Tuy mất mát đáng tiếc kia khiến Samson buồn rầu suốt ngần ấy thời gian nhưng Maris lại cảm thấy điều đó là tốt vì một khi cô gái đó thoát khỏi khu rừng thì sẽ không có gì chắc chắn cho sự an toàn của cả cô và Samson bởi nhóm thợ săn ma cà rồng vẫn luôn ẩn hiện khắp nơi.
Sự tồn tại của hai tòa lâu đài nằm sâu trong khu rừng âm u và ngăn cách tầm nhìn của con người bởi một màn sương mù dày đặc là bí mật suốt một ngàn năm qua.
- Những chiếc đầm này được chuẩn bị từ trước ư? Samson, anh định nuôi một đứa con nuôi à? – Maris ngạc nhiên thốt lên khi trông thấy một chiếc tủ lớn chứa đầy những bộ váy cầu kỳ đủ kích cỡ.
- Tôi giao cô bé lại cho cô đấy, đừng làm cô bé bị thương.
Anh đặt cô bé xuống giường rồi đưa mắt nhìn bàn tay với những mòng vuốt dài nhọn của Maris. Cô khe khẽ gật đầu và thoắt cái, bàn tay cô đã trở lại bình thường. Thon nhỏ và xinh đẹp.
Chờ Samson rời khỏi, Maris liền chọn lấy một bộ váy đơn giản nhất rồi bê chậu nước đến cạnh giường để lau người cho cô bé.
Tốc độ của một nữ ma cà rồng là rất nhanh nhưng vì sợ làm cô bé bị xây xát nên động tác của Maris khá chậm rãi.
Khuôn mặt trắng như tuyết mùa đông và đôi môi đỏ hồng như thoa son cùng hàng mi cong dài của cô bé khiến Maris không khỏi ngưỡng mộ.
- Nếu ngươi ở lại đây thì ta lại xếp thứ hai rồi. Ôi, vẻ đẹp này dường như không thuộc về mặt đất.
Sau khi thay chiếc váy mới cho cô bé, Maris nhanh chóng đi ra khỏi phòng, cô không quên cầm theo chiếc váy cũ đã rách và cháy xém vài chỗ.
Cách cửa phòng chỉ vài bước chân, Samson đang đứng khoanh tay và tựa lưng vào tường, ở góc mặt nghiêng này, cô trông anh càng thêm nổi bật. Khi nghe tiếng guốc nhọn gõ xuống sàn gỗ quý, anh liền ngẩng đầu lên.
- Tôi chỉ lau người và thay đồ cho cô bé thôi, khi nào cô bé tỉnh lại thì anh hãy gội đầu cho cô ấy nhé. – Maris cười nói.
- Cám ơn cô. – Samson đáp khẽ.
- Tôi hơi chút thắc mắc..
- Không phải việc liên quan đến mình thì đừng thắc mắc.
Làn môi thẫm màu của Maris trề dài vì câu hỏi chưa kịp nói xong đã bị gã ma cà rồng đẹp trai cắt ngang. Rõ ràng là cô vừa mới giúp anh ta thay đồ cho cô bé và giờ anh ta nói rằng cô không liên quan ư?
Vừa nói, Maris vừa dúi chiếc váy vào tay Samson rồi nhanh chóng rời khỏi tòa lâu đài vì đã tới giờ cô phải cho đám cú ăn khuya.
Lúc ngang qua phòng khách, nhìn thấy lọ bột máu trên bàn, cô liền cầm lấy vì hiểu đó là thù lao của mình. Từ ngày cô gặp và quen biết anh thì anh luôn sòng phẳng như vậy, mỗi khi nhờ cô chuyện gì xong, anh đều trả công xứng đáng.
Cầm chiếc váy nhàu nhĩ và hôi chua trên tay, Samson suýt chút đã nôn ra hành lang. Anh cũng không hiểu ban nãy mũi của anh bị gì mà không cảm nhận được mùi hôi hỗn tạp và có thể bế cô bé ấy vào lòng, so với đám cú của Maris thì còn kinh khủng hơn.
- Á.. á.. á..
Giọng trẻ con kêu thất thanh khiến Samson theo phản xạ chạy thật nhanh vào căn phòng. Nếu anh đoán không lầm thì hẳn là cô bé đã tỉnh giấc và phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ nên mới đâm ra sợ hãi.
Thế nhưng, khi cánh cửa bật mở, anh thấy cô bé vẫn nhắm mắt, nằm trên giường, tay cấu cặt vào chăn và miệng không ngừng la hét, trên vầng trán thì ướt đẫm mồ hôi mặc dù trời về đêm trong rừng sâu vô cùng lạnh giá.
Trong lúc Samson còn chưa biết dỗ cô bé loài người bằng cách nào thì cô bé đã chụp lấy bàn tay anh và giữ cứng ngắc.
Đường cùng, anh đành chấp nhận ngồi cạnh cô vì lo nếu rút tay ra thì cô sẽ lại gặp phải ác mộng. Dưới ánh nến vàng, anh nhận ra trên chiếc cổ bé xinh kia có đeo một sợi dây chuyền vàng với mặt dây chuyền hình ngôi sao.
Bàn tay còn lại của anh rảnh rỗi nên vươn tới và lật úp ngôi sao kia lại và đúng như anh nghĩ, bên dưới nổi lên dòng chữ nhỏ được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
- Lucasta sao? Đây là tên của ngươi sao bé con?
Tiếng nói trầm trầm vẳng trong bóng tối êm dịu và nụ cười hiền thoảng nét buồn man mác của Samson như ánh lửa chập chờn giữa đêm đông.
Căn phòng này đã từng in dấu chân của cô gái mà anh hết lòng yêu thương và cũng là cô gái mà anh hận nhất.
Nếu như ban nãy người gặp nạn là một thiếu nữ thì hẳn anh sẽ nhắm mắt làm ngơ hoặc giả là anh sẽ dọa cho hai gã kia sợ hãi bỏ chạy rồi phó mặc cô cho thần may mắn chứ chẳng đưa về lâu đài bởi có những nỗi đau đã hóa thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. Thế nhưng, cô bé này hãy còn quá nhỏ.
- Samson, anh có bắt con cú nào của tôi không? – Tiếng hỏi của Maris vọng đến từ khung cửa sổ nhỏ.
- Không có. – Anh phiền chán trả lời.
- Chết thật. Tôi chỉ cho nó ăn trễ nửa tiếng mà nó đã bỏ đi rồi.
Maris thở dài và tiếp tục rảo một vòng quanh tòa lâu đài của Samson, đôi mắt màu xanh nước biển liên tục nhìn khắp nơi.
Dù sao hàng xóm của cô cũng chỉ có mỗi mình anh và anh thì ghét đám cú con của cô ra mặt, anh chê chúng hôi thối và bẩn thỉu mặc dù ngày nào cô cũng dùng lá hoa hồng để nấu nước tắm cho chúng.
Đang khi Maris chán nản vì không tìm thấy thì con cú lạc bầy đã trở lại và đậu trên vai cô. Nhìn cái mỏ của nó dính nước đỏ, cô liền hốt hoảng lấy tay lau đi và mang nó về lâu đài của mình bởi cô biết nó vừa mới ăn vụng cây nho mà Samson quý nhất.