Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Chàng Quê Mùa Thâm Tình

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô gái điên đáng giận mà. Nắm lên một khối tuyết, hắn đem lên áp vào mắt trái đau đớn. Hắn thực không nên ưu tiên giúp cô sửa lại cánh tay kia, ít nhất sẽ làm cô an phận một chút. Cho dù là ai dạy cô gái điên kia môn tự vệ đều dạy tốt đến chết tiệt.

Mắt hắn ngày mai nhất định sẽ sưng to lên. Hắn tin tưởng nếu cho cô cơ hội, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp moi mắt hắn ra.

Hắn thật sự không nên xen vào việc của người khác.

Kaka đã đi tới, đồng tình vươn đầu lưỡi, liếʍ mặt hắn hai cái.

Nhân loại, là động vật tà ác nhất trên thế giới.

Hắn sờ sờ đầu con chó lớn này, đứng dậy tiếp tục công tác chuẩn bị qua mùa đông.

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở một mình, hắn không thích tiếp xúc cùng người khác, hắn chán ghét đối mặt với con người.

Nhưng hắn nhìn thấy chuyện đã xảy ra, nhìn thấy chiếc phi cơ trực thăng kia bay đến dãy vách núi Ác ma , lọt vào tập kích vô tình của cuồng phong, sau đó giống như một món đồ chơi rớt xuống dưới, vỡ tan tành. Chỉ có, ngu ngốc, mới có thể nghĩ đến dựa vào phi cơ trực thăng có thể bay qua chỗ sơn mạch hiểm trở này. Tuy rằng biết rõ dưới loại tình huống đó bình thường sẽ không ai có thể sống sót, nhưng hắn chần chờ một chút, vẫn buông xuống công việc trong tay, đi đến địa điểm đã gặp chuyện không may.

Đáng chết, lương tâm của hắn nên bị chó gặm từ vài năm trước rồi mới đúng.

Một bên mắng, hắn một bên không cam lòng nguyện ý đi tới.

Địa phương kia cách hắn khá xa, hắn tốn một chút thời gian, mới đi đến phụ cận, sau đó hắn thấy có cái gì đó di chuyển ở sườn dốc phủ tuyết, đi theo mới phát hiện đó là một người sống sót.

Hắn gần như muốn quay đầu rời đi, nhưng người kia cần giúp, dù cho người sống sót là ai, bị tai nạn trên không như thế này, tuyệt đối không thể dựa vào chính mình đi một mình khỏi ngọn núi này.

Hắn tiếp tục đi về hướng trên núi, Kaka an phận thủ thường đi theo bên người hắn.

Người kia sống sót, đi xiêu vẹo lắc lư, hắn đang lo lắng có nên lên tiếng hay không, người nọ liền trượt chân ngã xuống sườn dốc phủ tuyết.

Đáng chết! Tên kia nếu không chết cũng sẽ mất nữa cái mạng.

Hắn mắng, chỉ thị Kaka tiến lên, một bên bước nhanh hơn. Kaka như viên đạn liền xông ra ngoài, đuổi theo người đã ngã quay cuồng giống như quả cầu lăn xuống núi. Hắn dùng hết sức chạy đi qua, nhưng vẫn mất một chút thời gian. Kaka làm cho hắn rất nhanh tìm được người vừa rơi xuống triền núi, hắn đến nơi đó, mới phát hiện người sống sót kia là một cô gái. Cô còn sống, tuy rằng mặt đầy máu, nhưng vẫn có hô hấp mạch đập, đồng tử mắt vẫn co rút lại, nhưng lại có ý thức, nhưng dáng vẻ của cô nhìn như có thể chết bất cứ lúc nào. May mắn là, trừ bỏ tay trái trật khớp, cô không gãy xương ở bất cứ chỗ nào khác.

Cô vừa gầy lại nhỏ, ăn mặc quần áo cùng giầy quá mức đơn giản không thích hợp.

Trời mới biết vì sao cô gái này lại ăn mặc như vậy đi vào địa phương quỷ quái này, cô nhất định dại dột chết được!

Hắn phải mang cô về nhà, nếu không cho dù cô chết vì tai nạn trên máy bay thì cũng sẽ đông lạnh mà chết.

Khi hắn ôm cô nhanh chóng xuống núi về nhà, cô đã hoàn toàn ngất đi.

Cô suy yếu như thế, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào, nhưng hắn hoàn toàn không nghỉ tới khi cô tỉnh lại trở nên điên cuồng như thế, khi hắn giúp cô thay bộ quần áo ướt sũng sẽ hại chết cô, cô lại vừa đá vừa đánh hắn, miêng gào lên những ngôn ngữ không thể hiểu.

Hắn nghe không hiểu lời cô nói, cô nói không phải Quechua hoặc Aymara không phải tiếng Tây Ban Nha lại càng không phải là tiếng Anh.

Ngôn ngữ Quechua (Tây Ban Nha, tiếng Anh Quechua) (Quechua Qhichwa shimi / Runa Shimi) là ngôn ngữ của các dân tộc bản địa của Nam Mỹ. Được gọi là ngôn ngữ Quechua như Runa Simi Runa ý nghĩa của “người” Simi có nghĩa là “ngôn ngữ”.

Aymara ( tiếng Anh : Aymara) sống trong các dãy núi Andes, Aymara ngôn ngữ, một trong những ngôn ngữ chính thức của Bolivia .

(Theo wikipedia)

Hắn biết cô thực sự sợ hãi, hắn muốn cùng cô giải thích, nhưng cô gái này ngay cả tiếng Anh đơn giản nhất đều nghe không hiểu, mà cô đã lạnh đến mức ngay cả môi cũng xanh mét, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị đông chết Bởi vì không có cách nào cùng cô câu thông, đạt được hợp tác, hắn đành phải mạnh mẽ hành động, đem bộ quần áo ướt đẫm trên người có thể gϊếŧ chết cô cởi ra.

Ở đất bằng, áo bông có lẽ thông khí, nhưng ở trên núi, cái loại quần áo này là chất liệu tệ nhất, hút mồ hôi sau T-shirt, rất nhanh sẽ cùng nhiệt độ thấp kết đông lạnh, cướp lấy nhiệt độ cơ thể của cô, làm độ ấm tăng trở lại, khi mồ hôi kết băng hòa tan, cũng giống như sẽ hấp thụ nhiệt độ cơ thể, tạo thành mất độ ấm nghiêm trọng.

Nhiệt độ cơ thể quá thấp, trái tim của cô sẽ ngừng đập, trái tim dừng lại, hô hấp cũng sẽ ngừng theo kế tiếp là não sẽ chết rất nhanh.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã thấy qua rất nhiều loại khảo sát như thế này rất nhiều.

Vì muốn tốt cho cô hắn chỉ có thể cởϊ qυầи áo hơn nữa phải nhanh.

Hắn không hề có cái kiên nhẫn cùng cô chậm rãi khoa tay múa chân, dù sao cô đã sớm sợ hắn tới mức chết khϊếp.

Cô là một vật nhỏ dũng cảm, cô dùng sức phản kháng giãy dụa, cho dù khi cô đang rất kinh hoàng sợ hãi khi, cũng không từng cầu xin qua, hắn vốn nghĩ cô sẽ thét chói tai, khóc ầm lên, nhưng cô không hề.

Khi phát hiện mình không thể né tránh được nữa, cô nằm ở nơi đó, dùng đôi mắ không thể khắc chế sự kiên cường nhìn hắn.

Vật nhỏ dũng cảm.

Cho dù toàn thân đầy vết thương, cô vẫn có vẻ xinh đẹp. Hắn thật lâu, thật lâu không thấy qua phụ nữ, càng miễn bàn là cô gái toàn thân trần trụi. Tuy rằng cũng không hề đặc biệt chú ý, nhưng chỉ chớp mắt ngắn ngủn này, đã đủ để hắn nhìn không sót gì. Trong tích tắc đó, hắn đột nhiên ý thức được, người trước mắt hắn, không chỉ là người bị thương, vẫn là một cô gái. Một cô gái mềm mại sạch sẽ.

Tuy rằng bị thương, chảy máu nhưng hơi thở của cô vẫn ngọt, dán thân thể mềm mại với đường cong mờ ảo tuyệt đẹp vào hắn, chạm tay vào da thịt mềm mại nõn nà một cách kì lạ.

Hắn cương, cứng rắn giống như một khối sắt.

Loại người gì, lại có thể đối với một cô gái chịu đủ kinh hách, bản thân bị trọng thương, hơn nữa sắp đông chết xuất hiện du͙© vọиɠ?

Có lẽ là cầm thú.

Dù sao hắn vốn chính là một cầm thú, hắn có thể làm cô ấm áp, hắn biết phương pháp làm nóng cô rất nhanh.

Tại một giây kia, suy nghĩ tà ác sôi trào ở trong đầu, nhưng khi hắn thấy trong mắt cô không chỗ nào che dấu sợ hãi, cảm giác được cô dồn dập thở dốc cùng run run, cảm giác chán ghét lạnh như băng ùa lên, hắn buông cô ra, nhanh chóng thối lui, đem áo lông đưa cho cô.

Khi hắn xoay người, cô đã mặc vào áo lông.

Tuy rằng sớm thành thói quen mọi người sợ hãi hắn, nhưng khi cô dùng loại biểu tình hoảng sợ nhìn hắn trừng trừng, co rúm lại, lương tâm đã bị chó gặm từ rất lâu bỗng nhiên nhịn không được run lên một cái. Cô gái chết tiệt này! Nếu có thể, hắn hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi cô, trước khi hắn đánh mất lý trí. Đáng tiếc là, hàng xóm gần nhất xa ở ngoài trăm dặm. Cuồng phong lạnh lẽo thổi phần phật mái tóc đen của hắn.

Cách đó không xa trên đỉnh núi, đã xuất hiện mây mù cuồn cuộn.

Ngẩng đầu, hắn nhìn mây mù cùng gió cuồn cuộn nổi lên, không khỏi âm thầm lẩm bẩm mắng.

Hắn thực không nên xen vào việc của người khác, xem hắn hiện tại đổi lấy cái gì này?

「 Khốn kiếp.」

Kaka ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái.

「 Thật có lỗi, không phải nói mày.」

Kaka vẻ mặt vô tội, hắn vuốt ve lưng nó một chút, thế này mới đứng dậy đem bó củi cuối cùng đến cạnh cửa, sau đó đi trở về xe đẩy tay, đem từng bao thực phẩm khiêng vào trong phòng.

Hắn hy vọng cô gái kia đã ngủ, bằng không tiếp tục hôn mê đi cũng tốt, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng cô động thủ động cước.

Thở sâu, hắn đẩy cửa ra, đợi cho không có vật gì bay đến công kích hắn, thế này mới bước đi vào.

Kaka đi theo bên chân hắn, vừa vào cửa liền theo thói quen tính oa đến bên cạnh bếp lửa ấm áp, nơi đó có một tấm thảm da của nó, dính đầy lông cùng mùi của nó. Trong phòng tuy rằng đã nhóm lửa, nhưng ánh sáng bên trong bên ngoài vẫn có chênh lệch tương đối lớn, bất quá hắn vẫn rất nhanh chóng phát hiện cô gái phát điên kia tê liệt ngã ở trên giường. Sữa dê hắn mang cho cô rơi trên mặt đất, nhưng số lượng này chỉ còn lại có một chút.

Cô uống rồi, tốt lắm, xem như cô thức thời.

Cô còn thở hắn nhìn thấy ngực cô phập phồng rất nhỏ, áo lông của hắn ở trên người cô, có vẻ đặc biệt vừa vặn.

Kéo đồ vào phòng, hắn sải bước đi vào trong phòng, đem bao thực phẩm nhất nhất đặt trở về vị trí cũ, sau đó cầm khăn lau lau sữa dê rơi trên đất, đem chén rửa sạch sẽ, thế này mới có chút không cam lòng nguyện tiêu sái đến bên có giường.

Khi mang cô trở về, hắn từng ưu tiên kiểm tra trên người cô ngoại thương gì nghiêm trọng hay không, lúc ấy thoạt nhìn, trừ bỏ một ít trầy da ứ thanh cùng với tay trái trật khớp, cô tựa hồ coi như hoàn hảo.

Miệng vết thương trên trán cô, làm cho trên mặt cô có vết máu khô che kín, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, nhưng hắn biết kỳ thật không nghiêm trọng lắm; Trên trán chỉ có một vết thương rất nhỏ, tuy chảy rấy nhiều máu, chỉ cần miệng vết thương không lớn, máu ngừng chảy là tốt rồi.

Nơi vết thương máu đã ngừng chảy, những vết thương khác thì không hề gì đáng kể.

Vấn đề là, tuy rằng hiện tại xem ra hoàn hảo, cô vẫn có khả năng xuất huyết bên trong hoặc não chấn động. Hắn cũng không được huấn luyện qua y học chuyên nghiệp, có khả năng làm chính là giữ ấm cho cô, sau đó xác định cô còn có hô hấp. Hắn đã bỏ chút thảo dược vào sữa dê, cho cô uống loại thảo dược có thể yên giấc này thực sự rất mạo hiểm, nhưng thứ đó cũng có thể giảm đau, cứ như vậy, thân thể của cô ít nhất cũng có cơ hội nghỉ ngơi phục hồi. Tuy rằng tạm thời ngủ, hoặc hôn mê?

Cuộn mình ở trên giường gỗ đơn sơ của hắn, cô gái đó vẫn còn đang run rẩy, thoạt nhìn tựa như con thỏ nhỏ không cẩn thận lầm mặc da sói.

Ngồi ở bên giường, hắn đem khăn sạch thấm vào trong nước ấm, giúp cô lau hết vết máu trên tay chân cùng trên mặt, giúp miệng vết thương của cô bôi thuốc tiêu độc, một bên đem của tay chân của cô quấn ấm áp lại, chú đẩy tuần hoàn máu của cô.

Tay chân của cô nho nhỏ, vừa mềm vừa trắng.

Tuy rằng bởi vì tai nạn ngoài ý muốn, làm cho tay cô trầy trụa, móng tay bị gãy. Nhưng hắn nhìn ra được, trước khi bị thương, mỗi móng tya và chân của cô đều được cắt tỉa sạch sẽ.

Không tự giác, hắn nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lạnh như băng kia, nhìn có chút mê muội.

Tại vùng núi cao trùng điệp rất hoang dã này, cô gái sống nơi đây thực sự rất hiếm, cuộc sống hoàn cảnh nơi này quá mức khắc nghiệt, ngay cả người đàn ông đều không muốn ở trong cuộc sống này, càng không nói đến cô gái Cho dù ngẫu nhiên có thể ở thôn trấn trong núi thấy, cũng chỉ là những bà lão nhiều tuổi mặt đã đầy nếp nhăn.

Đốt ngón tay của cô thập phần sạch sẽ, đầu ngón tay không hề một vết nứt. Hắn nhìn ra được, cô là người trong thành thị, dung nhan trắng noãn, chưa từng bị ánh mặt trời tàn khốc tàn phá, bàn tay nhỏ bé trắng noãn non mềm, biểu hiện cô chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, làm công, áo cơm cả đời đều không cần lo lắng. Một đóa hoa nhỏ mảnh mai của đồng bằng. Hắn hoài nghi cô có thể sống qua được trời đêm đông giá rét lạnh lẽo trên núi cao này hay không.

Tiếng gió, bắt đầu ở ngoài phòng gào thét, tuyên cáo một trận cuồng phong sắp sửa ập đến.

Không bao lâu nữa, bên ngoài sẽ bắt đầu hạ tuyết, nhiệt độ không khí ở tối nay sẽ trực tiếp rơi xuống dưới 0 độ.

Hắn lấy khăn đã ẩm ướt, sau khi lau khô bắt đầu giúp cô mát xa tay chân, mười phút sau, tay chân cô đã không còn lạnh như băng nữa.

Nhẹ nhàng, hắn buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ra, giúp cô đắp chăn lông, , đi đến lò sưởi trong tường, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối đơn giản.

Tóm lại, hắn đã cố hết sức, còn lại cũng chỉ có thể xem nghị lực cùng vận khí của cô.

Cho tới bây giờ mà nói, vận khí cô gái này kỳ thật cũng không tệ lắm, nếu cô còn sống, thức ăn của hắn miễn cưỡng có thể chia cho cô ăn; Nếu cô không chống đỡ nổi, bên ngoài cũng có đầy đủ đất trống, hắn sẽ giúp cô đào một cái động, lấy một tảng đá làm mộ bia.

Như thế đã tốt hơn nhiều so với đồng bạn của cô phải phơi thây trên núi tuyết, hắn nhanh nhất cũng phải đợi cho đến mùa xuân sang năm, mới có thể để ý đến nhưng thi thể này, đó là nói, nếu bọn họ vẫn chưa bị sói hay báo hoang từ trong tuyết đào ra ăn sạch; Khứu giác của bọn chúng tốt lắm, cho nên mới có thể sống sót trên ngọn núi này. Mùa đông, đã chính thức tiến đến. Căn cứ kinh nghiệm năm rồi, kế tiếp sẽ có liên tiếp nhiều đợt bão tuyết đột kích, gió tuyết sẽ đem nơi này vây khốn, thẳng đến mấy tháng sau mới có thể chuyển biến tốt.

Nếu tuyết rơi không lớn, có lẽ qua hai ngày sau, hắn có thể thừa dịp trước khi những cơn bão tuyết đến, nhanh chóng đưa cô xuống núi, đem cô giao cho những người khác hao tổn tâm trí.

Nhưng nếu tuyết rơi quá lớn!

Trừng mắt cô gái trên giường, hắn một bên tước khoai tây, một bên phiền chán nghĩ.

Vì hắn cùng cô muốn sống sót, hắn hy vọng vận may của hắn có thể duy trì tiếp tục.

Khách khách khách khách khách…… Khách khách khách khách khách…… Lúc nửa đêm, hắn bị tạp âm nho nhỏ kia, làm cho tỉnh lại.

Kaka nằm úp sấp nằm ở bên người hắn, ngủ khò khè khò khè, đối với tạp âm rất nhỏ kia không chút phật lòng, hắn nhưng không có biện pháp giả vờ như không nghe thấy.

Mở to mắt, hắn ngồi dậy, thở dài. Lò sưởi trong tường vẫn cháy, thoáng chậm lại chút, nhưng vẫn duy trì độ ấm nhất định. Vì làm cho cô có thể nghỉ ngơi thật tốt hắn hảo tâm đem giường tặng cho cô ngủ, nhưng cho dù hắn đã giúp cô đắp chăn lông cừu cho cô, cô vẫn cuộn ở trên giường thành một đoàn vẫn, răng va vào nhau lập cập. Khách khách khách khách khách…… Khách khách khách khách khách……

Lúc sớm, cô còn phát sốt, hắn lúc ấy có đút cho cô chút súp có pha thuốc sốt, cơn sốt của cô đã lui; Nhưng hiện tại, cô lại bắt đầu phát run, đây không phải hiện tượng tốt.

Bỏ thêm mấy khối củi gỗ vào lò sưởi trong tường, hắn nhìn lửa cháy bập bùng kia nhưng cũng hiểu tác dụng của nó đối với cô không lớn, cô cần độ ấm liên tục và ổn định.

Ngoài phòng, tiếng gió còn đang gào thét, hắn biết, nhiệt độ không khí sẽ tiếp tục giảm.

Bị thương mất máu cùng với nhiệt độ thấp trên núi, đã làm cho cô quá mức suy yếu, nếu muốn bảo trụ mạng sống của cô không cho cô tiếp tục mất nhiệt độ bị đông chết nữa, chỉ còn lại có một biện pháp.

Thì thào lẩm bẩm mắng một tiếng, hắn không lo lắng nữa, chỉ xoay người, cởϊ áσ cầm lấy thảm của mình, đi về cô gái mặt môi trắng bệch trên giường.

Đi vào bên giường, hắn xốc chăn lên , rất nhanh nằm vào, đem chăn trùm lên người mình.

Gần như trước tiên, cô liền vùi vào trong lòng hắn.

Tay chân cô lạnh tựa khối băng, gương mặt cô gần như trắng bệch xanh mét, ngay cả hơi thở mỏng manh cũng đều lạnh. Hắn vươn tay, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn run run, tận tâm tận lực giúp cô ma sát tay chân, hy vọng có thể cho cô mau chóng ấm áp. Cô là một bệnh nhân.

Hắn tự nói với mình, nhưng vẫn vẫn rõ ràng cảm giác được trên người cô mỗi một chỗ mê người phập phồng.

Cô run run, vô ý thức càng dán sát vào than thể ấm áp của hắn, ôm hắn, quấn chặt lấy hắn, giống như biết làm như vậy sẽ càng được hấp thu thêm nhiều độ ấm.

Rất nhanh, hắn liền cứng rắn lên, nóng bỏng như bàn ủi cháy đỏ.

Môi của cô dán vào gáy hắn, chân dài khóa ở trên lưng hắn, hai tay liều mạng bám chặt lấy lưng hắn.

Hắn vuốt ve đùi cô lạnh như băng, vuốt ve lưng cô khẽ run, bắt buộc bản thân phải suy nghĩ đến chuyện gì khác, như những ngày khó khăn gian khổ mà hắn đã trải qua, nghĩ đến những trí nhớ đen tối không thoải mái nhất ……

Nhưng cũng vô dụng, khi cô không ngừng cọ xát, ở trên người hắn, làm hắn không thể chuyên tâm suy nghĩ; Khi áo lông trên người cô bởi vì thế mà vén đến bên hông cô, hắn càng không thể hồi tưởng; Khi cô ẩm ướt nóng mềm mại tựa sát vào hạ thân hắn, trong nháy mắt, hắn thầm nghĩ cởi bỏ qυầи ɭóŧ, đem chính mình xâm nhập ngọt ngào thật sâu vào giữa hai chân cô.

Bàn tay to của hắn không tự giác đi xuống, nắm lấy đôi mông mềm như cánh hoa của cô để cho cô càng chặt chẽ dán sát vào mình.

Đáng chết, cô là một bệnh nhân, cô không có ý thức, hơn nữa cũng sắp bị đông chết! Hắn đem bàn tay to kéo trở về trên lưng của cô.

Chuyện này không phải cô muốn, cũng không phải hắn muốn, hắn chưa bao giờ từng bắt buộc qua phụ nữ, lại càng sẽ không bắt buộc vào lúc này.

Chuyên tâm, phải chuyên tâm.

Hắn liều mạng khắc chế du͙© vọиɠ cháy nóng, cô cũng không khẳng an phận đợi, đang run run dán sát vào hắn, một cách vô nghĩa, từ trên xuống dưới cọ xát.

Cô là một bệnh nhân.

Hắn không phải một lần mà là liên tiếp nhắc nhở chính mình, nhưng kɧoáı ©ảʍ đè ép giữa đũng quần, lại làm cho một số chuyện gần như không thể khống chế được.

Ông trời, này quả thực không khác gì đã rơi xuống địa ngục. Cô là một bệnh nhân! Lý trì của hắn không ngừng kêu gào ở trong đầu.

Cô là một cô gái!

Du͙© vọиɠ của hắn cũng kêu gào theo.

Mà hắn đã lâu lắm không gần gũi qua phụ nữ.

Mấy năm nay, hắn sống cuộc sống gần như cấm dục không phải bởi vì hắn không muốn, không phải bởi vì hắn không thể, mà là nơi này hoàn toàn không hề cô gái. Ôm cô, thật sự rất nguy hiểm. Vυ" của cô, cách áo lông để vào bờ ngực trần trụi của hắn, làm cho hắn rõ ràng cảm giác được trái tim của cô đang đập dồn dập. Nhìn chằm chằm tường gỗ phía sau cô, hắn hoàn toàn không dám cúi đầu nhìn cô, chỉ có thể thở sâu, muốn khống chế chính mình, nhưng khứu giác ngửi rồi lại ngửi được mùi hương thoang thoảng chỉ có cô gái mới có.

Gần như trong nháy mắt, lửa nóng giữa hai chân, lại trở nên càng cứng rắn hơn một chút.

Bất giác, người hắn đã đầy mồ hôi, hắn muốn rút lui, tránh xa một chút, đem cô gái nguy hiểm này từ trên người hắn tách ra, nhưng thân thể của cô vẫn rất lạnh, cũng vẫn đang run rẩy không ngừng.

Cô ghé vào lỗ tai hắn, nỉ non những lời vô nghĩa không biết tên.

Thanh âm mềm nhẹ kia có chút khàn khàn, không biết tại sao, làm cho hắn nhớ tới trên hải đảo , cát trắng cùng với vỏ sò,dưới ánh mặt trời ấm áp.

Bất giác, bàn tay to thô ráp của hắn lại bò lên mông cánh hoa nhẵn non mịn của cô, nắm lấy.

Hắn biết là không nên, nhưng hắn nhấn vào nơi mềm mại giữa hai chân, cô cảm giác được nam căn nóng bỏng cứng rắn của hắn rơi vào một chút, lại một chút, lại một chút.

Cảm giác chật nóng kia là mê người như thế, làm yết hầu hắn phát khô khốc, tim đập nhanh hơn.

Hơi thở ngọt ngào cùng yêu kiều, phất qua trong ngực hắn, vai gáy hắn. Cô ôm chặt lấy hắn, cọ hắn, phát run, thở hào hển, lấy thứ ấm nóng ngọt ngào đáng sợ kia, đè ép ma sát hắn, lửa nóng du͙© vọиɠ gần như muốn giãy ra khỏi lớp quần áo, . Hắn biết rõ, cô không hiểu được mình đang làm cái gì, nhưng lý trí hắn vẫn bởi vì vậy mà đứt đoạn. Bỗng nhiên, thú hoang được đặt tên là du͙© vọиɠ, điên cuồng giãy khỏi chiếc chìa khóa của lí trí, không khống chế được nắm giữ tất cả. Hắn thở hổn hển nắm lấy mông của cô, một lần rồi lại một lần nhấn vào cô, cách lớp quần áo ma sát, va chạm, thô lỗ chà đạp cấm địa ẩm ướt nóng bỏng mềm mại kia, áp lực sâu sắc tà ác mê người kia.

Kề sát cổ cô, hắn thở gấp cùng rêи ɾỉ khó nhịn, là mệt nhọc như thế, cô không hề trốn tránh hắn, ngược lại càng thêm dán sát vào hắn, mồ hôi trải rộng thân hình hai người.

Như thế càng làm cho hắn hoàn toàn không khống chế được, một cái chớp mắt tiếp theo, áp lực chồng chất đến đỉnh, mầm móng của hắn ở trong quần làm càn phun ra.

Phóng thích kɧoáı ©ảʍ, làm cho hắn nhất thời choáng váng, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Môi của cô có chút lành lạnh, nháy mắt dập tắt tìиɧ ɖu͙© còn sót lại của hắn, khiến cho hắn bừng tỉnh lại, lui mạnh về phía sau, nhưng trong nháy mắt kia, cô lại mở mắt, trong mắt có chút mê mang.

Tâm hắn đột nhiên phát lạnh, nghĩ đến sẽ nhìn đến kinh hoảng, sẽ bị cô đẩy ra, trách cứ, công kích, nhưng tất cả đều không hề xảy ra. Cô dường như không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, hơi thở gấp gáp mê man mông lung, mơ mơ màng màng nhìn hắn, sau đó lại khép mắt. Tay chân cô vẫn bám chặt trên người của hắn; Nho nhỏ, hữu lực, nhịp tim đập, một chút lại một chút va chạm hắn. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, nơi ẩm ướt nóng bỏng mềm mại đó dán sát vào hắn truyền đến từng trận run rẩy, quần hắn ẩm ướt một mảnh, bị dịch của hai người biến thành ướt đẫm. Không khí lúc này tràn đầy mùi hoan ái.

Nhưng hai gò má của cô rốt cục có huyết sắc, một màu hồng quyến rũ, hơn nữa thân thể mềm mại gợi cảm từ đầu đến giờ không chịu yên lặng, cũng rốt cục an phận xuống.

Hắn tim đập thật nhanh, va chạm l*иg ngực thật mạnh.

Cô gối lên hắn cánh tay vùi ở trong lòng hắn, không hề run run, chỉ lặng lẽ thở dài.

Sự thật chứng minh, hắn thật sự là một cầm thú tà ác lại ti tiện.

Nhưng thế thì sao? Ít nhất cô lại có nhiệt độ cơ thể, hồi phục hơi thở của sưh sống.

Đây là lấy cớ.

Lương tâm thưa thớt, ở trong đầu khe khẽ nói nhỏ, trách cứ hắn.

Hắn hung hăng gạt bỏ suy nghĩ đó, đem cảm giác tội ác ném vào vực sâu.

Dù sao, hắn đã cứu cô.

Nếu cô sống sót, mạng của cô, chính là của hắn.

Trong đầu lương tâm, khinh thường hừ lạnh một tiếng. Cô không hề khả năng thuộc về hắn, không hề bất cứ cô gái nào muốn sống ở nơi hoang dã như thế này, cho dù có, cũng không phải cùng diện mạo đáng ghê tởm, tính cách bất thường giống như hắn. Cuộc sống của hắn cũng không chấp nhận sự tồn tại của những người khác.

Cho tới bây giờ, hắn sống một mình cũng rất tốt, Kaka là đồng bạn duy nhất của hắn, chó sẽ không giống người, sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, cũng sẽ không ghét bỏ.

Lò sưởi trong tường cháy bừng bừng, nổ lách chách ra những đám hoa lửa.

Mặt hắn âm trầm, âm thầm mắng, khó chịu đứng dậy thay quần dài, lấy khối khăn ấm sạch sẽ, giúp cô cô chà lau dính ngấy mê người giữa hai chân.

Đó là một công việc vạn phần khó khăn, tay hắn gần như bởi vì thế mà cứ mãi phát run.

Các loại tà niệm cùng ý niệm dâʍ ɭσạи, ở trong đầu giương nanh múa vuốt chạy chồm.

Hắn không dám liếc mắt một cái, chỉ giúp cô chà lau sạch sẽ rất nhanh.

Lại quay trở về chiếc chăn, giống như trở lại địa ngục ngọt ngào nhất.

Hắn do dự hai giây, sau đó nằm trở về.

Trong bóng tối mập mờ, hắn vươn tay ôm cô vào lòng, đem mặt vùi vào chiếc gáy mềm thơm mát của cô, hít thật sâu mùi thơm của cơ thể trên người cô, tiếng gió rít gào đêm tối, nằm một giấc mộng đẹp nho nhỏ, gợi cảm mà ngắn ngủi.

Chỉ cần thời tiết tốt hơn một chút, hắn sẽ đưa cô xuống núi. Trong lòng chủ ý đã định, hắn lại vẫn nhịn không được, đem thân hình nhỏ xinh mềm mại trong lòng kia, ôm thật chặt vào lòng

Lửa, đang cháy, gió, đang cuồng loạn gào thét. Cảm nhận nhịp tim của cô gái trong ngực, vài phút sau, hắn để cho mình trầm tĩnh lại, tiến vào mộng đẹp.
« Chương TrướcChương Tiếp »