏi phòng học, “Chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi? Trước cổng trường cháu có một cửa hàng sủi cảo ăn rất ngon!”

Nghe thằng nhóc này nó một cái hào hứng.

Lam Vãn Thanh nghe vậy chớp mắt, nghĩ thầm: Cửa hàng sủi cảo mà thằng nhóc kia nói rất ngon, có phải cô tôi đã sớm được ăn rồi phải không?

Cô nhận lấy đôi đũa Ôn Tư Sâm đưa qua, “Lần sau đi, công ty có chút việc cô trở về trước,” Cô sợ cậu ta tức giận, dù sao cô cũng thả cậu ta leo cây hai lần, ngay lập tức mở miệng trấn an: “Cuối tuần này được nghỉ đến nhà cô ăn cơm, cô bảo dì làm món sườn kho cháu thích.”

Ông nội Tập Dục là Tập Thiên Lỗi và mẹ Lam Vãn Thanh là Tập Vận là anh em chênh nhau rất nhiều tuổi, cách gần hai mươi tuổi, Tập Vận sinh ra chưa được mấy năm, ba Tập Dục là Tập Phong cũng được sinh ra.

Tập Phong và Ngô Ngọc Tình kết hôn được ba năm, cũng chính là năm Lam Vãn Thanh chín tuổi, họ có thai Tập Dục, bởi vì tình cảm anh em Tập Thiên Lỗi và Tập Vận sâu sắc, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, lúc Lam Thần Dật và Tập Vận xảy ra chuyện, Lam Vãn Thanh mới tròn mười hai tuổi. Năm đó, Tập Phong đón cô đến Tập gia ở hơn một năm để giúp cô khôi phục nỗi đau mất ba mẹ.

Tập Dục mới tròn hai tuổi đã là một cậu bé lanh lợi*, tuổi còn nhỏ như vậy hình như đã có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người, nhất là Lam Vãn Thanh.

(*) Từ gốc 小人精 Tiểu nhân tinh: thường nói về người nhỏ tuổi, hình dung một người rất khôn khéo, đầu óc linh hoạt.

Tập Dục vừa mới học nói chuyện luôn lắc lư cơ thể nhỏ nhắn đi theo phía sau Lam Vãn Thanh dùng giọng nói nhỏ nhẹ gọi cô là “cô Thanh” “cô Thanh”.

Ngày qua ngày, nỗi đau mất đi người thân không chỉ có một mình cô chịu đựng, mà ba của Tập Dục, ông nội của cô cũng là một trong số đó.



Cho nên, an ủi lẫn nhau, có nói nhiều như thế nào cũng cảm thấy bất lực, nhưng Tập Dục giống như màu sắc duy nhất nở rộ trong đám mây xám xịt kia.

Năm thứ hai, sau khi Lam Hồng Đào đón Lam Vãn Thanh trở về Lam gia, cô chẳng những bận rộn việc học, còn phải học tập quản lý sản nghiệp Lam Hồng Đào cố ý để lại cho cô. Kể từ khi cô gia nhập vòng tròn thương nghiệp, tất cả mọi người đều gọi cô là kỳ tài kinh doanh, chỉ có cô biết, thiên phú cô có, nhưng nhiều hơn cũng là sự nỗ lực sau nhiều năm làm việc chăm chỉ của cô.

Có trời mới biết cô phải làm việc chăm chỉ hơn để trông giống như ngày hôm nay mà không gặp khó khăn.

Thật ra Tập Dục là một chàng trai vô cùng tinh tế, đối xử lễ phép với trưởng bối, lại thân thiện biết quan tâm đến bạn bè cùng trang lứa, chỉ có khi đối mặt với cô mới giống như một một đứa trẻ không lớn.

Nếu như khi còn bé cậu chỉ đơn giản là mò mẫm với cảm xúc của cô, vậy sau khi lớn lên cậu càng biết cách dùng cảm xúc mà cậu mò mẫm được, đúng lúc giúp cô giải quyết vấn đề.

Nhìn bề ngoài, là Lam Vãn Thanh đang chăm sóc Tập Dục, nhưng trên thực tế, lại là Tập Dục vẫn luôn lo lắng cho Lam Vãn Thanh.

So với bị động được người khác chăm sóc, phương thức giải tỏa tốt hơn hoặc thích hợp hơn với Lam Vãn Thanh chính là để cho cô biết tầm quan trọng của mình, để cô dời sự chú ý về nỗi đau mất ba mẹ.

Tập Dục lại làm nũng với cô một lúc, mới chịu cúp điện thoại.

Lam Vãn Thanh cất điện thoại chuẩn bị ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ôn Tư Sâm đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Lam Vãn Thanh hơi bất ngờ, nhướng mày nhìn anh.

“Anh đang suy ngh.” Ôn Tư Sâm nhìn cô thong thả ung dung nói, trong giọng nói có ẩn chứa sự ghen tuông và chờ mong: “Khi nào anh có thể ăn cơm em làm?”

Lam Vãn Thanh: “……”

Biểu cảm của anh có thể nghiêm túc thêm một chút nữa không?



Bởi vì xe của Lam Vãn Thanh còn đỗ ở cổng trường, ăn cơm trưa xong, Ôn Tư Sâm lái xe trở về.

“Buổi chiều anh giúp em làm một cái thẻ ra vào.” Anh gác một tay lên nóc xe, một tay vịn vào cửa xe nhìn Lam Vãn Thanh ngồi vào ghế lái: “Lần sau đến có thể trực tiếp lái xe vào.”

Từ cổng trường đến tòa nhà giảng dạy cách một đoạn, đến lúc đó không cần phải đi xa như vậy.

Lam Vãn Thanh thắt dây an toàn, ngước mắt nhìn anh, trêu chọc: “Anh có thể chắc chắn lần sau em sẽ đến sao?”

Tay phải Ôn Tư Sâm đặt trên nóc xe trượt xuống, đỡ lấy lưng ghế lái của cô, khom lưng thò vào trong xe hôn lên môi cô, nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của cô nói: “Ừm, chắc chắn.”

Lam Vãn Thanh phát ra tiếng “hừ” trong khoang mũi, đầu ngón tay đặt lên trán anh đẩy anh ra khỏi xe, nhìn về phía cửa xe hất cằm lên, ý bảo anh đóng cửa xe lại: “Em phải đi rồi.”

Ôn Tư Sâm đứng thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên, tay vịn trên lưng ghế xoa xoa tóc cô, thấp giọng dặn dò ‘lái xe cẩn thận’, sau đó mới lùi về phía sau một bước, giúp cô đóng cửa lại.

Anh vẫn luôn nhìn theo Lam Vãn Thanh rẽ xe chạy vào đường chính, Ôn Tư Sâm mới xoay người lên xe chạy về phía trường học.

Một nhóm các cô gái đứng ở cổng trường đã thu lại tất cả những gì vừa rồi trong mắt và … Trong điện thoại di động.

Trong đó có một cô gái mặc váy màu xanh, đã dùng điện thoại chụp ảnh sườn mặt Lam Vãn Thanh trước khi lên xe, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là cô gái sáng nay bị giáo sư Ôn gọi vào văn phòng uống trà sao?”

Một cô gái đeo kính khác vô cùng chắc chắn nói: “Chắc chắn là cô ta! Kiểu tóc và quần áo đều giống nhau!”

“Cho nên.” Cô gái đeo balo màu hồng phấn, thoạt nhìn rất đáng yêu chớp mắt: “Vậy cô gái kia không phải sinh viên, mà là bạn gái của giáo sư Ôn?”

“Vậy…” Cô gái đeo kính lại nói: “Vậy chuyện bài đăng trên Tieba kia là sự thật, giáo sư Ôn thật sự có bạn gái rồi?”

Nhưng mà…

Vì sao bạn gái của giáo sư Ôn và những gì bọn họ hình dung… Lại khác nhau đến như vậy?

Càng có nhiều động thái hơn.Tác giả có lời muốn nói:

Cho nên các cô gái kia, các cô có biết giáo sư Ôn của các người gọi cô ấy vào trong văn phòng là vì muốn ăn thịt chứ không phải uống trà không? [ mặt mỉm cười ]

– Thật ra điều giáo sư Ôn muốn nói chính là, ‘Khi nào anh mới có thể đến nhà ăn cơm em nấu?’^^