- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình
- Chương 4
Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình
Chương 4
Hắn sớm nên biết, cô sẽ không buông tha. Tất cả buổi sáng, cô an phận đợi ở trong nhà, không nếm thử đi ra ngoài tìm chết nữa, sau khi ăn bữa trưa, cô liền lên giường ngủ thϊếp đi. Hắn cho là vào ngày hôm qua cô ngã nhào ở trong đống tuyết, thiếu chút nữa đem mình chết rét lần thứ hai, cô rốt cuộc học được một bài học, cho nên hắn mới yên tâm mang theo Kaka đi thăm bẫy.
Mặc dù hắn có đầy đủ thịt muối, nhưng thịt đối với thân thể hư nhược của cô có tác dụng hồi sức hơn rất nhiều.
Trên ngọn núi cao sâu hiểm trở này, luôn có rất nhiều bẫy rập chờ những tên ngu ngốc nhào vào xin chết.
Ai biết, hắn khổ cực bôn ba, mang theo thịt tươi quay trở lại, trong phòng lại không hề một bóng người.
Sáng sớm cô an phận, chẳng qua là giả dối ngụy trang.
Cô gái ngốc chết tiệt kia, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chính cô!
Mấy ngày nay, hắn đã đem cô bắt trở lại nhiều lần, cô lại một chút cũng học không được giáo huấn.
Đáng chết, hắn mặc kệ, cô muốn chết, cứ để cho cô đi tìm chết! Tức giận đem thỏ đã chết vứt xuống cái thớt gỗ, hắn dùng chủy thủ lưu loát lột da lông, đem khó chịu trút hết lên khối thịt thỏ. Mẹ kiếp, đi là tốt nhất! Hắn tự mình có thể một người độc hưởng món súp thịt thỏ, còn có thể trở về ngủ trên giường của hắn!
Căm giận bất bình đem thịt thỏ toàn bộ ném vào xoong, hắn xoay người lại muốn lấy hạt bắp, thì đã nhìn thấy cô đem súng săn hắn treo trên tường cũng ăn trộm đi mất.
Tên trộm vong ân phụ nghĩa này!
Cô mang súng cùng đạn của hắn đi, một cái áo khoác dầy, một cái ba lô, còn có tất cả bánh bao trên bàn, nhưng cô lại ngốc đến không hề mang theo cái bật lửa.
Cô gái thành thị được chiều chuộng ngu xuẩn!
Hắn nên mặc kệ cô, để cho cô chết rét ở trong đống tuyết.
Cô rốt cuộc cho là cô có bao nhiêu lợi hại, có thể mang theo những thứ đơn giản này, là có thể bôn ba xuống núi?
Sợ rằng cô còn vẫn chưa đi được một km trong đống tuyết đó, sẽ ở trong đống tuyết giẫm hụt trượt chân lần nữa, ngã gãy cổ của cô mất rồi.
Nơi này là dãy núi rộng nhất, dài nhất trên thế giới, cho dù cô có may mắn, tránh thoát khỏi lớp tuyết thoạt nhìn như có vẻ rất cứng rắn, phía dưới kì thực xốp, cũng sẽ bởi vì trời tối lạc đường mà mất đi phương hướng, sau đó rất nhanh sẽ bị những con sư tử châu Mỹ chết đói sẽ tìm được cô, cắn nát cổ họng của cô, nuốt cô ăn vào bụng. Hừ! Có lẽ chỉ có như vậy, cô mới học được một bài học! Hắn đem bắp, củ cải, tất cả đều cắt ném vào xoong, sau đó thay lò lửa thêm vào củi khô. Lửa trong lò không bao lâu sau đã cháy thật đượm, hắn cầm cái muỗng, nhfin vào trong nồi, nấu bữa ăn tối của mình, quyết định tuyệt đối sẽ không lại đi xen vào việc của người khác, dù sao cô từ đầu tới đuôi cũng không thấy sẽ cảm kích.
Kaka ngồi ở bên chân hắn, mong đợi nhìn hắn, hy vọng có thể được chia cho miếng thịt tươi.
Hắn cúi đầu nhìn nó, giễu cợt mở miệng: "Đánh cuộc với ngươi, cô gái ngu ngốc đó, tuyệt đối sống không qua tối hôm nay."
Kaka làm một động tác nhíu mày, giống như nó thật sự nghe hiểu được hắn nói.
Ngọn lửa phừng phừng, rất nhanh đem món súp trong nồi sôi ùng ục. Hắn đem tầm mắt kéo nồi súp, đợi đến khi thịt chín, tiện tay thêm gia vị vào, đem cả xoong mang lên bàn.
Dù sao cô gái kia không hề ở đây, hắn cũng không tiếp tục giả vờ lịch sự nữa.
Đặt mông ngồi ở trên ghế, hắn dùng dao găm đem thịt cắt nhỏ ra ăn, mấy lần thiếu chút nữa phỏng tay, nổi lên cơn giận không thể hiểu được.
Ngoài cánh cửa mở rộng, sắc trời sắp tối dần.
Vừa mới trở về vì quá tức, hắn căn bản không hề đóng cửa lại, gió lạnh thổi thốc vào, đem cửa thổi mở rộng thêm. Nồi súp nóng vẫn bốc lên làn khói trắng nghi ngút, hắn ném mấy miếng thịt thỏ cho Kaka. Chú chó vui vẻ ngậm cục thịt, nằm trên mặt đất ăn, thế nhưng hắn lại không hề muốn ăn một chút nào. Sắc trời càng ngày càng mờ, hắn âm trầm nhìn chằm chằm tầng mây xám xịt ngoài cửa trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô bị sư tử gặm ăn, điề đó làm cho trái tim của hắn gần như muốn lật nhào.
Sơ Tĩnh.
Thanh âm của cô vang lên ở trong đầu, cô sợ hãi mà cười cười, chỉ về mình.
Sơ Tĩnh.
Đó là tên của cô, hắn biết.
Shit ! Hắn không muốn biết tên của cô, nhưng cô nói nhiều lần.
Nếu như cô chỉ là một cô gái không hề tên, hắn có thể dễ dàng quên cô đi, nhưng cô hiện tại có tên, đáng chết thật.
Kaka ăn xong phần thịt của mình, đem đầu tựa vào trên đùi hắn, hy vọng nhìn một nồi súp trên bàn.
Hắn cúi đầu nhìn cặp mắt đen lúng liếng của nó, trong đầu lại hiện lên một ánh mắt long lanh như nước khác.
"Cô gái ngu xuẩn!"
Cắn răng tức giận mắng một tiếng, hắn đem cả nồi thịt thỏ bỏ vào trên đất, toàn bộ tặng cho Kaka, ngay sau đó đứng dậy, lão Đại khó chịu lần nữa mặc áo khoác vào, cầm búa lên, sau đó bước nhanh đi ra ngoài tìm người.
Trời tối. Cô sợ tới mức không dám động đậy. Vốn là cô đợi đến buổi chiều mới ra cửa, chính là hi vọng đêm xuống, tầm mắt không rõ sẽ làm hắn không có cách nào dễ dàng đuổi theo cô, nhưng cô làm sao cũng không thể ngờ được, ban đêm không hề trăng sáng, càng hắc ám như thế.
Trước kia ở nhà, cô cũng gặp qua những đêm tối không trăng sao, nhưng ở nhà cũ, ban đêm dù không hề trăng sáng, trên đường cũng có đèn đường không ngủ.
Các nhà khác dù có ngủ, ít nhiều cũng sẽ giữ lại một hai ánh đèn nhỏ lờ mờ.
Cô không biết, thì ra là ban đêm có thể đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.
Vốn là đất tuyết còn có thể phản xạ một chút ánh sáng, thế nhưng khi tất cả ánh sáng đều biến mất ở đỉnh núi, thế giới liền thay đổi thành một màu đen kịt, khi cô phát hiện thì cô đã trở nên cái gì cũng không nhìn thấy.
Tựa vào một thân cây trần trụi thở hổn hển, hai chân cô vùi sâu ở trong tuyết, động cũng không dám động.
Trong núi rừng, chợt nghe giống như im ắng yên tĩnh , nhưng cẩn thận nghe kĩ, lại có rất nhiều thanh âm.
Tiếng sột soạt, khi thì từ bên trái truyền đến, khi thì lại từ bên phải truyền đến.
Một vài âm thanh kia, từ xa đến gần, làm cho cô sợ hãi không dứt dứt, dọa cho sợ đến ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn, chỉ sợ bị thứ gì đó phát hiện . Có lúc, tầng mây nhẹ một chút thì có thể nhìn thấy ánh trăng từ trong mây lộ ra, khi đó cô có thể thấy một chút xíu cái bóng mơ hồ. Cô thử đi vài bước, từ cây này chuyển qua gốc cây tiếp theo, khoảng cách ngắn ngủn không tới hai mét, ánh trăng đã biến mất không thấy gì nữa.
Cô chợt cứng đơ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời, đi tới cũng không phải, mà lui về phía sau cũng không xong, cô hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng, trước sau, trái, phải, hay Đông, Tây, Nam, Bắc, cô ngay cả tay mình cũng không nhìn thấy.
Gió lạnh vù vù thổi qua, cô đứng ở trong tuyết phát run.
Không sai biệt lắm đến thời điểm cuối cùng, cô mới lĩnh ngộ được mình có bao nhiêu ngốc nghếch.
Cô rút một cái chân ra, đưa ra đôi tay, dùng phương thức lục lọi đi về phía trước.
Mấy bước nữa, cô biết mấy bước nữa là có thể sờ tới cây kia rồi.
Nhưng, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, đến bước thứ năm thì cô vẫn không thể sờ tới cây khô mà cô sớm nên sờ tới.
Đột nhiên, từ sau lưng truyền đến một tiếng pằng cấm.
Cô sợ tới mức nắm súng săn xoay người lại, hướng về phía nơi phát ra âm thanh kia, nhưng không biết nên ở trong bóng tối nhắm ngay cái gì.
Mồ hôi lạnh, chậm rãi trợt xuống sống lưng.
Sau đó, cô nghe, một loại tiếng hít thở, hưu hô hưu hô từ bên kia từ từ tiến tới gần. Thanh âm kia, làm cho sau ót cô vọt qua một trận rùng mình, cô thở hổn hển quay đầu, ngó về phía ấy. Vừa bắt đầu, cô cái gì cũng không thấy, sau đó gió thổi mây đen mở ra, ánh trăng thật mỏng, lặng lẽ chiếu sáng cảnh vật trước mắt, ánh sáng rất nhạt, nhưng so với màn đêm đen kịt thì tốt hơn rất nhiều. Gió vẫn tiếp tục thổi, cô đầu tiên là nhìn thấy bóng cây, mấy cây đại thụ lá đã rơi hết, chỉ còn dư cành vô cùng giương nanh múa vuốt. Gió vẫn đang thổi xào xạc những lùm cây thấp lùn.
Trong lúc bất chợt, tiếng hít thở đó đã không thấy, biến mất ở trong tiếng gió gào thét .
Là cô nghe lầm sao?
Cô trừng lớn mắt, nín thở nhìn, nghe.
Nhưng trước mắt không hề gì cả, gió thổi những đám mây trên bầu trời dần dần nhạt ra, tầng mây biến thành mỏng một chút, ánh trăng tựa hồ lại sáng hơn một chút.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người, nhưng một giây kế tiếp, không hề báo động trước, cô nhìn thấy trong đêm đen, ánh mắt tỏa sáng kia, còn có hàm răng lô nhô trắng hếu.
Một con mèo rất to chưa bao giờ nhìn thấy đứng ở nơi đó, đang ở trước mặt cô, cách cô chỉ vài mét.
Đó không thể nào là mèo, quá lớn! Nó gần như lớn bằng con người!
Gần như ở cô cùng nó chống lại mắt cái kia trong nháy mắt, nó liền phát ra gầm thét, bổ nhào về phía cô.
Cô theo tính phản xạ giơ súng nhắm ngay nó nổ súng, động tác làm liền một mạch, thế nhưng không thể ngăn cản nó, con mèo to há to miệng, tiếng súng khác hẳn lay động ở trong núi rừng, bất ngờ vang vọng ở trên vách núi, trong rừng tuyết trắng bị chấn động rớt xuống, lách cách rớt trên mặt tuyết.
Nghe tiếng súng kia vang lên, hắn rủa thầm một tiếng, vội vàng chạy tới hướng tiếng súng. Người bình thường có thể không có cách nào phân biệt tiếng súng là từ đâu truyền tới, nhưng hắn không giống như thế. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong vùng rừng nú i, thanh âm súng săn ở trong núi vọng về, hắn càng thêm nghe qua vô số lần, hắn biết rõ đó là từ đâu truyền tới.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ, cùng với sự dạy dỗ của cha, cộng thêm trời sanh di truyền, để cho hắn có thể ở màn đêm tối đen nhất, có thể nhìn rõ ràng hơn không chỉ so với người thường, còn có thể dễ dàng tìm được con đường nhanh nhất.
Dấu chân trong tuyết mới vừa rồi, khiến cho hắn đã sớm xác định phương hướng cô đi tiếp, hiện tại tiếng súng này vang lên, chẳng qua là xác nhận phương hướng của hắn không sai. Hắn nhanh chóng ở trong đống tuyết chạy như bay, mỗi khi gặp phải sườn dốc phủ tuyết không thể thừa nhận thể trọng của hắn. thì hắn liền lợi dụng búa bám chắc vào những vách tường băng hoặc cây đại thụ to, cố định mình, không để cho mình trượt chân rơi xuống.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng cho dù là hắn, vẫn tốn đến mười phút mới chạy tới.
Ở đó, trên mặt tuyết trong khu rừng, máu tươi nhìn thấy mà ghê giống như bị người ta không cẩn thận đánh ngã thùng nước sơn màu đỏ, ở trên mặt tuyết màu trắng, một đường kéo dài xuống.
Bất kể là vật gì bị thương, tất cả đều bị rơi xuống dốc rồi. Hắn theo vết máu cùng dấu vết hỗn loạn trên tuyết đi xuống tìm, lại ở một lùm bên cạnh, tìm được vết máu cùng dấu chân. Dấu chân có hai đường, một trái, một phải, hai chân, cùng bốn chân. Vết máu là theo bốn chân rời đi, không phải đi theo dấu chân hốt hoảng của đạo, cô, thế nhưng cũng không hề nghĩa là cô đã an toàn.
Hiển nhiên cô đả làm nó bị thương, nhưng con thú hoang vẫn không chết, vẫn còn ở gần đó thở dốc.
Hắn có thể cảm giác được nó, giống như một cây gai trên lưng.
Bình thường hắn có thể không để ý tới con thú hoang kia, trực tiếp đi tìm cô gái chạy trốn đó, nhưng tối nay không được, nó đã bị thương, hơn nữa vẫn còn chưa buông tha, nếu không nó sớm nên đi, nhưng nó vẫn còn ở gần đây.
Thú hoang bị thương luôn luôn điên cuồng, hơn nữa nó cần thức ăn, so bình thường còn cần hơn.
Hắn biết, bởi vì khi hắn đi tới, nhìn thấy trong tuyết gần đó có dấu chân nhỏ hơn, đó là dấu chân của sư tử con; đây là sư tử cái thụ thai quá muộn, gần đến mùa đông mới sinh sư tử con.
Chúng nó cần thức ăn.
Cô là thức ăn.
Cho nên hắn cúi người xuống, để búa xuống, sau đó rũ đôi tay xuống, nín thở ngưng thần, đứng ở nguyên chỗ.
Hắn để cho mình thanh tĩnh lại, cảm nhận, chờ nó từ trong đêm tối nhào tới.
Sơ Tĩnh không thể tin được người đàn ông kia dĩ nhiên cũng làm như vậy, không hề phòng bị đứng ở giữa đất trống. Cô núp ở phía sau cây, cổ họng co rút nhanh, suy tính có nên cảnh cáo hắn hay không. Con thú hoang kia đã bị cô bắn bị thương vẫn nhào về phía cô, nó cùng cô cùng nhau lăn xuống đồi, nhưng ngay sau đó nhảy ra. Trong hỗn loạn, cô thừa cơ chạy trốn, nhưng cô biết, con mèo lớn kia cũng không vì thế mà buông tha.
Nó ở trong bóng tối, giương giương mắt hổ.
Cho nên cô cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể lưng dựa vào cây, giơ súng, sợ hãi phòng bị.
Hắn mới xuất hiện thì cô thiếu chút nữa nổ súng bắn hắn, thật may là ánh sáng còn đủ, đủ để cho cô nhận ra hắn là một con người, không phải con mèo to kia.
Trên thế giới này, tại sao có thể có mèo lớn như vậy?
Cô phát run, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, hắn không hề biết cảnh giác, nhất định sẽ bị nó làm thành thức ăn công kích, giống như cô.
Cô phải cảnh cáo hắn, cho dù sẽ bị bắt trở về, cô cũng phải cảnh cáo hắn.
Sơ Tĩnh hít sâu một cái, đang muốn lên tiếng mở miệng, ai ngờ ngay lập tức, con thú hoang kia đã tựa như tia chớp vọt ra. Tốc độ của nó là nhanh như vậy, vả lại vọt ra từ địa phương mà cô hoàn toàn không ngờ tới, cô thậm chí không còn kịp nhắm nữa.
"Cẩn thận!" Cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, há mồm kêu to. Vốn tưởng rằng, hắn sẽ bị hàm răng bén nhọn kia cắn nát. Ai ngờ, người đàn ông kia lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tay không bắt được con mèo to cổ họng bay lên không, nghiêng người đem nó nện vào bên chân ―
Chỉ nghe bịch một tiếng, tuyết trắng trên đất tung bay mù mịt như những cánh hoa.
Gần như đồng thời, hắn mò cái búa giơ lên thật cao, tay quay lại, liền đem lưỡi dao sắc bén kia, cắm vào trái tim con thú hoang.
Máu đỏ tươi phụt ra, bắn đầy đầu và mặt hắn.
Cô quả thật không thể tin được ánh mắt của chính mình, nhưng hai chân hắn từ đầu tới đuôi không hề di động qua, đứng được vững vàng, thậm chí ngay cả lúc hắn chặn con thú hoang đáng sợ kia xông lại đánh thẳng vào.
Gió, đem tầng mây hoàn toàn thổi tan ra.
Ánh trăng tinh khiết, dựa theo cảnh tượng bạo lực đáng sợ vừa rồi, đem tất cả rõ ràng chiếu rọi ở trước mắt cô.
Ngay lập tức, hắn nâng lên gương mặt dính máu, cách thật xa nhìn cô chằm chằm , cùng cô mắt đấu mắt, giống như là từ vừa mới bắt đầu, cũng đã biết cô ở chỗ này.
Không tự chủ được, cô phát run lên, nhưng chân lại mềm nhũn không có cách nào nhúc nhích. Nhìn chăm chú vào cô, hắn chậm rãi lau đi vết máu trên mặt, sau đó đứng lên, từng bước một đi về phía cô. Nhìn người đàn ông giống như ác ma, cô vừa kinh hoàng lại sợ hãi , mặc dù biết nên đứng lên chạy trốn, nhưng không có biện pháp động đậy, chỉ có thể nhanh chóng giơ súng lên, sợ hãi kêu."Đứng lại! Không nên tới!"
Hắn không hề dừng lại, thế tới hung hung vẫn.
"Dừng lại! Có nghe hay không?" Cô phô trương thanh thế kêu lên."Đứng lại, nếu không tôi nổ súng!"
Nhưng hắn hoàn toàn không hề ý định dừng bước.
Đáng chết, hắn nghe không hiểu, cô không thể để cho hắn đến gần, cô đánh không lại hắn .
Không hiểu cho nên khủng hoảng ập vào lòng, cô hướng trên mặt tuyết trước người hắn nổ súng, cố gắng ngăn cản hắn đến gần.
Đạn hưu xuyên qua bầu trời đêm, chính xác đánh trúng tuyết trắng phía trước hắn. Cho dù hắn nghe không hiểu cô..., nhưng có thể nhìn đạn hiểu ý tứ chứ?
"Đừng tới nữa!" Cô run giọng hô to, "Lần sau, tôi sẽ nhắm ngay anh!"
Nhưng là, thế nhưng hắn lại còn là ngay cả dừng cũng không ngừng, thậm chí không hề đi xem cô đánh trúng địa phương.
Tức giận cùng sợ hãi, để cho cô nả một phát súng, lại một súng.
Trong đó một viên đạn thậm chí quét qua râu mép của hắn, nhưng hắn vẫn làm như không thấy, giống như một con bò rừng, không sợ hãi chút nào đi về hướng cô. Cô nhìn người đàn ông tức giận lại điên cuồng đó, trái tim một hồi lạnh cả người. Hắn đã đến quá gần, cô lại không dám nổ súng, sợ thật sự đả thương hắn. Ghê tởm, cô nên nổ súng bắn hắn, mặc kệ hắn chết như thế nào! Nhưng, mặc dù cô cùng người nhà học được kĩ thuật bắn súng cực giỏi, lại chưa từng thật sự đấu súng với bất kì ai, bọn họ đem cô bảo vệ quá chặt chẽ, chưa từng cho cô cơ hội như vậy.
Cô chần chờ, do dự, không có cách nào làm ra quyết định, sau đó ở trong chớp mắt, hắn đã đi tới trước mắt, bắt lại nòng súng còn có chút nóng lên, đem súng săn đoạt trở về.
Đáng chết!
Súng săn rời tay đi, cô trắng bệch cả mặt, hốt hoảng lui về phía sau, nhưng bởi vì chân mềm nhũn mà ngã ngồi ở trên mặt tuyết.
Hắn khom lưng, nâng bàn tay nhuốm máu thật dầy lên.
Trời ạ, người đàn ông này đang giận điên lên, lần này cô thật chết chắc!
Cô kinh hoảng nhắm mắt lại, da thịt căng thẳng, giơ tay lên cố gắng ngăn trở công kích kia vung xuống!
Cô gái này cho là hắn muốn đánh cô.
Cô đã co lại thành một đoàn, còn giơ tay lên muốn ngăn cản. Nói thật, cô thật đáng bị đánh, bất kỳ người nào dám cầm súng hù dọa người khác, cũng phải chuẩn bị sẵn bị đối phương làm thịt! Trời mới biết, hắn thật sự muốn đánh cô một trận, nhưng hắn từ nhỏ đến lớn đã được dạy dỗ, là không thể tùy tiện đánh cô gái, người khác có lẽ sẽ, nhưng hắn sẽ không; mặc dù hắn đã thành cầm thú cũng sẽ không!
Đáng chết, chuyện như vậy để cho hắn tức giận!
Bị cô gái này, xem thành loại người sẽ đánh nữ nhân làm cho hắn tức giận!
Vì cô gái ngu xuẩn này, suýt chút nữa bị động vật vô tội kia làm thịt , cũng làm cho hắn tức giận!
Cô lại làm ra chuyện ngu xuẩn lần nữa, để cho nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn.
Khổ sở cùng tức giận, đè lên ngực của hắn, hắn chợt kéo tay của cô ra, cô khẽ kêu một tiếng, toàn thân cứng đờ, hắn không hề đánh cô, nhưng bắt được cổ áo của cô, lôi cô đến trước người, nổi giận rít gào.
"Cô muốn đi? Đúng không? Có thể! Cho tôi nhìn xem cô có baonhiêu ngu xuẩn!"
"Buông tôi ra! Buông tay!" Cô khủng hoảng gào thét, đưa tay đẩy hắn, nhìn bộ dáng của hắn, giống như hắn là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.
Hắn không để ý đến phản kháng của cô, cầm lấy tay cô, thô lỗ kéo cô đi về hướng trên núi.
Cô sợ vừa giãy giụa, gào thét, bắt được tất cả những gì đó lướt qua bên cạnh, cố gắng gia tăng khó khăn hắn đi tới, cô dùng hết toàn lực giãy giụa, nhưng lại bù không được với sức của hắn. Đầu hắn cũng không thèm ngoảnh lại, tức giận kéo cô lên trên.
"Anh làm cái gì? Buông tôi ra! Anh muốn mang tôi đi đâu?" Hắn có thể nghe ra trong thanh âm của cô sợ hãi cùng kinh hoàng, nhưng tâm đồng tình của hắn đã sớm đều bị chà đạp, hắn cũng chán ghét ngăn cản cô làm chuyện điên rồ lần nữa.
Sau đó, đi không bao lâu, cô đã không hề hơi sức, hắn nghe đến cô đang thở, cô cũng không còn hơi sức để thét lên nữa.
Hắn mạnh mẽ lôi kéo cô leo lên dốc núi, vòng qua sông ngòi kết băng, bôn ba, ở trong đống tuyết.
Rốt cuộc, cô đi không nổi nữa.
Hắn quay đầu lại nhìn cô gái quỳ rạp xuống trong đống tuyết, sắc mặt trắng bệch, trải qua trận giày vò kia, cả người cô có vẻ vạn phần chật vật không chịu nổi, bộ dạng như muốn té xỉu.
"Gã điên này. . . . . ."
Từ bên trong cánh môi tái nhợt phát run, thốt ra câu chữ, tuyệt đối không phải là lời nói hay ho gì.
Trong l*иg ngực hắn lửa giận đang thiêu đốt, trong lúc hành quân cấp tốc vừa rồi, hơi tiêu hao hết một chút, nhưng nay lại tràn đầy vẫn.
Đột nhiên kéo cô gái mảnh mai kia lên, hắn một tay đem cô vác lên bả vai, không quên gắt gao khóa hai chân của cô, tiếp theo sau đó bò lên trên.
Người đàn ông này, tuyệt đối là người điên. Hắn hoàn toàn không thèm quan tâm đến phản kháng của cô. Chỉ liều mạng đi về phía trước. Bị bắt đi không bao lâu, cô đã không thở nổi, vừa bắt đầu cô còn cố gắng giãy giụa, nhưng đến cuối cùng rốt cuộc hoàn toàn buông tha. Vì không để cho mình ngã nhào, cô liều mạng gắng đuổi theo hắn, nhiều lần ngã nhào, hắn đều chưa từng dừng lại, còn kéo cô ở trong đống tuyết bước vào.
Được rồi, cô biết cô đáng đời, không nên nổ súng với hắn, thế nhưng có thể thật là quá đáng hay không?
Ánh trăng trên bầu trời, bị mây đen che lập loè, cô thường sẽ lần nữa rơi vào bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón, nhưng hắn lại tựa hồ như không bị thứ này quấy nhiễu, cứ thẳng đường cố định đi tới.
Quỷ mới biết được tại sao hắn ở trong đêm đen, lại có thể tìm được phương hướng vẫn.
Cố gắng đi theo sau lưng người đàn ông đáng sợ đó, cô phí sức thở hổn hển, giống như người sắp hít thở không thông.
Không bao lâu sau, cô liền phát hiện, hắn đang kéo cô đi lên núi.
Cô không biết mình đi theo hắn đi bao lâu rồi, cô đối với thời gian mất đi khái niệm.
Rốt cuộc, cô cũng đứng lên không nổi nữa, đầu gối phát run liên ngay cả đứng thẳng đều không có cách nào.
Nhưng hắn cũng không hề vì vậy mà bỏ qua cho cô, chỉ một mạch vác cô trên vai.
Đến lúc này, cô đã sớm không còn hơi sức phản kháng, cho dù hắn kéo cô đi lên thật xa, chỉ là vì muốn đem cô từ đỉnh núi trên vách đá, ném cô xuống, cô cũng chỉ có thể mặc hắn. Duy trì khó khăn hô hấp, biến thành chuyện quan trọng nhất vào giờ phút này. Hít vào, thở ra! Hít vào, thở ra! ! Nước mắt, bởi vì thống khổ khó nhịn, từ khóe mắt chảy xuống.
Hít vào, thở ra! Hít vào, thở ra!
Cô choáng váng tự nói với mình, nhưng mỗi lần hít vào không khí lạnh lẽo, đều giống như muốn đem phổi của cô đóng băng lại, cô đau đớn không dứt, cũng không dám dừng lại hô hấp.
Không khí mỏng manh trên núi cao, làm cho cô khó chịu muốn chết.
Hắn rốt cuộc muốn mang cô đi đâu? Lần này là đường núi đáng sợ, là vĩnh viễn không ngừng sao?
Hắn khiêng cô, bò lên đất tuyết gập ghềnh uốn lượn dùng cả tay chân leo lên vài nơi nham thạch, đi qua một sườn dốc dài bất ngờ, lại tiếp tục đi tới vẫn.
Khi cô cảm thấy mình đã đạt đến cực hạn thì hắn rốt cuộc dừng bước lại.
Cô còn chưa kịp thở dốc, hắn đã thô lỗ đem cô từ trên đầu vai bắt xuống.
Mới đầu, tất cả cũng vùi lấp trong bóng đêm.
Mặc dù nghỉ ngơi một chút, nhưng hai chân của cô vẫn ở trạng thái vô lực vẫn, Sơ Tĩnh nỗ lực cố gắng đứng vững, với ý định gì đó của hắn, cảm thấy sợ hãi không dứt. Gió lạnh thấu xương , thổi trúng hai gò má cô thấy đau. Cô muốn xoay người lại, nhìn hắn rốt cuộc là muốn như thế nào, ngay tức thời, cô phát hiện một chuyện.
Trời, sáng lên. Mặc dù tầng mây che ánh thái dương màu vàng, nhưng ánh nắng vẫn lòn lách qua những tầng mây dfyddawcj, giống như ánh đèn rực rõ, từ từ đem quanh mình, trước người, nhất nhất chiếu sáng.
Vừa mới bắt đầu, cô không phải có thể hiểu được mình nhìn thấy gì.
Tiếp theo, cô trừng lớn mắt, tại thời điểm này, ngừng lại hô hấp.
Cô không hề nghĩ sai, hắn mang cô đến đỉnh núi, nhưng, không phải là vì đẩy cô đi xuống.
Là vì để cho cô nhìn.
Nhìn tất cả.
Cô vuốt tim, không tự chủ được run rẩy. _ Ở trước mặt cô, không hề thứ khác, trừ núi, chỉ là núi, trừ những thứ đó ra, không hề gì cả.
Đỉnh núi nặng nề trùng trùng lớp lớp, giống như vĩnh viễn không ngừng kéo dài đến phía chân trời, một dãy rồi nối tiếp một dãy, những dạng núi hình thù kì quái, cao chót vót đến tận trời, có một vài đỉnh núi, tựa như được đắp bằng tuyết.
Vô luận cô nhìn về hướng nào, đều là núi.
Chỉ có núi. Đếm cũng đếm không núi tuyết. Hai chân mềm nhũn, cô co quắp quỳ gối . Đây nhất định là mộng. Cô không thể tin được ánh mắt của chính mình, run rẩy, cô nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, bọn họ vẫn đứng ở nơi đó.
Tình huống nhất định không hề tệ như vậy, không hề tệ như đã nhìn thấy vậy, cô cố gắng thuyết phục mình, nhưng tất cả trước mắt, tựa như cảnh đến từ địa ngục.
Cô cẩn thận nhìn lại, có thể đập vào mắt đều là cảnh tượng nhưng hoang vu, đồi núi cập chùng, vách đá thẳng đứng, hang động hiểm trở, đỉnh núi cao chót vót!
Tuyết cùng núi, tảng đá cùng vách đá màu xám đen, là tất cả những gì nơi này có.
Cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, tuyệt vọng bò lên trái tim, xiết cô thật chặt.
Không tự chủ, nước mắt thành chuỗi chảy xuống.
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng, vang lên ở sau lưng cô.
"Chúng ta ở vị trí sơn cốc, là thung lũng ấm áp nhất chung quanh, muốn đi ra ngoài phải đợi đến mùa xuân, sau khi tuyết tan, mới có thể từ đường nhỏ đáy cốc đóng băng rời đi. Nhưng trải qua mấy ngày nay có bão tuyết, trên con đường đó, tất cả đều là băng tuyết còn cao hơn cả người, cô không thể nào không hề trở ngại, tôi cũng không hề dư thừa trang bị mang cô xuống núi. Cho dù qua khỏi được rặng núi này, chung quanh cũng đều là núi.
Cô xoay đầu lại, mờ mịt nhìn hắn chằm chằm."Tôi nghe không hiểu." Cô nói.
"Dựa vào chính ngươi, là đi ra không được ." Hắn mặt hờ hững. .
"Tôi nghe không hiểu." Cô lại nói.
"Nhìn những ngọn núi kia, rồi nhìn những đυ.n tuyết kia đí! Không phải trong ngày là có thể rời đi, phải chờ tới mùa xuân!"
Hắn mở ra tay, trầm giọng muốn cô nhìn tất cả trước mắt .
Đột nhiên, người đàn ông này tỉnh táo, để cho cô phẫn nộ.
"Tôi nghe không hiểu!" Cô tức giận, bốc nắm tuyết lên ném vào hắn, lệ rơi đầy mặt quát: "Tôi nghe không hiểu! Tôi nghe không hiểu!"
Cô vừa mắng, vừa cầm tuyết ném hắn, khóc đem tức giận cũng phát tiết đến trên người hắn, tức giận gào thét : "Tôi nghe không hiểu anh nói cái gì! Tôi nghe không hiểu! Tên ghê tởm khốn kiếp này, tôi hận anh! ! Tôi hận anh!"
Tuyết, giống như những viên đạn rời rạc bay tới.
Khi cô vừa mới bắt đầu nổi giận thì hắn lấy làm kinh hãi, ngay sau đó phản ứng kịp, nhưng hắn vẫn hề né tránh những viên đạn tuyết bay tới, chỉ để mặc cho cô gái đang phát cuống công kích hắn, sau đó nhìn cô hết sức lực không ngừng khóc đến thở không ra hơi, bắt đầu hướng về phía đất tuyết đấm đá lung tung. Cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng trào. Cô gái này chẳng qua là quá sợ, hắn không nên trách cô, hắn sớm nên cố gắng để cho cô hiểu, sớm nên mang cô đến đây nhìn, để cho cô nhận rõ thực tế, như vậy cô cũng sẽ không làm ra việc ngốc nghếch.
Nhìn xem, hiện tại cô đã hiểu được rõ ràng, tuyệt vọng, tức giận cùng thất vọng đồng loạt hiện lên ở trên mặt cô, ở trong đôi mắt đen ướŧ áŧ của cô.
Cô không có cách nào về nhà, ít nhất hiện tại không được.
Hôm nay, rõ rành rành, cô cũng rõ ràng cô gái như hắn , cho nên mới nổi cơn giận dữ đến như vậy.
Hắn rõ ràng biết nên làm như thế nào để cho cô hiểu, nhưng mấy ngày trước, hắn hoàn toàn không suy nghĩ, hắn chẳng muốn tìm phương thức để câu thông cùng cô.
Hắn không hy vọng cùng cô có giao tiếp nhiều hơn, không muốn có nhiều thân thuộc hơn, không muốn làm cho mình càng ngày càng quan tâm.
Kết quả, chỉ là khiến chuyện đi tới tình cảnh bết bát nhất.
Hắn đem cơn giận của mình toàn bộ phát ở trên người cô, đáng đời cho hắn đã bị cô đem hắn thành têu ma quỷ trách, phát điên với hắn.
Cô là một cô gái dũng cảm, nhưng hắn rõ ràng hơn rất nhiều so với ai khác, người dũng cảm cũng sẽ sợ, trên thực tế, người càng dũng cảm, càng hiểu được cái gì gọi là sợ. Bất giác hắn đi lên trước, ở trước mặt cô ngồi chồm hổm xuống. Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt lệ chật vật, cặp mắt ướŧ áŧ phiếm tia máu.
"Tránh ra. . . . . ." Cô thở hổn hển, mệt mỏi đưa tay cố gắng đẩy hắn. Hắn không để cho cô đẩy ra, hơi sức của cô so với thỏ còn yếu ớt hơn, hắn vươn tay, nâng cô lên, sau đó xoay người, từng bước một, mang cô đi xuống núi.
Cô nằm ở trên vai hắn khóc sụt sùi, không hề tiếp tục khóc náo, đại khái cũng là bởi vì không còn hơi sức.
Ở trên núi cao, bởi vì không khí mỏng manh, người bình thường đặc biệt dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, hắn đã thành thói quen, cô thì vẫn chưa.
Cô là một cô gái thành thị được chiều chuộng gặp xui xẻo, không hiểu được cách bảo tồn thể lực, không biết cách sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm trở nghiêm khắc được.
Hắn biết, từ lúc nãy đến bây giờ, vừa nháo vừa gây chuyện , cô nên đã sớm cảm thấy khát nước, mỗi một hơi cô thở ra, cũng sẽ mang đi hơi ẩm trong cơ thể, nước mắt cùng mồ hôi chảy xuống , cũng sẽ mang đi nước của cô, không khí giá lạnh cùng mỏng manh, càng thêm không ngừng cướp đi thể lực của cô.
Cô cũng không còn hơi sức nữa, cũng không hề nước miếng để thì thào nữa.
Hắn khiêng cô vững vàng, từng bước từng bước đi xuống đồi trải đá sỏi rộng cao chót vót, đi qua thảo nguyên tuyết sâu gần đầu gối, đi vào rừng rậm tối đen dù trời vẫn sáng, đi qua những lùm cây giá lạnh không sợ gió tuyết kia, đi về phía ngôi nhà ấm áp được xây dựng dựa vào vách núi. Ngọn lửa trong lò nóng bỏng mà tràn đầy. Hắn cho cô đang miệng đắng lưỡi khô, một chén nước ấm áp . Cô uống không kịp chờ đợi, khi tay chân chết lặng của cô bắt đầu rút gân, hắn kéo thẳng tay chân của cô, cầm vải ấm áp thay cô bọc lại xoa bóp.
Hắn giúp cô bỏ đi vớ, áo khoác thì cô không hề phản kháng; hắn xoa bóp tay chân cô thì cô cũng không còn kháng nghị; hắn gọi cô lau mặt thì cô cũng ngoan ngoãn làm theo.
Đã khóc, đã náo loạn qua, cô mệt mỏi, chỉ có thể mờ mịt đặt mình vô ích, mặc hắn tùy ý định đoạt.
Khi hắn bưng thức ăn tới, gọi cô ăn hết nó thì cô cũng chỉ là thẩn thờ đem đồ ăn nóng kia thả vào trong miệng, an tĩnh nhai, nuốt.
Cô ăn không biết ngon, ăn xong chén kia, sau đó mệt mỏi nằm lên giường.
Cô không dám có bất kỳ tâm tình gì, không dám nghĩ nhiều về chuyện gì, sợ mình sẽ nghĩ đến phong cảnh kinh khủng kia lần nữa, cảm giác được vô tận tuyệt vọng kia một lần nữa.
Cô nhắm mắt lại, tự nói với mình không cần nhớ, ngủ trước, cái gì cũng không nên nghĩ, có chuyện gì, cũng có thể đợi sau khi cô ngủ dậy rồi hẳng nói. Hiện tại cô không cần suy nghĩ. Nhưng là lệ nóng, vẫn chảy xuống không báo động trước. Cô căng thẳng, nằm ở trên giường, ôm chặt mình, không chịu phát ra bất kỳ thanh âm gì, không chịu để cho mình phải có bất kỳ tâm tình gì.
Đừng nhớ, đừng nên nhớ.
Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Cảnh Sơ Tĩnh, ngủ nhanh lên một chút!
Cô tức giận ở sâu trong nội tâm ra lệnh cho mình.
Nhưng, trong lúc bất chợt, một ngón tay thô ráp, mơn trớn khóe mắt cô, nhẹ nhàng, xóa đi nước mắt trên gò má cô.
Cô lấy làm kinh hãi, mở bừng mắt ra.
Hắn đang trước mắt, đứng ở bên giường, đôi mắt tối tăm, có đồng tình cùng thương cảm.
Bỗng dưng, cổ họng ngẹn lại.
Đυ.ng chạm ấy là dịu dàng như thế, tất cả gượng chống lên kiên cường, đều ở trong nháy mắt này, quân lính tan rã, cô nghẹn ngào khóc sụt sùi thành tiếng.
"Tôi. . . . . . Muốn về nhà. . . . . ."
Người đàn ông ở trước mắt, bị lệ quang mơ hồ thành một mảnh, hắn chần chờ một chút, sau đó nghiêng thân nằm xuống ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng. Cô nên cảm thấy sợ, hắn là một người xa lạ thô lỗ, nhưng vào giờ phút này, cô chỉ muốn gào khóc, nhưng ngay cả lên tiếng khóc thút thít hơi sức cũng không hề, chỉ có thể chôn ở bộ ngực hắn nắm chặt áo lông của hắn, thấp giọng khóc sụt sùi.
"Tôi muốn về nhà. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . ." Cô khóc lẩm bẩm.
Nhẹ nhàng, hắn khẽve vuốt lưng của cô, dùng ngôn ngữ không biết tên, thấp giọng an ủi cô.
"Ngoan. . . . . . Ngoan. . . . . ."
Thanh âm trầm thấp, một lần rồi lại một lần ở bên tai cô lặp đi, lặp lại.
"Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . ."
Cô không dừng được nước mắt, chỉ cảm thấy khó chịu lại uất ức, lại bởi vì sự ôn nhu vụng về kia, cùng với lời an ủi bằng ngôn ngữ mà cô không hiểu, bàn tay vỗ về theo quy luật , từ từ cảm thấy an tâm.
Từ từ, cô thả lỏng.
Trái tim của hắn mạnh mẽ mà có lực, cùng ngôn ngữ thần bí cùng nhau phụ xướng , vây quanh cô .
Cô mệt quá, cô nên phải nói xin lỗi, cô cũng nên nói tiếng cám ơn, nhưng cô mệt mỏi không có cách nào suy nghĩ cho rõ ràng.
Qua không lâu sau, dưới sự trấn an của hắn, Sơ Tĩnh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, đem ý thức giao cho bóng tối, ngủ thϊếp đi.
Khi cô rốt cuộc nhắm lại cặp mắt không có cách nào có tiêu điểm kia, thì hắn không nhịn được kiểm tra mạch đập trên cổ cô một chút, lo lắng cô là vì thiếu dưỡng khí nên hôn mê. Thật may là tim của cô đập nhỏ yếu, nhưng rất quy luật, hơn nữa thả chậm, , hô hấp cũng trở nên trầm ổn, mà không phải là nhè nhẹ ngắn ngủi. Cô ngủ thϊếp đi, không phải hôn mê.
Thật sâu, hắn hít một hơi, thở ra lần nữa, nhưng hoàn toàn không có cách nào khạc ra sự uất ức đè nén trong lòng.
Hắn không nên quá quan tâm cô gái nhỏ này, nhưng khi nhìn thấy cô ấy đang cố đè nén tâm tình, chịu đựng không khóc thì lại không tự chủ được vươn tay. Cô cần phải có người an ủi, hắn muốn an ủi cô, mặc dù hắn cho là mình đã sớm quên phải an ủi người khác như thế nào, nhưng phương thức hắn vụng về, hiển nhiên đối với cô là hưởng thụ vẫn.
Trong một giây đó, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt hắn, nhưng cô lại rúc vào trong ngực hắn, như động vật nhỏ tìm được nơi trú ẩn an toàn, khóc, thổ lộ tâm tình bi thương.
Sự tin tưởng đến chậm đó, làm hắn xúc động lạ thường.
Hắn gần như càng thêm muốn ôm cô vào trong lòng, nói cho cô biết, muốn cô đừng sợ, cam kết vĩnh hằng sẽ bảo vệ cùng. . . . . . Gì đó........ Tâm tình mênh mông xa lạ kia, có chút hù sợ chính hắn. Cho nên, hắn không thể thốt ra những câu chữ đó, nhưng hắn không nhịn được hơi xiết lại vòng tay ôm trong ngực. Cô không hề kháng nghị, giống như là không phát hiện ra, , tiếp tục núp ở trong ngực hắn, cho đến khi ngủ.
Cô gái trong ngực là mềm mại, mảnh mai như thế, bên trên mi của cô còn dính nước mắt, chóp mũi trắng noãn không tỳ vết, vẫn còn ửng hồng.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn đưa cô xuống núi, để cho cô đi gọi điện thoại, nhưng tình huống lại cố tình không cho phép. .
Nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay cô, hắn cảm giác mình là một tên khốn kiếp tàn bạo lại ác liệt.
Chỉ có cầm thú, mới có thể kéo cô lên núi giống như mới vừa rồi.
Nhưng hắn giận điên lên, chỉ cần chậm một chút nữa, cô nhất định sẽ chết ở dưới móng con báo châu Mỹ kia, nó bị thương nặng hơn, cũng đều vì thức ăn cùng hài tử chiến đấu hăng hái tiếp tục, mà cô là thức ăn ngọt ngào, yếu ớt không thể chống trả.
Được rồi, có lẽ cô không phải thật sự yếu ớt như vậy, nhưng cô vẫn có có thể cùng nó lưỡng bại câu thương, hoặc lăn xuống núi, hại chết chính cô cùng nhiều động vật hơn.
Sớm biết như thế, hắn nên ở ngày đầu tiên liền mạo hiểm mang cô xuống núi.
Ý niệm này mới thoáng qua, trong đầu liền hiện lên chê cười.
Đừng đùa! Nếu như hắn thật sự làm như vậy, sẽ ở nửa đường gặp gỡ trận bão tuyết kia, còn chưa tới thôn, cô sẽ chết trước ở trên nửa đường rồi ! Cho dù hắn có thể mạnh mẽ cõng cô xuống núi, nhưng tình trạng của cô không thể nào để cho cô sống qua trận bão tuyết kia, chứ đừng nói não cô có thể bị chấn động, hoặc nội thương nào khác. Mặc dù biết phán đoán của mình đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy đầu rất đau.
Ban đầu khi hắn chọn dời đến trên núi ở, chính là không muốn cùng người khác có dính líu, hắn từng có kinh nghiệm trải qua, nói cho hắn biết loài người là động vật không thể tin nhất dễ dàng phản bội nhất.
Hắn phải cẩn thận một chút, không cần quá quan tâm, không cần quá quan tâm.
Nếu tình huống cho phép, hắn sẽ đưa cô rời đi, cô ở chỗ này chẳng qua là tạm thời, hắn tốt nhất không nên đối với cô có bất kỳ mong đợi gì.
Chuyện cũng không có thay đổi gì quá lớn, cô sẽ tạm thời ở nơi này, nhưng cô cuối cùng sẽ rời đi, hắn nhất định phải nhớ rõ rõ ràng.
Tuy rằng là như thế, hắn vẫn không hề buông tay, vẫn ôm ấp lấy cô, giống như ôm lấy một đóa hoa ngát hương thơm nở rộ vào mùa xuân.
Hơi thở của cô quy luật mà hòa hoãn, mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Tại sao trên người cô gái cũng sẽ có mùi thơm?
Hắn tò mò ngửi mùi vị trên người cô, vừa nghĩ tới, nếu như mình đủ lịch sự, hiện tại nên xuống giường, đến bên cạnh lò lửa cùng Kaka chen cùng nhau. Nhưng đây là giường của hắn, hơn nữa hắn cũng không phải là người lịc sự cho nên, hắn tiếp tục nằm ở trên giường, ôm lấy cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Chàng Nhà Quê Thâm Tình
- Chương 4