Từ Bình không có tâm trí làm việc, quấn chăn ngồi ở trên giường ngây người.
Hắn bị tình huống mình và Lục Quân Thừa ngủ trên một cái giường dọa cho phát sợ, đêm qua hắn rõ ràng là ở bên ngoài uống rượu, tại sao lại biến thành cùng Lục Quân Thừa ngủ chung một giường?
Trong lòng cả kinh, hắn đột nhiên nghĩ có phải Lục Quân Thừa muốn cùng hắn cái này cái kia hay không...
Bằng hữu của Lục Quân Thừa là đồng tính, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lục Quân Thừa cùng bằng hữu của hắn quan hệ không tệ, có khi nào cũng như bạn hắn có "khẩu vị" giống nhau, đều yêu thích nam nhân?
Từ Bình đem đầu chôn ở trên đầu gối càng nghĩ càng không được tự nhiên, thẳng đến khi điện thoại di động vang lên nhiều lần mới lấy lại tinh thần.
Hắn từ bên gối cầm điện thoại di động lên xem, là Từ Khôn.
"Anh..."
Từ Khôn nghe được giọng nói Từ Bình không được tự nhiên, vội hỏi: "Làm sao vậy, âm thanh nghe không bình thường?"
Từ Bình nghe xong, tâm lý oan ức lập tức liền trào ra. Xem mắt thất bại đã đành, kết quả mình và nam nhân ngủ một đêm, cũng không biết Lục Quân Thừa thừa dịp hắn uống say có làm những chuyện khác hay không...
Từ Bình không dám tiếp tục suy nghĩ, mãi đến khi Từ Khôn hô vài tiếng, mới hoàn hồn, hắn nhẫn nhịn tâm lý sợ sệt, cường trang trấn định nói: "Không có chuyện gì, chính là, chính là..."
"Làm sao vậy?"
Từ Bình linh quang lóe lên, tìm cái cớ nói "Chính là em xem mắt thất bại! Cô gái kia không thích em."
Từ Khôn đầu bên kia bật cười: "Tưởng chuyện gì, cô gái đó không thích chú là sự tổn thất của cổ, cô gái tốt, cô gái đẹp còn nhiều mà, lần tới anh dẫn chú đi gặp."
Từ Bình bị Từ Khôn chọc cười, tâm lý lập tức trở nên thoải mái không ít. Con mắt hơi chuyển động, hắn hỏi Từ Khôn: "Anh... Anh có thấy qua nam nhân yêu thích nam nhân chưa?"
"Đồng tính chứ gì. Sao lại cảm thấy hứng thú với cái đó vậy, không lẽ chú xem mắt thất bại mà cảm thấy hứng thú với nam nhân chứ?"
"Không, không, anh nói nhăng gì đó, em chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút."
"Nam nhân nào ôm nữ nhân mà chẳng thoải mái, đừng có nghĩ đông nghĩ tây. Hiếm thấy chú chủ động hỏi anh chuyện này đó, có phải là muốn yêu rồi không, tranh thủ anh dẫn chú đi chơi, cứ quyết định vậy đi."
Từ Bình liên thanh đáp ứng.
--------------
Cúp điện thoại, Từ Bình mở máy vi tính ra lục một ít tin tức liên quan tới đồng tính, còn tra rộng một chút chuyện nọ chuyện kia, đỏ mặt đọc xong văn tự, tay hắn cũng không biết thả hướng nào.
Hắn đứng trước gương tủ quần áo, đem y phục của mình lật lên trên, không phát hiện vết tích gì, hơi co mông lại, ân... Cũng không có cảm giác gì không đúng.
Nhất định là không có phát sinh bất cứ chuyện gì, Từ Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm. (ừ, chỉ có hôn vài cái, sờ vài cái, bóp vài cái thôi chứ hổng có gì đâu -_-)
-------------------
Khoảng thời gian buổi chiều Từ Bình không nhận đơn việc nào, cũng nhàn rỗi, nhớ tới bữa trước nợ Tần sư phụ một bữa cơm, quay người cầm lấy bóp tiền chìa khóa dự định đi chợ mua chút đồ ăn đem tới.
Hắn bình thường sinh hoạt cũng coi như tiết kiệm, vì muốn trả lại Tần sư phụ một phần nhân tình này, nên phi thường cam lòng dùng tiền.
Từ Bình mang theo mấy túi đồ ăn lớn cùng hoa quả đi đến nhà Tần sư phụ, kết quả không có ai ở nhà, chỉ có đứa nhỏ ở trong phòng khách xem phim hoạt hình. Đứa nhỏ nhận ra Từ Bình, thấy cũng không sợ, như con dế chạy loanh quanh Từ Bình.
Từ Bình đem hoa quả rửa sạch sẽ gọt xong đưa cho đứa nhỏ ăn, sợ nó buồn nên cố ý đợi một hồi cùng nó chơi, hai người chơi đến ngươi vỗ bảy ta vỗ bảy, chuông điện thoại di động liền vang lên.
Hắn vừa nhìn màn hình thấy là Lục Quân Thừa thì không nhận, mặc cho điện thoại di động reo.
"Anh ơi, điện thoại anh reo."
Từ Bình mất tập trung, "Ân, anh biết rồi."
"Anh sao không nhận điện thoại nha?"
Bị ánh mắt hiếu kỳ của đứa nhỏ nhìn, Từ Bình không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài nhận.
"Chịu nhận điện thoại của tôi rồi sao?"
"..."
Lục Quân Thừa ung dung thong thả nói: "Tối hôm qua tôi có lòng tốt đem cậu uống rượu say về nhà, cậu không nói cám ơn thì thôi, cứ đi thẳng như thế không hay lắm đâu."
"..."
"Hay là cậu sợ giữa chúng ta phát sinh cái gì."
"..."
Trầm mặc nửa ngày, Từ Bình rốt cục nghẹn ra một câu, hắn nói: "Tiền kia anh lấy lại đi."
Bên đầu kia điện thoại Lục Quân Thừa không ngừng cười, tiếng cười khàn khàn xuyên qua điện thoại kề sát bên tai Từ Bình, hắn không nhịn được lấy tay ra xoa xoa lỗ tai, kết quả câu nói tiếp theo của đối phương khiến Từ Bình nổi điên.
"Cậu mở weixin ra xem đi."
Từ Bình cúp điện thoại, mở weixin, phía trên báo đã nhận của đối phương 5,200 tiền lì xì làm cho hắn trợn tròn mắt.
Hắn nhận tiền lì xì này hồi nào?
Nha đúng rồi, tiền lì xì là Lục Quân Thừa gửi, tối hôm qua hắn say bất tỉnh nhân sự, như vậy người lấy điện thoại của hắn không nghĩ cũng biết chỉ có thể là Lục Quân Thừa.
Từ Bình nghiến răng nghiến lợi gọi lại cho Lục Quân Thừa, gọi ba lần không ai tiếp.
Đây nhất định là cố ý!
Vô duyên vô cớ nhận 5,200 tệ tiền lì xì mà tức giận không xả ra được, Từ Bình chắc là người đầu tiên.
------------------
Lục Quân Thừa nghe thư ký báo cáo xong văn kiện trong tay, hiếm thấy một lần hảo tâm không làm khó dễ. Phất tay cho người đi ra ngoài, cầm điện thoại di động lên nhìn ba cuộc gọi chưa nhận của người kia không nhịn được cười.
Từ Bình người này mặt ngoài nhìn dễ ức hϊếp, thực tế trong đầu rất bướng bỉnh, không muốn tiếp thu tiện nghi người khác cho không, sợ thiếu nợ bất luận là người nào. Lục Quân Thừa dễ dàng bắt bí được điểm "ngay thẳng" đó của Từ Bình, tùy tiện nhét ít tiền liền có thể tóm lấy hắn uy hϊếp.
Chỉ cần Từ Bình thiếu nợ hắn, dù cho không muốn để ý tới mình, hắn cũng có cơ hội đi treo Từ Bình.