Trên mặt biển, những gợn sóng nối tiếp nhau. Ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên nền trời xanh thăm thẳm, xuyên thấu qua bên trong cánh cử sổ để mở. Người đàn ông trong phòng đã sớm thức, sắp xếp chăn, ở trên mặt đất hít đất. Mồ hôi từ lỗ chân lông của hắn tuôn ra, trên bàn tay ngăm đen của hắn chỷ dài xuống thấm ướt chiếc quần dài của hắn, cũng thấm ướt tóc hắn, ngay cả trên đất cũng đã tích tụ vết nước.
Hắn cứ lặp đi lặp lại động tác giống nhau, cho đến khi đạt tới số lượng hắn ước tính, mới đứng người lên, đi tới trong phòng tắm, tắm rửa thân thể.
Nơi này đang là mùa hè, khí hậu hết sức ấm áp ươn ướt, không giống trên núi.
Nhịp sống ở nơi này cũng rất chậm chạp ưu nhàn, cộng thêm hắn là khách, không hề có bất kỳ người nào gọi hắn làm bất cứ chuyện gì, người nhà của cô hiển nhiên cũng không hi vọng hắn làm thêm cái gì.
Mấy ngày qua đi, để tránh thân thể trở nên quá trì độn, hắn không nhịn được ở trong phòng tập luyện vận động.
Đứng ở phòng tắm, hắn mở vòi sen, cho dòng nước ấm áp trôi phớt qua thân thể ướt mồ hôi. Trên cánh tay của hắn vết thương bị đạn bắn, đã tốt hơn hơn phân nửa, mặc dù còn có chút ửng hồng, nhưng không có bất kỳ vết lan nào. Nửa tháng trước, vừa xuống máy bay, bọn họ liền được đón đến nhà cô. Bọn họ đến nhà cô lúc trời chưa sáng, Hàn trước đó báo cho người nhà cô, cho biết có sự hiện hữu của hắn, nên không tạo thành quá lớn xôn xao.
Mẹ của cô Ô Hiểu Dạ, giống như cùng cô từ cùng một khuông mẫu khắc ra ngoài, ban đầu, hắn còn ngỡ mẹ của cô là chị em sinh đôi với cô, nhưng cô không hề có chị em, hắn nhớ.
Chuyện hắn nhớ, quá nhiều.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, tại trong không tự giác, hắn đã sớm đem tất cả những chuyện mà cô đã nói, đều nhớ kỹ trong lòng.
Cha của cô Cảnh Dã, có cảm giác quen thuộc nào đó, để cho thần kinh hắn khẩn trương, hắn rất nhanh liền phát hiện ra tên kia là cùng loại.
Những người đàn ông nhà cô, đều có được một loại mùi y hệt nhau, loại mùi đó làm cho người ta khẩn trương, không phải bọn chúng thật sự tản mát ra mùi vị, mà là chúng nó giống như nhẹ nhõm, tản mát ra từ hành động cử chỉ của mọi người.
Hắn nhận được đồng loại, mặc dù bọn họ nhìn như văn minh, dấu đi vuốt nhọn răng sắc, dùng nụ cười, cử chỉ lịch sự để che giấu, hắn vẫn có thể ngửi ra thú tính dưới lớp áo khoác lễ phép.
Huống chi, mấy người đàn ông kia ở trước mặt hắn, hoàn toàn không hề cố gắng che giấu đi. Không biết tại sao, điều đó đã làm cho hắn cảm thấy đỡ hơn một ít. Hắn có lẽ sẽ không quá biết cách ứng phó với người khác, nhưng hắn biết rõ làm sao đối phó đồng loại. Hàn mang hắn đến gian phòng này, cho hắn một cái chăn. Trong phòng giường là mềm, còn có khăn phủ giường thoải mái mát mẻ , cùng hai gối đầu bằng lông vũ.
Hắn không phải là không cảm kích lòng tốt của những người này, nhưng trải qua một canh giờ lăn lộn, sau đó hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn nằm trên mặt đất.
Hắn không quen ngủ giường ấm, tình nguyện ngủ trên sàn nhà, cũng không có cách nào ở trên chiếc giường mềm mại đó mà thanh tĩnh lại.
Nửa tháng.
Cô nhận được mọi người, cha mẹ cô, chú bác, anh chị em, thậm chí từng nhân viên Hồng Nhãn .
Chỉ trừ hắn ra.
Bác sĩ Tằng Kiếm Nam của Hồng Nhãn, nói đó là di chứng do cô bị chấn thương ở đầu, bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên đầu của cô tự động đóng lại, đem đoạn thời gian đó cách ly.
Trí nhớ của cô, chỉ dừng lại từ đoạn thời gian trước khi cô bị rơi máy bay
Những thứ khác, cô đều quên tất cả.
Cô không nhớ rõ Kaka, không nhớ rõ những ngày tháng cô cùng hắn sống trên chân núi không nhớ rõ tất cả những kí ức mà hắn nâng niu quý trọng từng ly từng tý! Hơn mười ngày qua, cô vẫn sợ hãi hắn, sợ hắn, không muốn nhìn hắn lâu thêm một chút. A Nam nói, hắn không biết được cô có thể khôi phục hay không, căn cứ vào những bệnh trạng của những người trước đây, có người về sau sẽ nhớ lại, cũng có người cả đời cũng không thể nhớ. Ban đầu cô còn khϊếp sợ, mấy ngày sau, từ từ bình phục xuống.
Cô không nhớ , nhưng hắn nhớ, hắn không có cách để buông tay như vậy.
Nếu như có thể, hắn chỉ muốn cô mang về trong núi, đem cô bảo vệ dưới đôi cánh của hắn, đem cô bảo vệ tại trong lòng ngực của chính mình, nhưng tình huống không cho phép.
Hắn nhất định lấy lợi ích của cô nghĩ đến trước tiên.
Cho nên, hắn tiếp tục ở lại, chờ, chịu nhịn những ánh mắt của những người xa lạ kia , chịu nhịn thái độ sợ hãi của cô , chịu nhịn thái độ không có chút thiện cảm của cha cô.
Hắn biết, người đàn ông đó vô cùng muốn đem hắn cho trói lại, vứt xuống biển, làm mồi cho cá mập.
Nguyên nhân duy nhất làm cho tên kia không động thủ, là bởi vì mẹ của cô phản đối.
Nói thật, hắn thà tình nguyện có thể để cho người đàn ông hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ đó có loại cơ hội này, cũng không muốn nhìn thấy cô sợ hãi mình.
Irapa tắt nước lạnh, lấy khăn lông lau khô mình, đi trở về trong phòng.
Khi hắn nhìn thấy bao tay da hắn đặc biệt lấy nó làm cái cớ, trái tim không tự chủ rút chặt lên. Chỗ này thật ấm áp, quá ấm áp. Hắn hoài nghi cho dù đến mùa đông, cô cũng không cần dùng đến cái bao tay này. Tựa như, cô thật sự tuyệt không cần hắn. . . . . . Cái nhận thức này, làm cho hắn ngực khó chịu.
Trên chân núi, cô chỉ có hắn để có thể dựa vào, nhưng ở nơi này, cô giống theo như lời của A Nam, là một tiểu công chúa, phải có lâu đài cùng quân đội đang bảo vệ cô; nói người nhà của cô là một đội quân, tuyệt đối không hề khoa trương.
Cô không cần hắn.
Mấy ngày qua, hắn so với bất kì ai đều rõ ràng chuyện này hơn.
Dù vậy, hắn vẫn mặc quần áo, sau đó đem cặp bao tay da mềm mại nhét vào trong túi quần.
Nhìn Đại Dương rộng lớn xanh thẳm bên ngoài cửa sổ kia, hắn hít một hơi thật sâu.
Cô không thể nào không nhớ ra hắn.
Nghĩ như vậy có lẽ quá mức tự đại, nhưng hắn không có cách nào tiếp nhận thực tế trước mắt, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định có thể làm cho cô nhớ.
Nhưng những ngày này, ở giữa hắn và cô luôn có quá nhiều người, hắn không có cơ hội, hoặc là nên nói, cô không để cho hắn có cơ hội cùng cô đơn độc chung đυ.ng.
Đó là bởi vì cô sợ. Sợ hắn. Nhưng có lúc, hắn sẽ bắt được cô đang nhìn hắn, sau đó cô sẽ vội vã rũ tầm mắt xuống, nhưng có mấy lần hắn dám thề, ánh mắt của cô giống như đã nhận được hắn, thậm chí ẩn chứa một chút đau đớn. Hai ngày nay, hắn thật, không nhịn được, bắt đầu hoài nghi. . . . . .
“Tên kia rốt cuộc còn muốn ở nơi này ở bao lâu?” Nghe được Cảnh Dã tái diễn câu hỏi này đã 101 lần, Ô Hiểu Dạ liếc mắt, cô dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng biết hắn chỉ là ai.
“Anh ta là ân nhân cứu mạng của Tiểu Tĩnh.” Tiếp tục gọt vỏ quả táo, cô nhìn mặt ông xã lão Đại khó chịu ở bên cạnh đánh trứng nước nói: “Em cho là chúng ta thảo luận qua, anh ta muốn ở lại bao lâu, thì có thể ở lại bấy lâu.”
“Hắn bất quá chỉ cứu Tiểu Tĩnh một mạng, chẳng lẽ muốn con bé lấy thân báo đáp?” Đem sữa tươi thêm vào trong nước trứng, tiếp tục dùng lực đánh nước trứng, Cảnh Dã xem thường nói: “Làm ơn đi, hiện tại cũng thời đại nào rồi hả ?”
“Hai lần.” Cô nhìn người đàn ông nói ẩu nói tả kia, nghiêm mặt nói: “Anh ta đã Hắn là cứu con bé hai lần, hơn nữa em vô cùng cảm kích.”
Nghe được bà xã nhấn mạnh câu nói phía sau, Cảnh Dã lầu bầu: “Anh đâu có nói anh không cảm kích đâu.” Ô Hiểu Dạ buồn cười nhìn hắn, mở miệng nói: “Anh rất cảm kích, cho nên anh mới nghĩ đuổi hắn đi? Thật là lập luận kỳ diệu .”
Trong lúc nhất thời, có chút á khẩu. Cảnh Dã lắp bắp giải thích: “Làm ơn, anh đâu có, anh chỉ là cảm thấy!”
“Cảm thấy cái gì?” Cô nhíu mày chờ.
Hắn rộng miệng mở, thật lâu, mới thốt ra một câu: “Tiểu Tĩnh không thích hắn.”
Không sai, hắn thật thông minh đến chết tiệt!
Bắt được sự thật này, Cảnh Dã đem trứng rót vào cái chảo trên lò, vừa dương dương đắc ý chấm điểm nói: “Đại gia ta dùng mông nghĩ cũng biết, tên kia đã làm con bé sợ! Cho dù tên rùa khốn kiếp đó có là ân nhân cứu mạng của con bé, chúng ta cũng không nên để người làm con bé sợ ở trong nhà mình, nếu hắn thích, , đại khái có thể khách sạn mà.”
Cô xem thường nhún vai một cái, “Nếu như Tiểu Tĩnh thật sự sợ, chúng ta dĩ nhiên nên làm như vậy.”
“Nếu như? Cái gì gọi là nếu như?” Hắn vặn lông mày, nhìn bà xã, “Em có ý gì?”
“Tôi cảm thấy được, Irapa khiến Sơ Tĩnh khẩn trương, nhưng sợ?” Hiểu Dạ lại nhún vai một cái, đem trái táo gọt xong, nhất nhất bày ngăn nắp trê chiếc dĩa bằng sứ trắng, sau đó xoay người, nhìn người đàn ông đang cau đôi mày rậm nói: “Em không cho là con bé sợ anh ta.”
“Con bé dĩ nhiên sợ hắn, làm ơn, con bé hoàn toàn không đến gần hắn, ngay cả nhìn lâu khuôn mặt kia mặt một cái cũng không dám.” Hắn thả cái chảo xuống, món trứng trán sữa tươi ở trong nồi dao động, vừa không quên nhắc nhở bà xã.
“Đừng nói với em, anh cho rằng con gái mình trông mặt mà bắt hình dong.” Cô xem thường đem cái ly đặt ở trên bàn cơm.
“Anh không hề nói như vậy.” Hắn đem món trứng tráng mềm mại đặt lên mâm, xoay người lại thả vào bàn dài, nhíu mày nói: “Nhưng em không thể phủ nhận, khuôn mặt kia, người bình thường nhìn cũng sẽ sợ.”
Hắn nói chưa dứt lời, A Nam đã ngáp dài lung lay đi vào, đặt mông ngồi ở trên ghế, nắm cái ly trên bàn lên , uống một ly sữa tươi trước, mới cười nói: “Chú Cảnh, chị Hiểu Dạ, Chào buổi sáng!”
“Thằng oắt, kêu anh là đại ca!” Cảnh Dã nghe vậy, đưa tay gõ vào đầu hắn, khó chịu mở miệng chỉ ra chỗ sai hắn mà gọi.
Những tên oắt chết tiệt này toi, tất cả đều đi theo tiểu Lam gọi hắn là chú, gọi Hiểu Dạ là chị, giống như hắn là trâu già gặm cỏ non vậy, hắn chẳng qua chỉ lớn hơn cô mấy tuổi mà thôi có được hay không?
“Khụ khụ! Đại ca?” A Nam sặc một cái, nhíu mày hỏi lại.
“Thế nào? Cậu có ý kiến?”
“Không có.” Hắn làm sao dám có ý kiến? Mặc dù đã đi vào trung niên, nhưng người đàn ông này vẫn có thể đánh hắn giống như đầu heo. A Nam gió chiều nào che chiều ấy, quỷ quyệt kêu ngọt một tiếng: “Đại ca, Chào buổi sáng.”
Thế mới được chứ!
“Điềm Điềm đâu?” Gần đây vì chuyện Sơ Tĩnh, mấy đứa nhóc này đều trở về rồi, đôi vợ chồng này bị phân phối đến nhà trọ bên này ở, bình thường hai người này dính sát vào nhau, sao hôm nay không thấy bóng dáng? A Nam nghe vậy, nhếch miệng cười một tiếng, “Cô ấy đang tắm.”
“Nhìn mặt cậu giống như tên da^ʍ tặc vậy! Nói, buổi sáng đã làm chuyện tốt gì rồi?” Cảnh Dã híp mắt, ép hỏi.
Người đàn ông này thiệt là!
Hiểu Dạ đánh vào cơ lưng rắn chắc của hắn, đỏ mặt lên tiếng quát bảo hắn ngưng lại: “Này! Sáng sớm anh nói bậy bạ gì đó? Còn không mau đem nồi đi rửa!”
A Nam ở một bên cười trộm, thấy Cảnh Dã quay đầu nhìn mình lom lom, để tránh lại gặp đạn lạc đánh trúng, hắn lập tức thu hồi nụ cười, đứng dậy đi hỗ trợ Hiểu Dạ làm salad rau xà lách, không quên mở miệng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, hai người mới vừa rồi đang nói chuyện gì?”
“Còn có thể tán gẫu cái gì? Trong nhà rõ ràng có thêm một gian phòng, nhưng『 Cảnh đại ca 』vong ân phụ nghĩa của các cậu, lại muốn đem ân nhân cứu mạng của Sơ Tĩnh đuổi ra ngoài!”
“Làm ơn đi, tên kia hoàn toàn có ý định bất lương đó!” Cảnh Dã khó chịu kháng nghị.
“Anh dựa vài điểm nào để kết luận?” Hiểu Dạ chống nạnh, nhíu mày hỏi.
Cảnh Dã đem cằm hất lên, đôi tay ôm ngực, hé mắt nhìn cô nói: “Chỉ bằng việc anh và hắn đều là đàn ông! Đàn ông thì đều là dùng nửa người dưới suy tính!”
Vốn là còn có chút căm tức Hiểu Dạ, nhìn bộ dáng này của hắn, không khỏi phì một tiếng, bật cười.”Được rồi, điểm này thì em không có cách nào phản bác á.”
“Vốn là thế mà, anh nói cho em biết, hắn cái này gọi là chồn chúc tết gà, không có ý tốt! Tiểu Tĩnh rõ ràng đang sợ tên kia! Ai biết lúc con bé mất trí nhớ thì gã quê mùa kia đã làm gì con bé chứ? Nói không chừng hắn căn bản từ đầu tới đuôi đều đang ở đây nói láo!”
“Không cần mở mắt nói mò, nếu anh cho là hắn đang nói dối, còn có thể cho hắn vào cửa?” Hiểu Dạ bất mãn nhìn hắn chằm chằm
“Hay nên nói, bởi vì anh già rồi, cho nên trực giác nhìn người bị cùn rồi.”
Cảnh Dã hít hơi, quắc mắt nhìn trừng trừng , “Bất kể như thế nào, anh không cho là để cho hắn ở lại đây lại là chuyện tốt, không tin em cứ hỏi A Nam, lúc này, có phải không nên để tên kia ở lại đây để kí©h thí©ɧ con bé hay không?”
Oái? Tại sao lửa đạn lại chuyển trở lại rồi hả ?
Vốn là lấy một quả táo ăn trộm A Nam mặt vô tội, muốn chạy rồi lại không có biện pháp, thấy hai trưởng bối trước mắt cùng nhau nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn phát biểu ý kiến, hắn nuốt quả táo vào trong miệng, ho khan hai tiếng, nói: “Cái đó, lại nói, em thấy là để cho Irapa lưu lại, đích xác là sẽ kí©h thí©ɧ đến tiểu công chúa.”
“Nhìn đi, anh đã nói mà!” Mặt Cảnh Dã dương dương đắc ý.
“Nhưng. . . . . .” Ô Hiểu Dạ chớp mắt, A Nam lập tức mở miệng nữa, bất quá không quên chuyển qua vị trí an toàn sau lưng chị Hiểu Dạ, mới mang vẻ mặt cợt nhả mà nói: “Em cũng không cho là đại ca anh nên đuổi Irapa ra cửa đâu.”
“Tại sao?”
“Đương nhiên là bởi vì, em ấy đã mang thai á.”
“Cậu nói cái gì?” Cảnh Dã hít hơi. Tiếng Trung nam, nữ, hắn cùng với cô, khi phát âm lên là giống nhau, vì để ngừa hai người hiểu lầm, A Nam mắt cũng không chớp bổ sung: “Em nói Sơ Tĩnh đó, không phải Irapa.”
“Nói nhảm! Người đàn ông làm sao có thể mang thai?” Cảnh Dã nổi trận lôi đình, mắng liên tiếp, “Đáng chết! Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
A Nam mặt đồng tình nhìn hắn, giải thích: “Cái đó, bọn họ bị bão tuyết vây ở trên núi hơn hai tháng, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, anh ta lại cứu em ấy, hấp dẫn lẫn nhau là rất bình thường!”
Đã không thể nào nghe nổi nữa, Cảnh Dã giận đến gầm thét thành tiếng: “Con mẹ nó! Thằng nhóc xấu xí, thối tha kia đang ở đâu?”
Mắt thấy ông xã giận không kềm được quơ múa cái chảo ướt dầm dề, bước nhanh đi ra cửa, Hiểu Dạ bước vội ngăn ở trước mặt hắn.
“Anh muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi làm thịt tên rùa khốn kiếp kia!” Hắn nổi trận lôi đình hầm hừ.
“Làm thịt? Tại sao? Bởi vì con bé mang thai sao? Làm sao anh biết là ai cường bạo ai?” Cô hé mắt hỏi.
(Quá chí lý =))
Bị bà xã vừa hỏi như vậy, Cảnh Dã ngẩn ra, không thể tin được kéo cao âm điệu nói: “Làm ơn đi, đương nhiên là tên kia! Chẳng lẽ em lại cho là là Sơ Tĩnh sao?”
“Tại sao không thể chứ?” Cô lạnh lùng hỏi lại lần nữa. Cảnh Dã há hốc mồm cứng lưỡi , thật vất vả mới tìm được một câu nói bão tố xuất khẩu.
“Nhưng hắn là một tên quê mùa a! Con bé làm sao có thể sẽ thích môt gã quê mùa đó chứ!”
“Anh cũng quê mùa a.” Hiểu Dạ nhẫn tâm chỉ ra, “Không phải em cũng đã gả cho anh đó sao.”
“Nhưng là! Nhưng là!” Hắn nổi giận nói: “Cái đó không giống nhau!”
“Không giống nhau?” Cô nén giận hỏi.
Nhìn bà xã, trong lúc nhất thời, Cảnh Dã
không hiểu sao á khẩu không trả lời được, thật lâu, hắn mới tức giận tìm được một câu khác.”Làm ơn đi, con bé chỉ mới hai mươi ba tuổi mà thôi!”
“Là đã hai mươi ba tuổi rồi !”
Ô Hiểu Dạ lấy xuống cái chảo đang rửa một nửa trong tay hắn, đi trở về bên cạnh kệ bếp
“Nếu như anh muốn đi tìm người tính sổ, tốt nhất phải làm rõ ràng hung thủ là người nào trước, đừng quay đầu lại lầm phạm nhân, mắc công anh xấu hổ đó!”
“Nhưng con bé đã mất trí nhớ á!” Nếu như vậy thì hắn đi đâu để xác nhận hung thủ là ai ? Chẳng lẽ bảo hắn đi hỏi tên khốn kiếp kia sao?
“Anh biết là tốt rồi.” Cô tức giận đem cái chảo bỏ vào trong bồn rửa chén rửa sạch. Nghe vậy, A Nam ở bên cạnh xì một tiếng, bật cười.
Cảnh Dã bỗng dưng xoay người ngang một cái. Tên kia im lặng, hai giây sau, nhưng khi chờ hắn ngồi trở lại trên ghế xa nhất, lại lại nhịn không được mở miệng nói: “Đại ca, anh cũng biết mà, chị Hiểu Dạ nói không sai, trừ phi tiểu công chúa nhớ ra, nếu không chúng ta thật không thể nào biết là ai cường bạo ai, dĩ nhiên, ngươi cũng có thể đi hỏi Irapa á.”
Nghe được những lời nói này, Cảnh Dã cách bàn dài, hướng hắn hung hăng cười một tiếng, “Thằng nhóc, da cậu ngứa rồi sao?”
A Nam vừa nghe, mặc dù còn muốn nói thêm điều gì, bất quá lúc này thông minh nhịn xuống. Hắn cười khan hai tiếng, sau đó lập tức cúi đầu ăn một chén to rau xà lách salad mình lấy được, chận lại miệng lưỡi nói nhiều của mình.
Cảnh Dã hừ lạnh một tiếng, quay đầu, quay lại bên cạnh bà xã hiển nhiên có chút nổi giận.
Hiểu Dạ rửa nồi, không để ý tới người đàn ông đang cười lấy lòng bên cạnh.
Hắn nhịn đại khái năm giây, sau đó có chút không cam tâm mở miệng.
“Sao em vẫn giúp tên kia nói chuyện?”
“Đương nhiên là bởi vì! !” Cô há mồm, rồi lập tức đem những lời nói đã dâng tới cổ nuốt trở về, nói ngược lại: “Em không nói cho anh biết, anh thông minh mà, tự anh nghĩ đi!”
“Bà xã!”
Ánh mặt trời chiếu rực rỡ, chiếu sáng khắp căn phòng. Cảnh Dã ở bên cạnh bà xã hết lời dụ dỗ, nhưng Hiểu Dạ lại không để ý tới hắn, chỉ đem đĩa và bánh mì nhét vào trong tay hắn, chỉ huy hắn đem bữa ăn sáng bưng lên bàn. A Nam nén cười, vùi đầu ăn mãnh liệt vừa nhìn về phía cửa, vừa rồi có bóng đen bị ánh mặt trời khúc xạ kéo dài, nhưng bây giờ đã biến mất.
Bóng dáng xuất hiện được một lúc rồi, hắn đoán biết người ấy là ai, mà nếu như những lời vừa rồi cô không thể nói thành lwoif, hiển nhiên là bởi vì người đàn ông đó cũng có ở đây.
Cô gái đáng thương, bị lời nói dối của chính mình làm mắc nghẹn.
Ực một hớp sữa tươi nữa, hắn không nhịn được vui vẻ nghĩ!
Ha, thật may là khi hắn nói chuyện tình yêu, không có nhiều như vậy trở ngại, nhất định là bởi vì bình thường hắn làm nhiều chuyện tốt, cho nên mới nói, người tốt sẽ được quả báo tốt mà!
(Vâng, anh tốt lắm ạ!, đế biết anh này tốt đến đẫuin tra google)
Sơ Tĩnh không hề nghĩ qua, sẽ đơn độc ở phòng khách gặp hắn.
Không phải nói không có cơ hội, mà là mấy ngày nay, cô luôn cố hết sức tránh cùng hắn một chỗ, đó cũng không phải là quá khó khăn, bởi vì chuyện của cô, trong nhà khắp nơi đều là người.
Cô đem người nhà làm thành bia đỡ, đem hắn ngăn cản xa xa. Cô vẫn làm được rất tốt, cho tới bây giờ.
Sao trước đây, cô lại cũng không nhớ đến, xuống ăn điểm tâm thì sẽ gặp phải hắn đứng ở bên ngoài cửa nhà hàng. Hắn mặc quần jean cùng áp sơ mi màu đen, hai tay cắm ở trong túi, lẳng lặng dựa vào tường đứng nghiêm. Nửa che bên trong cửa, ở bên trong truyền ra tiếng tranh chấp lần nữa, thỉnh thoảng xen lẫn tên của hắn.
Cô vừa xuống lầu, , hắn liền phát hiện ra cô, nhưng hắn cũng không đi về phía cô, chỉ đứng tại chổ, cách khoảng cách gian phòng khách, ngắm nhìn cô.
Ở một giây đó, cô thật sự rất muốn, muốn quay người bỏ chạy, sau đó cô nghe được cha chỉ trích Irapa nói láo.
Một cơn tức giận, làm cho cô rất muốn vào cửa kháng nghị, thay hắn nói chuyện, nhưng cô không thể, cô không hề có tư cách cùng quyền lợi.
Cô mất trí nhớ, hơn nữa cô nên phải rất sợ hắn, cô nên phải nhanh chóng mau xoay người rời đi, bộ dạng ra vẻ sợ hãi, để tránh thất bại trong gang tấc, nhưng cô không làm được.
Khi hắn cách khoảng cách xa như vậy, dùng ánh mắt đè nén cùng vẻ mặt thống khổ như vậy ngắm nhìn cô thì khi tháy hắn chịu đựng tổn thương cô gây ra cho hắn, thì cô đã không làm được!
Cơn gió buổi bình minh, thổi vào mái tóc đen của hắn khẽ nhếch.
Một giọt nước, từ trên mái tóc hơi ẩm chảy xuống, chạy đến khuôn mặt thô ráp của hắn.
Người đàn ông ở trước mắt, giống như thú hoang bị thương, khẩn trương, đề phòng, rồi lại giống như khát vọng cô thương hại.
Cô không cho là hắn nghe không hiểu tất cả tranh chấp của bọn họ, dù sao Tiếng Trung của hắn là cô dạy, còn dạy không được tốt lắm. Nhưng cho dù nghe không thể hiểu hoàn toàn, hắn cũng nhất định hiểu được, bọn họ là vì hắn mà cãi vả. Cha muốn đuổi hắn đi, cô nên phải cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lại tuyệt không cảm thấy. Cô không biết tại sao hắn lại còn ở chỗ này, hắn nhất định rất rõ ràng, người nhà của cô, không phải ai hoan nghênh hắn.
Sắc mặt cô tái nhợt nhìn người đàn ông kia, tại nguyên chỗ tiến thoái lưỡng nan.
Sau đó, cha bắt đầu phê bình diện mạo hắn.
Điều đó rất không công bằng! Hắn tuyệt không xấu xí, hắn chỉ là có vết thương!
Cha công kích cách hành động của hắn, giống như dao găm đâm vào cô, để cho cô vì hành động của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Irapa không nên bị đối xử như vậy, nhưng mấy ngày qua, hắn một mực yên lặng, lặng lẽ nhẫn nhịn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ lóng lánh, có chú chim nhỏ bay qua bầu trời xanh thẳm.
Hắn còn đang đứng tại chỗ, cô cũng thế.
Cô không biết mình sao có thể tàn nhẫn như thế?
Cô không biết tại sao hắn còn không đi? Tại sao còn phải chịu đựng tiếp tục?
Nắm chặt tay vịn cầu thang, cô không có cách nào đi về hướng hắn, cũng không có cách nào rời đi.
Nếu như hắn tới gần cô, cô có lẽ còn có biện pháp làm được, nhưng hắn không hề, hắn chỉ
đứng ở nơi đó, đè nén mình, nhìn cô. Sau đó, A Nam tuyên bố cô mang thai. Cái gì? Cô đột nhiên cứng đờ, hoài nghi mình nghe lầm, nhưng cha gầm thét ra tiếng, kêu la muốn làm thịt Irapa. Đang lúc cô không biết nên làm như thế nào cho phải thì em gái vừa mới tỉnh ngủ từ một cánh cửa khác đi ra, mơ mơ màng màng đi về hướng người trước mắt, sau đó con bé kia giơ tay lên kéo kéo quần Jean của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, mắt em gái cô gần như nhắm híp lại, lại đem hai cái tay cũng nâng cao, hướng hắn đưa ra ngoài.
“Ôm, ôm.”
Cô vì em gái mơ hồ mà lúng túng không thôi, đang muốn tiến lên, lại thấy hắn ngồi xổm người xuống, đem cô gái cao hơn đầu gối hắn một chút bế lên.
Hai mắt cô bé vẫn không hề mở, cũng không nhìn trước mắt là người nào, chỉ ngã đầu ở trên vai hắn, lầu bầu: “Em muốn đi tiểu.”
Nghe câu như thế, cô lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh về phía trước.
“Nhà cầu ở đâu?” Hắn hỏi.
“Bên này.” Cô nhanh chóng mở cửa phòng ngủ ra, mang theo hắn đi tới phòng tắm.
Sợ con bé nhóc này đặt mông đi tiểu tại trên người của hắn, nhanh chóng đem quần em gái kéo đến trên đùi, hắn thì tại thời điểm ngàn quân nguy kịch, đem nhóc con kia thật nhanh đem thả đến trên bồn cầu, sau đó lập tức xoay người sang chỗ khác. Gần như ở cùng giây, tiếng nước chảy vang lên. Trời ạ, cô thật sự sẽ bị cô nhóc này hù đến chết. Sơ Tĩnh hít một hơi, đưa tay vịn cô bé vừa đi tiểu vừa ngáp, chỉ thiếu chút nữa sẽ phải lui về phía sau ngã vào trong bồn cầu. Sau đó giúp bé rửa sạch sẽ, mặc thêm quần ngủ vào.
Nha đầu dụi dụi con mắt, khi cô giúp bé mặc quần thì mở mắt ra.
“Chị Tĩnh, Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, hôm nay em không cần đi nhà trẻ sao?” Cô lấy ra khăn lông, giúp con nhóc lau sạch mặt mũi.
“Không đi.” Bé lắc đầu một cái, sau đó hỏi một câu thiếu chút nữa làm Sơ Tĩnh té bật ngửa.”Anh là quái vật sao?”
Tầm mắt của bé , vượt qua đầu vai của cô. Sơ Tĩnh quay đầu lại, mới nhìn thấy hắn đã xoay người lại, đối với vấn đề kia, hắn nâng lông mày lên.
“Bé nói gì?”
Thật tốt, hắn nghe không hiểu, cám ơn trời đất.
Ai ngờ, một giây kế tiếp, cô nhóc kia lại nghiêng đầu, mặt ngây thơ vô tội, mở miệng dùng Tiếng Anh hỏi một lần nữa.
“Anh là quái vật sao?”
Cho dù nghe không hiểu, cô cũng hiểu được cô nhóc này hỏi cái gì, cô hít một hơi, không dám nhìn mặt của người đàn ông đi bên cạnh kia. Nhưng hắn cũng không hề tức giận, ngược lại ngồi chồm hổm xuống, nhìn cô nhóc, dùng Tiếng Trung không lưu loát trả lời: “Không phải, anh không phải quái vật.”
“Vậy mặt của anh bị sao thế?” Bé dùng bàn tay nhỏ bé non nớt, chỉ vào gương mặt gắn đầy vết sẹo của hắn, “Mặt của anh, trời sanh sao?”
“Không, không phải trời sanh.” Hắn chăm chú nhìn cô nhóc, “Anh bị thương, bị lửa. . . . . .”
Hắn không biết nên nói hai chữ kia như thế nào, ngẩng đầu nhìn cô.
“Vết phỏng.” Sơ Tĩnh cổ họng căng thẳng, khàn giọng bổ sung.
Hắn gật đầu, nhìn nha đầu nói: “Bị phỏng.”
“Bởi vì anh không ngoan sao?” Bé chớp đôi mắt to.
“Không ngoan?” Hắn nghe không hiểu cái chữ này.
“Không ngoan.” Bé dùng Tiếng Anh lặp lại.”Anh không ngoan sao?”
Sống lưng hắn căng thẳng, trong nháy mắt, cô biết hắn nghe đã hiểu.
Những câu hỏi liên tiếp của cô nhóc kia làm cho Sơ Tĩnh đứng ngồi không yên, mỗi một câu cô bé hỏi, đều giống như những thanh đao vô lễ đâm vào trên vết thương của hắn, nhưng hắn lại vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Không, bởi vì anh. . . . . . Không cẩn thận?” Irapa không xác định mình có dùng được đúng chữ không, ngẩng đầu nhìn cô lần nữa. Sơ Tĩnh gật đầu, giúp hắn xác nhận. Hắn cúi đầu, nhìn cô nhóc, nói: “Anh không cẩn thận.”
Cô nhóc thoả mãn gật gật đầu, nghiêm túc xuống một bình luận: “Anh nên cẩn thận một chút.”
Hắn cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười, làm ấm áp trái tim của cô.
Một giây kế tiếp, không hề báo động trước , cô nhóc nhón chân nghiêng người, cầm mặt của hắn, ở trên má trái gắn đầy sẹo cũ của hắn hôn một cái.
Hai người lớn đều bị động tác của cô nhóc làm sợ hết hồn, chỉ thấy cô nhóc vui vẻ lộ ra một nụ cười thật to.
Hắn ngây dại, Sơ Tĩnh cũng thế.
“Tốt lắm, như vậy đau đau sẽ bay đi mất rồi!”
Cô nhóc mở đôi mắt to đen lúng liếng, cười meo meo dùng Tiếng Anh tuyên bố, sau đó thật vui vẻ bỏ lại hai người, ngâm nga khúc thiếu nhi, bước lon ton chạy ra ngoài.
Chờ cô nhóc phịch một tiếng đóng lại cửa phòng ngủ, Sơ Tĩnh mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không nhịn được tò mò hỏi.
“Con bé nói gì thế?”
Cô nhóc kia, không sợ hắn. Người nhà của cô bất kỳ một ai cũng không hề ngại vết thương trên mặt hắn, còn đối với hắn có vài phần kính trọng. Giống như cô. Đã từng, cô cũng không sợ.
Cho dù ở trên núi cao, ở trạng thái tứ cố vô thân, cô vẫn chiến đấu hăng hái không ngừng.
Cô sẽ thỏa hiệp, nhưng cũng không buông tha.
Cô gái giống như cô, không thể nào bị mặt của hắn hù được, có lẽ đầu tiên nhìn biết, nhưng gia giáo của cô quá tốt, coi như cô đánh mất trí nhớ, cũng sẽ không đem sự sợ hãi kéo dài của cô biểu lộ ra ngoài.
Nhưng sau khi cô thanh tĩnh, nhưng vẫn trắng trợn sợ hãi hắn, tránh né hắn.
Mầm móng hoài nghi, ở trong lòng nẩy mầm.
Trước đây, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại đến bây giờ, mới phát hiện ra vấn đề ở nơi nào.
“Cô bé nói gì?”
Thanh âm tò mò của cô ở phía sau vang lên.
“Như vậy, sẽ không đau đớn.” Hắn cưỡng bách mình mở miệng.
Trong nháy mắt, không biết tại sao, Sơ Tĩnh lại có chút ghen tị với cô bé con thẳng thắn đó. Sau đó, hắn liền đứng lên , thân hình cao lớn gần như tràn đầy phòng tắm nho nhỏ, cho đến lúc này, cô mới chậm nửa nhịp phát hiện, trong phòng chỉ còn lại hắn và mình. Hắn xoay người, dùng một loại vẻ mặt kỳ quái nhìn cô. Nhịp tim, tăng nhanh một cách kì lạ.
Cảnh cáo, ở trong đầu tất tất vang dội.
Thảm, cô quên không nên cùng hắn đơn độc chung đυ.ng.
Hắn cử động, chậm rãi hướng cô đến gần.
Không hiểu sao, Sơ Tĩnh kinh hoảng, không nhịn được lui lại mấy bước, lảo đảo thối lui ra khỏi phòng tắm.
Irapa bỗng nhiên dừng lại, tròng mắt đen buồn bã.
Trái tim của Sơ Tĩnh đột nhiên rút chặt, cô nên trực tiếp đi ra ngoài, rời khỏi phòng của em gái, đừng nên đứng gần hắn.
Nhưng vẻ mặt của hắn làm cho cô đau lòng, biết rõ nên chạy trốn, hai chân của cô lại không nghe cô sai khiến, gắt gao dính ở tại chỗ.
Sau đó, hắn cất bước lần nữa, đến gần.
Cô ngừng thở, giống như chỉ một giây, hắn đã đi tới trước mắt.
“Em quên cái này.”
Hắn từ trong túi móc ra một đôi bao tay da, đó là hắn dùng da thú hoang, tốn thật nhiều ngày, tự tay phơi nắng, đặc chế, may lại bao tay cho cô. Sơ Tĩnh khϊếp sợ nhìn đôi bao tay kia, không thể tin được hắn lại mang theo bên người. Hắn đem bao tay đưa tới trước mặt cô.
“Đây là của em .” Hắn dùng Tiếng Trung có chút không lưu loát nói.
Cô không hề đưa tay nhận, cô rất muốn, vô cùng muốn, nhưng cô không dám.
Hắn mặt không chút thay đổi nhìn cô, đổi những ngôn ngữ chắp vá nói: “Không cần, thì vứt bỏ.”
Hơi thở Sơ Tĩnh cứng lại, phí hết lớn hơi sức, mới để cho đôi tay ở lại bên người. Cô tái nhợt, nói giọng khàn khàn: “Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . . Anh đang nói gì. . . . . .”
Ai ngờ một giây kế tiếp, hắn liền đem cái bao tay hướng một bên cửa sổ ném ra ngoài.
“A!” Cô sợ hết hồn, không nhịn được đưa tay ngăn cản, cũng đã không kịp rồi. Cô gấp gáp nằm ở bên cửa sổ nhìn xuống, cái bao tay rơi vào trên con đường lớn.
“Làm sao anh có thể!” Cô quay người lại, lại thấy hắn đã ép đến trước mắt, tròng mắt đen lấp lánh.
“Chỉ là một món đồ bỏ đi, em quan tâm cái gì?”
Đây là một khảo nghiệm.
Cho đến lúc này, cô mới phát hiện đây là một khảo nghiệm.
Sơ Tĩnh á khẩu không trả lời được nhìn hắn, hoảng hốt, ý loạn. Hiển nhiên, mới vừa rồi khi cùng em gái chung đυ.ng thì cô không biết tại sao đã để lộ, hắn vốn đang không xác định, cho nên khảo nghiệm cô, mà cô ngốc đến trực tiếp một cước giẫm vào trong bẫy rập của hắn.
“Nói đi, em quan tâm cái gì?” Hắn ép hỏi.
“Tôi. . . . . .” Cô há mồm, lại nhả không ra được một chữ.
“Không biết tôi đang nói cái gì?” Hắn nhíu mày, nhếch khóe miệng, trong mắt lại không hề có nụ cười, chỉ có đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.
Thấy hắn hướng phía trước tiến tới gần, cô run giọng kiên trì, cố gắng hướng bên cạnh né tránh, “Tôi nghe không hiểu. . . . . . Xin lỗi, tôi. . . . . . Quên. . . . . . Tôi nên cùng anh nói cám ơn, nhưng tôi. . . . . . Không nhớ rõ, tôi không biết anh. . . . . .”
Nghe cô nói…, hắn càng căm tức hơn, vươn tay kéo cô vào trong ngực. Cô hít hơi, cảm giác được du͙© vọиɠ của hắn đang chống đỡ vào cô.
“Quên? Vậy còn cái này?” Hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Tĩnh đỏ rực một mảnh, “Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu. . . . . .”
“Không hiểu?” Hắn híp mắt, khàn khàn nói: “Vậy thì hét lên đi.”
Cô trừng lớn mắt, hoài nghi mình nghe lầm ý tứ của hắn, hắn không thể nào làm như vậy, nơi này là phòng của em gái, ba mẹ cô đều ở phòng ăn cách đây một bức tường, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ có người mở cửa đi vào.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, hắn cúi đầu hôn cô. Nụ hôn này, có chút thô lỗ, vô cùng sắc tình. Nóng bỏng ẩm ướt, tràn đầy nục dục. Sơ Tĩnh vùng vẫy, đẩy vào đầu vai của hắn, nhưng hắn không chịu buông, một giây kế tiếp sau đó, hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, mà cô lại nhớ người đàn ông này đến như vậy.
Cô cố gắng trốn tránh, né tránh, nhưng hắn không chịu buông qua cô, chỉ truy kích một lần nữa.
Mà ông trời a, l*иg ngực của hắn, mùi vị của hắn, bàn tay to của hắn, làn da nóng ấm của hắn, còn có trái tim đang đập mạnh mẽ va vào l*иg ngực của cô. . . . . . Đều là quen thuộc lại mê người như thế. . . . . .
Một lần rồi lại một lần , hắn dùng đôi môi dụ dỗ, trêu chọc, nhắc nhở cô nhiệt tình mà hai người từng trải qua, để cho cô thở dốc không dứt.
Cô không nên hưởng ứng hắn, cô không thể hưởng ứng hắn, nhưng lý trí cô yếu ớt, không có cách nào khống chế thân thể của mình, hai đầu gối cô run rẩy như nhũn ra, da nóng lên, trái tim đập cuồng loạn.
Hắn dùng một bàn tay đem lấy hai tay của cô kiềm ở phía sau, đè cô ở trên tường, bắp đùi tráng kiện cắm vào giữa hai chân cô, nâng cô lên cao, dán ở giữa vách tường cùng hắn, để cho cô không có cách nào chạy trốn.
Sau đó, hắn bỏ qua môi của cô, khẽ lui ra, dán sát vào môi của cô thở hổn hển, đôi mắt đen tỏa sáng, chiếu lên gương mặt đỏ như những mây đỏ mặt của cô.
Cô nên thét chói tai, nhưng nếu như cô kêu, tất cả mọi người sẽ lao ra, loại tình trạng này sẽ chỉ làm chuyện càng bết bát hơn.
Cô muốn bảo vệ hắn, chứ không phải là muốn cho hắn bị rắc rối. Cho nên, cô chỉ dám đỏ mặt hút không khí run rẩy, thấp giọng cảnh cáo hắn:
“Anh điên rồi. . . . . . Mau buông tôi ra. . . . . .”
Nhưng hắn chỉ nhìn cô, sau đó vén lên chiếc áo sơ mi của cô, kéo nội y của cô xuống, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, cúi đầu, ngậm lấy đầu v* màu phấn hồng đứng thẳng của cô . Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như bốc cháy, không thể tin hít một hơi, bởi vì đôi môi nóng bỏng kia mà run rẩy.
“Irapa. . . . . .”
Hắn cũng không vì vậy dừng lại giày xéo tàn nhẫn này, ngược lại đưa tay dò vào trong chiếc quần short của cô, lần mò qua lớp qυầи ɭóŧ vừa sát người, đi tới nguồn nhiệt ướŧ áŧ bí mật kia xoa nắn .
Cô hít một hơi, nháy mắt , trong đầu chỉ còn lại giác quan kí©h thí©ɧ mê người kia.
“Không. . . . . .”
Hắn mυ"ŧ cô, xoa lấy cô, ma sát cô.
Này. . . . . . Này thật là quá đáng. . . . . .
Nửa giạng chân ở trên đùi hắn, Sơ Tĩnh không tự chủ được ngẩng đầu cong người, liều mạng cắn môi, lại vẫn không có cách nào hoàn toàn đè nén ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ run rẩy bật ra bên môi.
Cô không có cách nào tự kiếm chế, ôm chặt lấy chiếc gáy tráng kiện ướt mồ hôi của hắn, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào hắn đã buông lỏng tay của cô ra. Hắn ngẩng đầu lên, đôi môi ẩm ướt nóng bỏng, mυ"ŧ hôn cổ họng ưỡn lên của cô, một đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, ngón tay thô ráp còn đang ở trong cơ thể cô, nhanh chóng qua lại xoa lấy nơi mềm mại mẫn cảm nhất,, chỉ trong phút chốc đã đem cô trêu chọc đến điểm cao nhất. Suy nghĩ, trong nháy mắt trống không thành một mảnh.
Toàn thân cô căng thẳng, thân thể không tự chủ được co rúc lại, thiếu chút nữa sẽ phải kêu thành tiếng, một giây sau đó, cô chỉ kịp cắn đầu vai hắn, chận lại thanh âm của mình.
Khi trận sướиɠ khoái điên cuồng kinh người kia qua đi, cô chỉ có thể toàn thân vô lực mà co quắp tựa vào trên người hắn thở dốc run rẩy.
Có một giây, cô không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, thậm chí quên mình đang ở nơi nào.
Sau đó, cô nếm đến vị mặn trong miệng .
Đầu vai hắn, bị cô cắn ra dấu răng rõ ràng.
Hắn ôm lấy cô, toàn thân cao thấp vẫn căng thẳng nóng bỏng như sắt.
Cô kinh hoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn nhìn cô, chờ cô ngẩng đầu, cho đến khi tầm mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, hắn mới ngang ngược hung hăng mở miệng.
“Hiện tại, nói lại lần nữa, em nghe không hiểu.”
Toàn thân cô cứng đờ.
Hắn nhìn chăm chú vào cô, cằm căng thẳng nói: “Nói lại lần nữa, em không biết tôi.”
Cô hốt hoảng nói: “Tôi không biết!”
“Không phải em nghe không hiểu sao?” Hắn quắc mắt, “Nghe không hiểu, em cũng có thể trả lời tôi?”
Cô há hốc mồm cứng lưỡi, không phát ra được thanh âm nào.
“Tôi đang vô lễ với em.” Hắn nhìn cô, hỏi: “Nếu em không nhớ, tại sao không hét lên?”
“Tôi. . . . . . Đúng, đúng bởi vì. . . . . .” Khi hắn ép hỏi , Sơ Tĩnh lầ lượt bại lui, không nghĩ ra bất kỳ một lý do nào.
“Bởi vì em vừa lúc cần đàn ông?” Hắn giận dữ hỏi châm chọc: “Cho nên mới quyết định tặng cho người gặp đầu tiên là tôi?”
Không chút suy nghĩ, cô tát hắn một cái.
Tay cô vừa vung đi, trong nháy mắt, ngay cả chính cô cũng hù sợ, nhưng cô vẫn không nhịn được căm tức rưng rưng nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cũng không hề cử động, chỉ nhìn lại cô chằm chằm, sau đó lui một bước, buông cô ra.
“Em thật sự không biết nói láo.” Hắn lãnh lùng mở miệng.
Chân Sơ Tĩnh mềm nhũn không có cách nào tự chống đỡ mình, chỉ có thể tựa vào bức tường đỡ sau lưng.
Hắn nắm chặt hai quả đấm, đôi mắt đen thâm u gắn đầy thống khổ, “Nếu như em muốn thoát khỏi tôi, chỉ cần nói một tiếng là được rồi, không cần phải giả vờ mất trí nhớ.”
Cô hé miệng, môi hồng khẽ run, lại không tìm được bất kỳ câu chữ nào.
Hắn thống khổ nhìn cô mở miệng, bỏ lại một câu nói, sau đó xoay người rời đi. Cô nghe không hiểu hai chữ cuối cùng của câu nói kia, lại vẫn cảm giác được đó là câu chỉ trích. Nhìn bóng lưng hắn quay đầu rời đi, cô che môi của mình, dựa vào tường co lại ngồi dưới đất, lệ nóng không tiếng động chảy xuống.