Chương 7: Nhật ký theo dõi
Hà Tiêu cảm thấy mình như một kẻ biếи ŧɦái thích rình coi con trai. Chính xác hơn là – một thằng con trai thích con gái.
Hà Tiêu thích nam – chuyện này anh chưa từng nói với ai. Có lần anh từng hỏi ba mẹ về đối tượng kết hôn của mình, họ liền khoan dung từ ái trả lời – chỉ cần là người con thích là được, sau này hai đứa có con, cứ để ba mẹ trông cho. Hà Tiêu khi ấy vẫn chưa có ý định come –out với người nhà, vì anh mới chỉ nhận ra mình không có cảm giác với con gái thôi, chứ chưa phải là GAY.
Đến năm lớp 11, chuyện này mới được xác định – anh thích một thằng em lớp 10 cùng trường. Chẳng qua có thích thì cũng để trong lòng mà thôi – lúc ấy anh còn quá nhỏ, dù có nói ra được tiếng thích, thì cũng không gánh nổi những chuyện xảy ra sau đó. Thứ tình cảm ngây ngô non nớt ấy cuối cùng cũng theo thời gian mà tan thành cát bụi.
Có một số việc đã định trước là sẽ kết thúc, vì ta chưa từng kiên trì với nó. Một thời gian trôi qua, bình thản như nước, xói mòn đi sự khó chịu trong lòng anh. Anh sống rất tốt, chưa từng hối hận vì mình đã làm gì hay không làm gì – như vậy là đủ rồi.
Cho đến khi nhìn thấy thằng nhóc quái dị này, trong lòng Hà Tiêu đột nhiên nảy ra một ham muốn – có lẽ có vài thứ mà chỉ nhìn nó thôi sẽ không làm anh thỏa mãn được. Thực ra thằng nhóc này cũng không hẳn là quái gở, hành động của cậu ta cũng không đến nỗi trời long đất lở như thế, chẳng qua trong mắt mọi người, thế cũng đủ cho hai chữ quái dị rồi.
Chỉ quan sát thôi nhưng Hà Tiêu cũng nhận ra, não thằng nhóc này không chỉ thiếu vài dây thần kinh thôi đâu. Ví dụ như, Tùy Dịch có một chút mother – complex – nhìn vẻ mặt cậu ta khi nói chuyện với mẹ kìa, làm nũng như trẻ con ấy, còn đâu vẻ hùng hổ khi mắng chửi Vương Tĩnh? Cậu ta còn rất vụng về, đi đường không có vật cản cũng ngã, sau đó sẽ vẻ mặt bình thản đứng lên, không kêu một tiếng. Cậu ta đúng thật là không cao, dù mỗi lần Hà Tiêu đều đứng nhìn từ xa nên không thể ước lượng chính xác được, nhưng nhìn cậu ta đứng cạnh lũ con trai khác thì có thể thấy, cậu ta đúng là nhỏ nhắn thật… Cậu ta không ngốc, chẳng qua cung phản xạ uốn éo hơn người khác một chút thôi – thấy A sẽ nghĩ đến B nói ra C rồi lại nghĩ đáp án đúng phải là D, kiểu kiểu vậy. Nghe người ta nói thì tên này không ngu tí nào, thành tích học tập còn cao là đằng khác, hoàn toàn có thể gọi là học sinh ưu tú. A, chỉ có Tiếng Anh là cậu ta đặc biệt kém, hẳn là dây thần kinh ngôn ngữ lỡ bị lừa đá rồi…
Hà Tiêu không nói chuyện với Tùy Dịch nhiều, nên khi anh tới tiếp thị, nhìn vẻ mặt Tùy Dịch khi hỏi anh là ai là anh hiểu rồi – hẳn là cậu đã quên anh, mà nói cũng phải, đã 2 3 năm trôi qua rồi còn gì.
Ngày đó, Hà Tiêu đang đi dạo trong sân trường đại học X thì Tùy Dịch lao đến trốn sau lưng anh, úp úp mở mở: “Bạn học à, cho tớ trốn nhờ chút!” May là anh cũng cao, cậu trốn sau anh đảm bảo không ai nhìn ra.
“Đậu, làm tớ sợ muốn chết.”
“Cậu trốn ai vậy?”
“… A, cậu không biết tớ? Tớ là Tùy Dịch khoa A.” Nghe đối phương hỏi, Tùy Dịch có chút buồn bực, danh tiếng ông đây lan khắp trường không thua gì khủng hoảng kinh tế lan khắp cả nước mà.
“Tớ nghe mọi người kể về cậu rồi, còn đám người kia là…?”
“… Là bọn dở hơi nhân danh bảo vệ phái yếu thôi.”
Hà Tiêu liền hiểu ra – thì ra là fan não tàn của Vương Tĩnh nha~
“Biết thế cậu còn chọc cô ta làm gì?” Hà Tiêu ngạc nhiên, cần thiết phải làm người tốt đến mức này sao?
“Ai? Vương Tĩnh á? Thôi đi, tôi ghét nhất là kiểu con gái như thế.”
“Là sao?” Ghét nhất là con gái? Nghĩa là không thích con gái phải không? À há~
“Ai bảo cô ta kiêu ngạo phách lối như vậy, nghĩ mình là ai chứ?” Tùy Dịch nói xong liền nhe răng nhếch miệng, hai má cũng phồng lên.
“À, còn cậu thì sao?”
Có lẽ là nghe thấy ý cười trong giọng nói của Hà Tiêu, Tùy Dịch vốn đang tức giận đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Làm người không phải là nên bảo vệ chính nghĩa sao? Mẹ tớ nói gặp chuyện bất bình nhất định phải đứng ra giải quyết, mặc kệ là có người ngăn cản mình hay không.”
“Cậu nói cũng phải.” Thấy cậu nghiêm túc, Hà Tiêu cũng gật đầu cười tỏ ý tán thành. Thì ra là một thằng nhỏ sống dưới lá cờ đạo đức chủ nghĩa từ bé à?
“Đ*o đỡ được! Lại tới rồi!” Thấy có bóng người lại đây, Tùy Dịch vội vắt chân lên cổ mà chạy, tốc độ kia còn nhanh hơn cả tội phạm trốn cớm nữa.
Hà Tiêu bây giờ nghĩ lại – cái người nhanh như gió trong quá khứ và người đang nằm ườn trên giường hiện tại, đúng là khác nhau một trời một vực à nha~