Chương 3: Bức màn được vén lên

(8)

Màn đêm buông xuống, chờ cho cảnh sát ghi chép xong xuôi rồi rời đi, vợ cũng trong tình trạng kiệt sức mà thϊếp đi, Hứa Tùng Lâm mặc áo khoác đẩy cửa ra ngoài, nhìn xung quanh xác định không có ai đi theo mới cầm cái túi nhỏ rón rén ra ngoài.

Đứng giữa hành lang tối đen như mực, nửa gương mặt ông ta chìm trong bóng tối làm gương mặt bình thường nho nhã trở nên quái đản khϊếp người.

Ông ta không tạo âm thanh để bật đèn mà thong thả cất bước lên tầng trên trong sự đen tối.

Đứng trước cửa chính phòng 302, ông ta đẩy kính mắt, quen cửa nẻo lấy chìa khóa mở cửa.

Căn nhà này từng có người chết, là ngôi nhà này có ma nên chẳng ai dám thuê, trên sàn còn có vệt máu mà bà cụ kia lúc bị cắt yết hầu cố gắng lết ra cửa.

Máu đen sì sì, mùi tanh tưởi thoang thoảng khắp căn phòng.

Nhưng mà ông ta không sợ, ngược lại còn thoải mái cởϊ áσ khoác, tiện tay vắt lên ghế dựa nơi góc tường rồi đi lên mở cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ chính là Lạc Mi đã mất tích một tuần nay!

– Mi Mi, chú đến đưa cơm cho con này!

Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa nho nhã, nhưng hành động lại không có vẻ thân thiết làm cho người ta cảm thấy quái dị:

– Hôm nay ngoài đồ ăn ra chú còn mang cả bánh kem dâu tvnt tây mà con thích nhất… Con ắt sẽ thích thôi!

Dứt lời, ông ta hứng khởi mở cơm hộp trong tay, lấy một phần thức ăn được trang trí tinh tế.

Mà đối tượng nói chuyện của ông ta bị một dây xích trói cổ chân, đầu kia xích sắt bị đóng đinh cố định, cô gái ôm chặt lấy mình, cả người run rẩy nhìn ông ta.

Chẳng ai ngờ người bắt cóc cô không phải là bà vợ cũ điên khùng mà là kẻ thường bày ra vẻ mặt chính nhân quân tử. Lại càng không ngờ rằng cô bị nhốt ở ngay trên căn nhà chỉ cách nhà mình bởi một cái trần, bị nuôi nhốt như một con thú cưng.

– Dáng người này… Dáng người này…

Thấy trong mắt cô toàn là sự sợ hãi tột độ, gương mặt thanh thoát bị dọa đến trắng bợt, toàn thân Hứa Tùng Lâm như có dòng điện chạy ngang, bỗng nhiên kinh ngạc không thốt nên lời, đó là sự hưng phấn tột đỉnh:

– Thật sự quá đẹp!!! Con thật sự đẹp quá mức!!!”

Dưới ngọn đèn sợi đốt ánh mắt ông ta điên cuồng lóe lên vẻ hưng phấn cùng kích động.

Đâu ai biết rằng, Hứa Tùng Lâm – bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện Trung ương – lại là một gã biếи ŧɦái ấu da^ʍ.

Gã thường lấy cớ khám bệnh để có cơ hội sờ soạng lũ trẻ, đa số chúng nó không hiểu chuyện nên không chống cự. Được đà gã càng yên tâm sẽ không có ai phát hiện.

Cứ thế, gã phạm tội hết lần này đến lần khác, dần dà gã sinh ra cảm giác chán ngấy những con mồi dễ dãi, thậm chí đã từng nghĩ “rửa tay gác kiếm”.

Mà mọi sự kết thúc đều xảy ra sau khi gã gặp được Lạc Mi.

Cô bé con mặc bộ váy liền áo màu trắng, ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế. Đôi mắt trong veo chất nhìn gã, gương mặt vô tội như mời gọi gã vậy.

Đây chính là đứa bé thiên sứ đã hấp dẫn toàn bộ sự yêu thích và chiếm hữu của gã, vì thế gã bắt đầu sinh ra ảo tưởng cháy bỏng.

Và rồi, gã quyết định chơi lớn.

Sau đó mọi chuyện như nước chảy ra biển, gã dựng lên lá chắn tình yêu đích thực, thuận lợi trở thành thành viên một nhà với Lạc Mi. Mấy năm nay chứng kiến cô lớn dần, gã hao tổn tâm sức nuôi cô thành một cô gái xinh đẹp nhất trong mắt mình, để cô trở thành một bông hồng đang từ từ nở rộ.

Gã bắt đầu giải quyết từng người một, đầu tiên là bà già lắm chuyện, thằng nhóc quấy rối Lạc Mi, và cả con bé điên khùng suýt nữa làm hỏng kế hoạch của gã…

Gã giải quyết xong xuôi mọi chuyện cũng là vì đợi tvnt đến ngày đó cô chạy đến, gã trở thành người hái cô xuống ôm vào lòng.

Vì ngày này, gã chuẩn bị ròng rã tám năm.

Thấy cô không chịu ăn, Hứa Tùng Lâm cũng không giận, ngồi bệt xuống sàn nhìn cô rồi tự nhủ:

– Ban đầu muốn tìm một chỗ thoải mái cho con, nhưng mà bây giờ cảnh sát cứ nhìn nhà mình chòng chọc, xa quá chú không chăm sóc con được…

Vừa dứt lời, mặt gã bỗng dưng sa sầm:

– Chỗ này giờ cũng không an toàn, có người phát hiện ra con…

Lúc mới thấy tấm ảnh kia, gã phản ứng lớn vậy không phải vì sợ hãi mà là vì chính tay gã đã chụp Lạc Mi.

Đến tận giờ gã vẫn chưa chạm vào Lạc Mi là vì chưa tới thời điểm hoàn hảo, chỉ có điều bộ dạng yếu đuối này của cô khiến gã không muốn bỏ lỡ, thế nên gã chụp ảnh coi như là giữ làm kỉ niệm.

Đã có người gửi ảnh cho gã, vậy chứng tỏ người đó đã biết hết mọi chuyện.

Thế mà người này không báo cảnh sát, phải chăng cũng có sở thích giống gã?

– Vậy cũng không được, con là do chú tạo ra.”

Gã đưa tay vuốt ve gò má Lạc Mi, cô tức tối né tránh, lùi sát vào góc tường.

Hứa Tùng Lâm hơi cụt hứng, tháo kính ra để sang một bên, gương mặt già nua tràn đầy du͙© vọиɠ:

– Không động vào con cũng được nhưng hôn thì không sao, lại đây, để cho chú nếm vị trong miệng nhỏ của con nào…

Gã còn chưa nói hết câu thì cả người đã cứng lại.

Thiếu niên mặc cả cây đen không biết từ đâu xuất tvnt hiện ghé vào tai gã cười cười, hạ giọng:

– Vậy ông thấy cảm giác này thế nào nào? – Anh nhẹ nhàng ấn chuôi dao đang cắm vào l*иg ngực gã bằng ngón trỏ và hỏi.

(9)

Sáng sớm, trái với khung cảnh yên tĩnh ngày thường của khu chung cư cũ kĩ, tiếng còi xe cảnh sát, xe cứu thương xem lẫn tiếng xì xào bàn tán của hàng xóm, khiến mọi người bừng tỉnh từ cơn mơ.

Lạc Mi vừa được cứu đang nằm trong xe để bác sĩ kiểm tra, Chu Liên Chi ngồi bên cạnh cô khóc đến chết đi sống lại.

– Không ngờ… thật không ngờ! Thằng súc sinh này!!! – Bà đau lòng gào lên, sau đó đến cạnh con gái, vuốt mặt con gái liên tục xin lỗi.

Từ lúc được cứu ra đến giờ Lạc Mi luôn trong trạng thái như mặt sông yên ả, không “nói” gì cả.

Hứa Tùng Lâm bị bại lộ là nhờ bức ảnh trong lá thư. Có một bác sĩ pháp y già đã nghỉ hưu giờ làm chút việc vặt ở sở cảnh sát phát hiện. Ông sờ thấy trong lá thư có dính phèn chua (KAl(SO4)2), trở lại đồn cảnh sát, ông lập tức kiểm tra bằng phẩm màu rồi nhanh chóng viết báo cáo trình cho giám đốc sở về vụ việc của Lạc Mi.

Giám đốc sở cho người án binh bất động nhưng vẫn luôn canh giữ ngoài cửa nhà nghi phạm, lúc này mới ập vào bắt ông ta tại trận.

Tuy nhiên lần hành động này có một việc ngoài dự liệu, đó là khi bọn họ phá cửa xông vào thì thấy một chàng trai bí ẩn suýt nữa đâm chết Hứa Tùng Lâm.

Không ai biết cậu ta là ai, cũng không biết tại lại xuất hiện ở đó.

Nhưng vì lí do gì đi nữa, cậu ta có âm mưu gϊếŧ người cần phải bắt giữ.

– Được rồi, đưa nghi phạm số một về bệnh viện, bên này không còn việc gì nữa rồi, mọi người đẫn nghi phạm số hai về đồn trước đi.

Lạc Mi đang nằm kiểm tra nghe thấy câu này liền giật mình, chẳng thèm quan tâm mọi thứ xung quanh nhảy xuống khỏi giường chạy ra hành lang.

Người con trai ấy đang bị còng tay đi theo mấy cảnh sát đi về chỗ xe cảnh sát đang đỗ.

Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu mà bàn luận ầm ĩ, nhưng cậu lại hoàn toàn chẳng thèm quan tâm, đôi mắt bị che bởi mái tóc rối nên không biết vẻ mặt của cậu lúc này ra sao.

Bỗng như cảm nhận được điều gì đó, cậu đứng lại ngoảnh đầu nhìn về phía cô.

Tức thì, cô thấy nửa dưới khuôn mặt điển trrai của cậu nở một nụ cười quyến rũ.

– Mi Mi. – Cậu nhìn cô, cất giọng khe khẽ – Chúc mừng sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật mười tám của cô. Chính vì thế Hứa Tùng Lâm mới mạo hiểm đi tìm cô, bởi gã dự định sẽ chiếm lấy cô vào hôm nay.

Tiếc là gã thất bại ngay trước khi cô mười tám hai phút.

Lạc Mi muốn cất lời nhưng chẳng thể phát ra thành tvnt tiếng, cuối cùng đành trơ mắt nhìn cậu bị áp vào xe cảnh sát đưa đi.

Mắt cô cay cay, nước mắt chực trào, rơi tí tách xuống mặt đất.

Tất cả mọi người đều chỉ trỏ cô, chỉ có một con mèo hoang bẩn thỉu lao ra từ bồn hoa gần đó dụi đầu vào chân cô làm nũng.

Cô ngồi xổm xuống ôm lấy con mèo, khóe miệng bỗng chốc vẽ nên một nụ cười.

(10)

Vụ án bắt cóc gϊếŧ người liên hoàn gây rúng động thành phố phá thành công, đồng thời “hào quang rực rỡ” của Hứa Tùng Lâm cũng được phơi bày.

Còn mẹ của Lạc Mi, từ người trước đây bị người ta đàm tiếu nay trở thành người được mọi người cảm thông.

Lại thêm Lạc Mi – hoa khôi trường Nam Cao – không thể nói được càng được người ta thương xót hơn, nhiều người ủng hộ giúp đỡ.

Thành phố nhỏ, tin tức lưu truyền đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nửa năm qua đi, chẳng còn mấy ai nhắc lại chuyện này nữa.

Mỗi khi kì thi đại học hàng năm kết thúc, học sinh trường Nam Cao hứng khởi được xé đống sách vở đã hành hạ mình suốt ba năm trời.

Trong lúc mọi người đang điên cuồng xả hơi, Lạc Mi lại đứng trước cửa sổ lớp học cười tươi như hoa.

– Lạc Mi ơi.

Cô chủ nhiệm cầm một bức thư đến trước mặt cô, vẻ mặt cô luôn nghiêm túc nhưng dịu dàng với Lạc Mi:

– Đây là bằng tốt nghiệp và phiếu điền đại học của em, còn đây là tài liệu của đại học Thanh Hoa. Trường ta chỉ có một học sinh được giới thiệu. Cô đã thảo luận về số lượng học bổng với hiệu trưởng và quyết định trao nó cho em.

Nhìn cô bé xinh xắn đáng thương này cô giáo càng xúc động hơn:

– Cô dạy em ba năm, giờ phải chia tay thật sự không nỡ.

Ngoại trừ gia cảnh không tốt và bản thân không nói được tvnt ra thì Lạc Mi là một cô bé hoàn hảo trên nhiều mặt, rất được lòng người khác.

Nhất là sau vụ án kia, càng thương cô bé có số mệnh thăng trầm này nhiều hơn. Cuối cùng họp bàn với các giáo viên khác rồi đề cử cô bé lên hiệu trưởng và mong muốn cô bé có một trong hai suất đến trường đại học Thanh Hoa.

Cũng may cô bé không chịu thua kém ai, không chỉ đỗ đại học mà còn nhận được học bổng của trường.

… Có điều, vụ việc kia…

Chủ nhiệm lớp ôm cô vào lòng, an ủi:

– Cô hy vọng tương lai em sẽ là một cánh hoa tự do tự tại, không phải vì ai, hay vì một chuyện gì mà ảnh hưởng đến cuộc sống… Cho dù là gã biếи ŧɦái hay chàng trai đó…

Báo đài đưa tin có một chàng trai lạ mặt đâm Hứa Tùng Lâm ngay trước mặt cô. Tuy cuối cùng Hứa Tùng Lâm không chết nhưng nếu tận mắt thấy quá trình gϊếŧ người…

… Có lẽ sẽ tạo bóng ma không nhỏ…

Lạc Mi nghe vậy chỉ cười, gõ chữ để giao tiếp với cô rồi tạm biệt ra về.

Ánh chiều tà buông xuống, hoàng hôn hạ mình ở đường chân trời, cô đạp xe đi dưới ánh chiều tà về khu chung cư cũ kĩ, đứng nhìn cánh cửa sổ quen thuộc hồi tưởng lại hình bóng ấy.

*

Nửa năm trước Hứa Tùng Lâm không chết, sau khi được cứu sống thì giám định tâm thần bất ổn, được đưa vào bệnh viện tâm thần giám sát. Vì đã hại quá nhiều người, trong đó có con của phó thị trưởng Lưu Vũ nên cuộc sống của ông ta trong bệnh viện rất thảm.

Mà trùng hợp là nhà cô thuộc diện cần di dời được đền bù, vì thế được đổi thành căn hộ hai phòng ngủ khá lớn nên cũng dọn đi luôn.

Hàng xóm biết hoàn cảnh của hai mẹ con cô, thay vì chỉ trích xa lánh như xưa thì nay họ giúp đỡ rất nhiều. Giúp mẹ cô tìm được công việc kế toán nho nhỏ, quan tâm hỏi han cô. Chính vì thế cuộc sống của hai mẹ con dần tốt hơn.

Thế nhưng thỉnh thoảng cô vẫn quay về “căn tvnt nhà ma” sắp được dỡ bỏ kia.

Lấy hộp đồ ăn cho mèo trong ba lô, cô ngồi xuống bồn hoa cạnh đó, kêu vài tiếng “meo meo”, một con mèo hoang chui ra từ bụi cỏ, nũng nịu dụi bên chân cô.

Mỉm cười vuốt lông cho nó, trên gương mặt trắng nõn của cô lộ ra hai lúm đồng tiền.

Keng, keng.

Đằng sau bỗng có tiếng chuông điện thoại, cô liền ngoảnh lại nhìn.

Một chàng trai lên âm thanh của tiếng chuông, cô quay đầu lại xem xem.

Một chàng trai mặc cả cây đen giấu tay trong ống áo trong túi quần đang lắc cái chuông với cô.

– Mi Mi. – Cậu gọi cô, nụ cười khẽ hiện trên khóe môi, sau đó dang hai tay về phía cô.

Sau một thoáng bất ngờ, cô gái đẫm lệ vứt cặp sách xuống đất, sà vào lòng chàng trai như cánh bướm.

Nghẹn ngào xúc động ôm chầm lấy anh, cô không muốn buông tay một giây phút nào cả.

– Khóc gì nào. – Chàng trai ghì chặt cô trong lòng, mỉm cười hôn lêи đỉиɦ đầu cô – Không phải anh về rồi ư?

– … Trần Mặc. – Giọng nữ trong trẻo lảnh lót như chim vàng anh cất lên.

Cô gái “câm” ngước lên nhìn anh, nhoẻn cười thật tươi.

– Anh đã sẵn sàng xuống địa ngục cùng em chưa?

– … Rất sẵn lòng.

Anh ghì cô vào ngực mình, như thể anh đã giành lại được báu vật lỡ đánh mất từ lâu.

(11)

Nhiều năm sau, trong thành phố chỉ còn mấy ông tvnt bà già cùng nhau ngồi tụm lại một chỗ nói về vụ án kinh động cả thành phố năm xưa…

– Tôi nghe nói sau đó con bé thi đỗ Thanh Hoa và lấy được một người đầy triển vọng. Hai năm sau mẹ con bé cũng dọn theo đến Bắc Kinh, cuối cùng ra nước ngoài định cư! Có phúc quá…

– Ông nghe ai kể đấy? Sao tôi lại nghe người ta bảo mấy năm trước cô gái kia gả cho cháu trai của giám đốc sở Trần, hai đứa cùng đỗ vào Thanh Hoa rồi kết hôn?

– Giám đốc Trần á hả? Có phải giám đốc sở Cảnh sát trước kia không? Chà, thế sự khó lường ghê! Sau đó ông ta lên chức, cũng coi như có hưởng chút phúc!

– Chậc chậc… Tôi nói nhỏ ông nghe này, nghe nói trước kia cháu ông ấy bị lửa thiêu cháy nửa gưởng mặt, toàn sẹo là sẹo, thấy là sợ… Cô gái kia xinh đẹp thế mà… Đáng tiếc quá!

– Phải rồi, mấy người biết gì không? Tôi nghe bà Trương kể em gái giám đốc Trần chính là vợ cũ của cái tên tội phạm gϊếŧ người kia đấy! Hồi ấy vì thằng đó từng làm nhục con trai mình, mẹ thằng bé quyết định đồng quy vu tận với hắn, nào ngờ thằng đó xảo quyệt lấy con trai làm bia đỡ đạn, cuối cùng thiêu cả nửa mặt con trai mình… Ấy chờ chút, chẳng lẽ là con trai của tên tội phạm kia… là chồng của…

– Ôi, không khéo là thế đấy! Thôi nói chuyện khác đi, đúng là xui xẻo…



Con mèo hoang già lười biếng đi ngang mấy ông bà già, nghe thấy đối thoại của họ thì vểnh cái đuôi nhảy vào bồn cây.

Nó không hiểu chuyện của loài người, nhưng nó vẫn nhớ gương mặt của cô gái ấy và cả chàng trai bao giờ cũng đi theo cô nữa.

Có một đêm khuya, nó ngồi bên cạnh bồn hoa nghe hai người nói chuyện:

– Trần Mặc, anh hận ông ta không? Chúng ta phải sống ẩn dật hèn mọn bao năm như vậy, anh có trách ông ta không? Nhưng em sợ phải trả thù ông ta thì em sẽ xuống địa tvnt ngục mất, em mà trở thành con người như ông ta…

– Vậy để anh làm, anh có cùng dòng máu với ông ta, anh cũng nợ em… Để anh xuống địa ngục giúp em, được không?

– … Vậy anh và em cùng xuống địa ngục, được không?

– … Được.

Lạc Mi, Trần Mặc.

Lạc Mai Trần Mặc.

… Lạc Mặc, Trần Mi.

Anh hứa sẽ dùng chính sự sa ngã của mình để đoạt được sự vui vẻ của em, đổi lại dù là địa ngục thì chúng ta cũng vào.

Tác giả có điều muốn nói:

Không biết mọi người có hiểu không, thực ra đó là sự trả thù dành cho tên biếи ŧɦái cặn bã. Vì nam chính là con của cặn bã nên cảm thấy mình cũng mắc nợ nữ chính nên đi tù coi như đền bù ~

Tái bút:

Thực ra, đây là một lỗ não nhỏ mà tôi đột nhiên mở ra khi xem manga của Sakurada Hina! Người đàn ông da đen to lớn, đen tối nhưng thực sự ốm yếu này có một sức hút lớn! Siêu đẹp trai!

HẾT.