Tô Y Nguyên lại nhìn thấy Bách Kiến Tề vẫn còn ở trong tòa nhà nội trú Nguyên Thịnh, cô ngồi ở trong cầu thang yên lặng rơi nước mắt, bên cạnh là bánh ngọt chocolate lần này là cô cố ý mua.
Bởi vì phần lớn bệnh nhân cùng những người làm ở bệnh viện đều dùng thang máy ra vào, thang bộ thành nơi yên tĩnh nhất của bệnh viện.
Tô Y Nguyên che mặt rất đau lòng, có bạn nhỏ tên là Lượng Lượng đã qua đời, lần trước cô đến, Lượng Lượng gầy yếu tái nhợt còn cầm một đóa hoa hồng giấy tự tay gấp cầu hôn với cô, cô cười đáp ứng lời cầu hôn của Lượng Lượng, ước định Lượng Lượng nhất định phải khỏe mạnh lớn lên, cưỡi bạch mã đến tìm cô, Lượng Lượng ngượng ngùng cười đến rất vui vẻ, sức khỏe có vẻ rất tốt.
Không ngờ, Tô Y Nguyên đáp ứng Lượng Lượng lần này mang bánh ngọt chocolate bé thích ăn nhất, nhưng là, cô rốt cuộc không nhìn thấy Lượng Lượng. Sống một cuộc sống vô ưu vô lo luôn được gia đình bảo hộ như Tô Y Nguyên mà nói, nhìn bạn nhỏ bởi vì bệnh mà chết đi, cô căn bản không thể thừa nhận nỗi đau này, cô rất khổ sở, rất đau lòng, dường như tự trách, cô giúp Lượng Lượng không được.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, Tô Y Nguyên thế nào cũng không thể không cảm thấy mất mát, khổ sở.
Đi qua cửa lầu bị đẩy ra, hai thân ảnh ôm chặt nhau quấn quít lấy nhau tiến vào trong thang lầu, người phụ nữ đem người đàn ông dán trên vách tường gian lầu, dùng sức hôn môi hắn, tay người đàn ông xoa mông ả, bóp nhẹ vài cái sau khi nhấc áo lên dò xét đi vào.
Tô Y Nguyên ngồi trên bậc thềm ở chỗ rẽ trong thang lầu, nghe được thanh âm nuốt nước miếng, nghi hoặc nhón gót đi xuống xem, đập vào mắt cô là nam nữ động tác lửa nóng, dây dưa cùng nhau.
Nếu không phải kịp thời che miệng mình, Tô Y Nguyên thiếu chút liền hét ra tiếng, nước mắt trong suốt dừng trên khuôn mặt bình thường trắng nõn của cô, sợi tóc trước trán bởi vì dùng sức thút thít mà ẩm ướt, cô dùng sức che miệng mình, ngay cả hô hấp đều dùng sức mới khống chế được, sợ kinh động đôi nam nữ đang bị lửa nóng thiêu đốt ở chổ thang lầu.
Cô nên làm gì bây giờ? Lặng lẽ rời đi? Vẫn làm như không biết bọn họ tồn tại tiếp tục khóc?
Tô Y Nguyên bi thương hoàn toàn bị đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện quấy rầy, nhìn động tác của đôi nam nữ càng ngày càng làm càn, gương mặt cô đỏ lên. Các anh trai luôn luôn chỉ cho phép cô xem phim hoạt hình, thình lình nhìn thấy hình ảnh chân thực làm cho Tô Y Nguyên vừa thẹn lại quẫn, nghĩ dời tầm mắt lại nhịn không được tò mò lại tiếp tục nhìn.
Áo blouse trắng đã cởi để một bên, váy ngắn khỏa thân gợi cảm cũng bị sốc lên đến lưng, bên mông cánh hoa tuyết trắng có một sợi dây buột qυầи ɭóŧ màu đen, lúc dây lưng bị kéo ra, người phụ nữ bị kí©h thí©ɧ khó nhịn quay đầu, ánh mắt mờ sương vừa vặn chống lại một đôi mắt đen còn vài giọt nước mắt chưa khô.
“A……” Người phụ nữ hét chói tai, du͙© vọиɠ nhanh chóng tiêu tan, nữ bác sĩ đẩy người đàn ông ra thối lui đến bên cạnh tường, hoảng loạn sửa sang lại quần áo mặc áo blouse trắng vào.
Người đàn ông bị người phụ nữ đột nhiên dùng sức đẩy ra, đầu đập vào trên vách tường, ảo não muốn bắt lại tiếp tục, ngước mắt cũng nhìn thấy khuôn mặt Tô Y Nguyên ánh mắt cùng biểu cảm phảng phất giống như tiểu bạch thỏ xâm nhập nơi không nên đến.
“Sao cô lại ở trong này?” Bách Kiến Tề vuốt đầu tóc đang rối loạn, chà xát đôi má, hơi thở bất ổn tức giận hỏi.
Tô Y Nguyên khẩn trương đem hai chân càng khép, nghĩ đến màn kí©ɧ ŧìиɧ chân thực vừa rồi nhìn thấy là gã đàn ông này trình diễn, Tô Y Nguyên cảm thấy cả người không thoải mái, một cỗ lửa nóng không hiểu vì sao từ lòng bàn chân dấy lên, nhất thời đem cả người cô thiêu đỏ.
“Tôi…… Tôi…… Tôi……” Đôi má Tô Y Nguyên đỏ lên, tầm mắt dò xét qua lại trên ngươgi Bách Kiến Tề cùng nữ bác sĩ đã mặc chỉnh tề, nhìn mặt bọn họ không có phản ứng gì, ngược lại chính cô lại mặt đỏ chột dạ không dám nhìn.
“Anh biết cô ấy?” Nữ bác sĩ nội khoa được coi là băng sơn mỹ nhân ôm cánh tay, nhíu mày nhìn bộ dáng cúi đầu đỏ mặt của Tô Y Nguyên, “Em còn phải đi làm, đi trước.”
Nữ bác sĩ băng sơn phảng phất như chuyện gì cũng chưa có xảy ra, bộ dáng xa cách lạnh như băng cùng vừa rồi nhiệt tình chủ động tưởng như hai người, vẻ mặt cô ấy tự nhiên mở ra cửa thang lầu, đi ra ngoài.
“Cô thích cảnh vừa nhìn thấy sao?” Phát hiện kẻ phá rối bọn họ dĩ nhiên là tiểu bạch thỏ, tâm tình không vui của Bách Kiến Tề nhanh chóng biến mất, hắn đi từng bước lên bậc thang.
Tô Y Nguyên cầm lấy gấu váy khuẩn trương đứng lên, chậm rãi lui về sau, thẳng đến khi bị Bách Kiến Tề ép đến xó góc ở chỗ rẽ cầu thang.
“Cái gì……” Bộ ngực rắn chắc của Bách Kiến Tề gần bên, trên mặt còn dấu son môi của nữ bác sĩ lưu lại, dấu hôn hồng tím cùng vết cào, hơi thở đàn ông xông vào mũi làm cho Tô Y Nguyên khẩn trương đầu óc choáng váng mắt hoa.
“Cô thích cảnh vừa rồi nhìn thấy sao?” Bách Kiến Tề tốt bụng lặp lại một lần, tiểu bạch thỏ không hiểu thế sự, chỉ sợ hiện tại đã nhanh bị hắn dọa đến chết.
“Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy!” Tô Y Nguyên chột dạ phản bác.
“Không thấy?” Bách Kiến Tề biết bộ ngực rắn chắc của mình là lực hấp dẫn đối với đàn bà, huống chi trước mặt là tiểu bạch thì không hiểu thế sự, hắn một chút cũng không định sửa sang quần áo bị nữ bác sĩ làm loạn, cố ý dán bên tai Tô Y Nguyên nói chuyện: “Tôi thế nào cảm thấy trong lời nói của cô có chút tiếc nuối, tiếc nuối không thấy rõ ràng hoặc là không nhìn thấy bản hoàn chỉnh?”
“Anh nói bậy!” Tô Y Nguyên thẹn thùng khẩn trương đầu nổ mạnh, gã đàn ông này sao dựa gần cô như vậy, làm cho tóc gáy cả người cô đều dựng đứng, cô không biết nên làm gì bây giờ, trong đầu hiện lên lời anh trai nói với cô, ánh mắt đảo qua hạ phúc Bách Kiến Tề, cô cho đến bây giờ chưa có làm qua, thực sự có thể chứ?
“Cô là hy vọng tôi đối với cô làm như vậy?” Bách Kiến Tề cười đến rất xấu, hưởng thụ bộ dáng mặt đỏ tai hồng,tay chân luống cuống của tiểu bạch thỏ,.
Tô Y Nguyên bị lời nói của Bách Kiến Tề dọa, rất sợ Bách Kiến Tề thực sự sẽ áp lại đây, cô khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm chặt nắm đấm đóng chặt mắt lại, dùng sức mà nâng chân lên công kích vào chỗ đó của Bách Kiến Tề.
Bách Kiến Tề đang thưởng thức vành tai hồng thấu của Tô Y Nguyên, hình dạng vành tai của cô rất đẹp, phối hợp với màu sắc phấn hồng làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, du͙© vọиɠ nổi lên……
“A……” Bách Kiến Tề ăn đau phát to hô nhỏ, dùng sức nắm chặt nắm đấm, mới ngăn cản chính mình làm ra động tác che giữa khố mất mặt, “Cô……” Nguyên lai tiểu bạch thỏ cũng có răng nanh dài sẽ cắn người!
“Tôi không thích anh! Người xấu! Đại phôi đản!” Tô Y Nguyên nhân cơ hội đẩy Bách Kiến Tề ra, hai tay vừa chạm vào bộ ngực trần trụi của hắn giống như bị phỏng thu hồi, nổi giận đùng đùng xông lên thang lầu, lao ra khỏi thang lầu.
Bách Kiến Tề tựa vào vách tường, hít vào thật sâu giảm bớt đau đớn giữa hai chân, xem ra hắn thực sự nhìn lầm rồi, con nhóc so với hắn tưởng tượng còn cay nồng hơn, hơn nữa, kỉ lục hắn tung hoành mười mấy năm bị đánh vỡ, hắn chưa từng chủ động câu dẫn người phụ nữ nào, các cô khi nhìn thấy hắn tựa như ong nhìn thấy mật tự động dính vào hắn, mà hắn vì đùa con nhóc mà cố ý phóng điện, con nhóc lại dùng chiêu thức đối phó với sắc lang để đối phó với hắn.
Cô gái này rất thú vị!
Tô Y Nguyên thở hồng hộc, kinh hồn chưa định tâm được ở trong hành lang phòng bệnh khoa nhi, không ngừng quay đầu nhìn xem trứng thối kia có đuổi theo hay không.
Lúc này, y tá trưởng nơi nơi tìm kiếm thấy được cô, vội vàng bắt lấy cô, “Y Nguyên, con chạy đi đâu? Lại trốn đi khóc?”
Y tá trưởng……” Vừa thấy y tá trưởng giống như mẹ mình đến, hốc mắt Tô Y Nguyên lại đỏ, lập tức quên đại sắc lang trong cầu thang, cô lại nghĩ tới Lượng Lượng đáng yêu.
“Đừng khóc, Y Nguyên.” Y ta trưởng ôm bả vai Tô Y Nguyên an ủi cô, chính mình công tác ở bệnh viện đã ba mươi năm, thấy nhiều sinh lão bệnh tử lắm, tâm đã trở nên lãnh ngạnh cùng kiên cường, Tô Y Nguyên thì không giống, cô thiện lương non nớt, còn không thể thừa nhận sinh ly tử biệt, đặc biệt cô xem mỗi bạn nhỏ đều giống như em trai, em gái của mình.
“Y tá trưởng……” Tô Y Nguyên mở miệng, giọt nước mắt lớn cuồn cuộn rơi xuống, cô trốn đi khóc sợ gây thêm phiền toái cho y tá trưởng, nhưng cô vẫn không nhịn được.
“Đừng khóc.” Y tá trưởng thở dài một hơi, mỗi khi có bạn nhỏ rời đi, khó qua nhất nhất định là Tô Y Nguyên, bọn nhỏ là người có trực giác mãnh liệt chính xác nhất, bọn họ chính là cảm giác được Tô Y Nguyên lương thiện cùng hồn nhiên mới có thể thích cô như vậy.
Cô ôm Tô Y Nguyên đi vào văn phòng, tốn thời gian an ủi cô gái lương thiện dễ dàng rơi lệ này.
“Mỹ nữ, cô gái vừa rồi vì sao khóc?” Cuối cùng Bách Kiến Tề cũng khôi phục từ trong đau nhức, cà lơ phất phơ cầm theo bánh ngọt chocolate Tô Y Nguyên để ở cầu thang, bắt lấy một y tá đi ngang qua hỏi.
“A! Bách chủ nhiệm!” Y tá phát ra tiếng hô kinh hỉ, nhìn thoáng qua bóng lưng y tá trưởng biến mất ở văn phòng, “Tô tiểu thư kia à, tối hôm qua có đứa nhỏ bị bệnh tim qua đời, Tô tiểu thư rất quí đứa bé kia, cho nên Tô tiểu thư rất khổ sở. Bách chủ nhiệm, người ta muốn cùng anh ăn cơm!” Nói hai ba cầu giải thích, y tá nhỏ bắt đầu làm nũng nghĩ hẹn hò với Bách Kiến Tề.
“Lần khác đi, hai ngày này tôi bề bộn nhiều việc.”
Bách Kiến Tề đuổi y tá đi, đem theo bánh ngọt chocolate trở về văn phòng, tâm tình tốt lắm mở ra hộp bánh ngọt, dùng ngón tay khoét một khối nhét vào trong miệng, “Ừm, quả nhiên rất ngọt, bất quá hương vị cũng không tệ.”
Từ trong khe cửa các mỹ nữ y tá khoa chỉnh hình nhìn lén, giật mình nhìn Bách chủ nhiệm anh tuấn tiêu sái của các cô ăn một ngụm lại một ngụm bánh ngọt, chủ nhiệm không phải ghét ăn đồ ngọt nhất sao? Chưa bao giờ ăn bánh ngọt các cô đưa, lại có danh, cho dù ăn cũng không đυ.ng vào, khối bánh chocolate kia có nguồn gốc gì, thế nhưng có thể cho chủ nhiệm vốn khó tính này chịu ăn một miếng lớn?