- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi
- Chương 27
Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi
Chương 27
“Kiến Tề, anh không cần rời xa em được không? Nếu không có anh, em nhất định sẽ chết!” Tô Y Nguyên vừa nghĩ đến Bách Kiến Tề là của phụ nữkhác, cô liền khổ sở sắp chết mất, cô khóc thỉnh cầu, cầu xin Bách Kiến Tề.
“Đồ ngốc, nếu mất em, anh mới là người sẽ chết!” Học ngữ khí ngây thơ của Tô Y Nguyên, Bách Kiến Tề nghiêm túc nói: “Nguyên Nguyên, anh muốn gặp em.” Hắn thực sự rất muốn rất muốn nhìn thấy cô.
“Em đi tìm anh!” Tô Y Nguyên nhảy xuống giường, “Anh ở nhà sao? Em đến nhà anh tìm anh.”
“Không cần, để cho anh trai em biết bọn họ sẽ tức giận.” Bách Kiến Tề thiếu chút nữa nói “được”, nhưng lại nghĩ đến phạm quy sẽ chỉ khiến bảy đàn ôngTô gia càng thêm phản đối, hắn tình nguyện chịu đựng nhất thời để đổi lấy gần nhau lâu dài về sau.
“Em mặc kệ bọn họ tức giận hay không, em đang giận bọn họ!” Bách Kiến Tề nghe được Tô Y Nguyên đang đập ống heo, thanh âm bắt lấy bó lớn tiền xu, sinh hoạt của cô được chăm sóc rất tốt, căn bản không cần dùng đến tiền, cho nên lúc cô cần dùng tiền, chỉ có thể xin giúp đỡ từ ống heo cùa cô.
“Nguyên Nguyên, anh đang ở cửa sau nhà em, ngay trước cửa sổ phòng em.” Bách Kiến Tề không thể không chế ý muốn gặp được Tô Y Nguyên mở miệng nói, mặc kệ anh em Tô gia phát hiện có gϊếŧ hắn hay không, hắn đều phải nhìn thấy cô.
“Chờ em, em lập tức ra ngay!” Tô Y Nguyên bỏ qua tiền xu, không kịp thay quần áo đổi giày, vội vã chạy ra khỏi phòng, may mắn bảy anh em Tô gia đều ở trong thư phòng thương lượng đại sự, người hầu nhìn thấy cô chạy xuống lầu, không kịp hỏi, cô liền mở cửa sau vọt ra hoa viên, người hầu cho rằng cô muốn đến nhà kính hoa viên, nên không để ý.
Tô Y Nguyên thật may mắn, một đường thuận lợi xuyên qua hoa viên, ngay cả bảo vệ trông coi cửa sau cùng không biết vì sao không trực, cô mặc váy ngủ màu trắng, giống như con bướm nhào vào ngực Bách Kiến Tề, “Em rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.” Bách Kiến Tề nâng đôi má Tô Y Nguyên, xoay người đặt Tô Y Nguyên lên trên xe, dùng sức mà thân xuống.
Bọn họ tách ra lâu lắm, bọn họ vô cùng khát vọng lẫn nhau, mỗi lần gặp mặt đều có anh em Tô gia anh mắt giống như đèn pha nhìn bọn họ chằm chằm, giờ khắc này, giữa đường nhỏ hẻo lánh ở cửa sau Tô gia, xa xa là ánh sáng lờ mờ, bọn họ đều không thể không chế chính mình.
Bàn tay Tô Y Nguyên tham tiến vào trong áo sơmi của Bách Kiến Tề, lung tung vuốt ve ngực rắn chắc của hắn, bàn tay Bách Kiến Tề nhấc lên váy ngủ chấm bi của cô, đẩy qυầи ɭóŧ tham vào bên trong huyệt hoa, hắn không có nhiều kiên nhẫn để làm khúc dạo đầu, vỗ về chơi đùa cái cảm giác ẩm ướt ồ ồ, động tác nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa kéo xuống, nhanh chóng cùng cô hợp nhất.
Nhận tráng kiện của Bách Kiến Tề đối với Tô Y Nguyên mà nói còn thực cố hết sức, bất quá cô thích loại cảm giác này, thích hắn ở trong cơ thẻ cô, mỗi lần tim đập đều liên tiếp giống nhau, thích loại cảm giác thở vào mặt nhau.
Bách Kiến Tề nâng đùi Tô Y Nguyên lên, dũng mãnh tiến công, sau hơn mười phát ngay lúc cơ thể cô hỏng mất, cùng cô cùng nhau cao trào.
Du͙© vọиɠ vừa nhanh vừa vội nhận được thư giãn giải tỏa, lý trí trở về lại trong đầu Bách Kiến Tề, hắn mới ý thức được chính mình làm cái gì, Tô Y Nguyên đã bị hắn đặt lên cửa xe, du͙© vọиɠ của hắn còn chôn thật sâu trong cơ thể cô, cảm thụ được trong cao trào cô không ngừng hấp thu kɧoáı ©ảʍ sắt nóng.
Bách Kiến Tề lau tóc, mở cửa xe ôm Tô Y Nguyên vào xe ngồi, hắn cũng chui vào theo, ôm Tô Y Nguyên vào lòng, gắt gao ôm nhau cảm thụ dư vị cao trào.
“Nguyên Nguyên…… Nguyên Nguyên……” Bách Kiến Tề hôn sợi tóc hơi ẩm ướt Tô Y Nguyên, hắn thực sự không rời được cô gái này, tuy rằng cô một chút cùng không mị, cũng không gợi cảm, nhưng lại có thể tác động đến tim của hắn, lấp đầy ngực trồng rỗng của hắn, “Nguyên Nguyên, ngàn vạn không cần rời xa anh!”
Tô Y Nguyên kịch liệt thở dốc trong lòng Bách Kiến Tề, giữa hai chân trơn bóng cùng tê mỏi nhắc nhở cô mới vừa làm chuyện điên cuồng gì, “Kiến Tề, không bằng chúng ta bỏ trốn đi!” Tô Y Nguyên ngữ khí kinh người nói.
“Đồ ngốc.” Bách Kiến Tề nắm chặt bàn tay mềm mại của Tô Y Nguyên, cúi người cắn một cái vào chóp mũi của cô, “ Đừng suy nghĩ miên man, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục các anh em.”
“Nhưng em chờ không kịp, em không còn muốn bị quản giống như phạm nhân nữa, đóng cửa, em lúc nào cũng muốn ở cùng anh, mỗi ngày đều nhìn thấy anh!” Bàn tay Tô Y Nguyên vỗ về đôi má Bách Kiến Tề, “Anh không muốn sao?”
“Nguyên Nguyên, nếu anh cái gì cùng không có, nếu anh không có biện pháp cho em cuộc sống tiếp tục giống như công chúa bây giờ, em có còn nguyện ý đi theo anh sao?” Bách Kiến Tề nắm bả vai Tô Y Nguyên, thật sâu mà nhìn vào ánh mắt cô.
Tô Y Nguyên không biết đã xảy ra chuyện gì, cô từ trong ánh mắt Bách Kiến Tề thấy được sự yếu ớt cùng bất an, Tô Y Nguyên nở nụ cười, rất nghiêm túc nói: “Em cho đến bây giờ đều không muốn làm công chúa, chỉ muốn làm vợ anh, tuy rằng bây giờ em thực ngốc, thực yếu ớt, nhưng anh tin em, em nhất định có thể làm tốt lắm, chỉ cần có anh ở bên em, em cài gì đều có thể làm được.”
Con ngươi Tô Y Nguyên trong ánh sáng mờ mờ lòe lòe tỏa sáng, trong ánh mắt hoàn toàn là quý cùng tin cậy, loại tinh yêu một trăm phần trăm này làm cho Bách Kiến Tề động lòng, làm cho nhiệt huyết Bách Kiến Tề sôi trào.
Hắn đặt cô ở dưới thân, ngăn chặn môi của cô, hắn muốn cô! Chỉ cần có cô!
Hôn môi nhiệt liệt, vuốt ve kịch liệt, ngón tay hắn đẩy ra qυầи ɭóŧ mỏng manh ướt đẫm, nương theo một hồi hoan ái lưu lại trơn bóng, nặng nề mà sáp du͙© vọиɠ đi vào, trải qua lần phát tiết vừa vội vừa mau, hắn có nhiều kiên nhẫn hơn quấn lấy cô.
Trong không gian nhỏ hẹp trong xe, thân hình cường tráng cao lớn của hắn chặt chẽ khóa cô ở trong người, mỗi một lần tiến công của hắn đều không biết sẽ đυ.ng vào cái gì, cô trừ bỏ bị động nhận lấy, phản ứng gì cùng không kịp làm.
Hơi nóng bốc ra từ trong thân thể của bọn họ ở trên cửa xe tạo thành một mảnh sương mờ sương mù, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ của bọn họ, thanh âm thân thể giao triền quanh quẩn uyển chuyển trong xe.
Không ai chú ý tới, ở cách cửa sau hẻo lánh của Tô gia không xa, một cái xe chấn động hơn nữa đêm.
Sáng sớm, Bách Kiến Tề rốt cục cũng dừng lại, Tô Y Nguyên đã ngất ở dươi thân của hắn, thân thể cô thực mềm mại, mặc hắn đùa nghịch ra cái tư thế gì đều phối hợp, nơi mềm mại của cô, luôn gắt gao hàm chứa tráng kiện của hắn, hắn rốt cục giải phóng du͙© vọиɠ tích lũy nhiều ngày, bất quá cô chịu khổ rồi.
Bách Kiến Tề rút ra khăn giấy giúp Tô Y Nguyên lau chùi dịch dính đầy người, giúp cô mặc váy ngủ chấm bi có nhiều nếp nhăn bị hắn xé rách, để cho cô ngủ ở trên ghế sau, hắn mặc xong quần áo trở lại chỗ tay lái, lái xe rời khỏi Tô gia.
Hắn muốn hợp pháp có được cô, mặc kệ có phải có bảy thị vệ hung mãnh che ở phía trước hay không.
Hơn mười giờ, Tô Y Nguyên mơ mơ màng màng bị đánh thức, cô đã được thay một thân âu phục trắng tuyết, đó là tác phẩm của cô mới làm ra trong quý này, lấy ôn nhu cùng lãng mạn làm ý tưởng mà thiết kế.
Bách Kiến Tề đã hẹn với hai bằng hữu làm nhân chứng, chỉ cần hơn mười phút nữa thôi, khi bọn họ đi ra từ sở luật pháp, bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.
“Ủy khuất em, anh đáp ứng em, nhất định sẽ vì em tổ chức một hôn lễ long trọng.” Bách Kiến Tề khẩn cấp cưới Tô Y Nguyên, hắn muốn có được cô, ngăn chặn bất cứ kẻ nào đánh chủ ý lên cô.
“Chỉ cần có thể gả cho anh, có hôn lễ hay không cũng không sao cả.” Tô Y Nguyên rất hạnh phúc, hết thảy như cảnh trong mơ, khi cô mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, hắn đã chuẩn bị tốt nhẫn cùng nhân chứng, nháy mắt cô trở thành Bách phu nhân.
Nghĩ tới xưng hô này, Tô Y Nguyên rất vui vẻ, thật thỏa mãn, rất đắc ý, “Chồng ơi,về sau em nhất định sẽ làm người vợ tốt!”
“Vợ ơi, anh nhất định sẽ làm cho em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới!” Bách Kiến Tề hôn môi vợ mới cưới của hắn, sau đó nắm tay cô đi đến bãi đỗ xe, “Đến nhà em.”
“Ừ.” Tô Y Nguyên đã đạt được giấc mộng lớn nhất của cô, cô cái gì cùng không sợ.
Quả nhiên, khi Bách Kiến Tề nắm tay Tô Y Nguyên đi đến Tô gia, ở nhà lớn Tô gia mấy anh em đều đi làm, thế nhưng lại không ai phát hiện Tô Y Nguyên nữa đêm chuồn ra cửa.
Tô Y Nguyên đưa Bách Kiến Tề đến giới thiệu với ba, mẹ, giơ ra nhẫn kim cương lóe sáng, “Ba ba, mẹ, con đã đăng ký kết hôn với Kiến Tề, Kiến Tề sẽ tìm thời gian cùng con đến Canada thăm ông nội, bà nội.”
Tô ba ba cùng mẹ Tô cả kinh tròng mắt đều muốn rơi ra, bọn họ không thể tin được nhìn nhẫn kim cương trên ngón tay Tô Y Nguyên.
“Ba ba, mẹ, xin tha thứ cho con lỗ mãng xúc động, con thực sự yêu Nguyên Nguyên, không có cách nào chờ thêm một giây, xin hai người tha thứ cho chúng con, con thề, nhất định sẽ dùng thời gian cả đời để yêu thương, chiếu cố Nguyên Nguyên, tuyệt sẽ không để cô ấy nhận bất cứ ủy khuất gì.” Bách Kiến Tề khẩn trương nói.
Tô Y Nguyên nghe được lời hứa của hắn, lập tức cảm động ôm eo hắn, mặc kệ ba ba, mẹ đã bị dọa đến không biết nói gì.
“Các con ngồi xuống đi, đầu ta còn choáng váng.” Mẹ Tô cảm thấy huyết áp thẳng tắp bay lên, bọn họ đối với Bách Kiến Tề cũng không có khúc mắc sâu như anh em Tô gia, nhưng không lâu mới biết được con gái yêu đương, mới biết được đối tượng con gái yêu mến là hoa hoa công tử, cưới con gái họ làm vợ là chuyện thật, đối với bọn họ mà nói vẫn có điểm hơi khó tiếp nhận.
“Ba giúp mẹ con uống thuốc, các con tùy ý.” Đầu Tô ba ba cũng choáng váng, ông muốn chạy nhanh lên lầu gọi điện thoại cho con trai.
“Mẹ, người làm sao vậy? Muốn đến bệnh viện hay không?” May mắn Tô Y Nguyên còn không tính quá phận, không có vì chồng mới cưới mà triệt để xem nhẹ cha mẹ.
“Mẹ con không có việc gì, con mang theo…… Tự nhiên một chút đi.” Tô ba ba thế nào cũng đều không thể nói ra hai chữ “con rễ”.
Không đến nữa giờ, bảy anh em Tô gia đã trở lại năm người, còn hai người đi công tác nước ngoài, không có cách nào lập tức trở về.
“Bách Kiến Tề, cậu thật sự hơi quá đáng, chúng tôi chỉ đáp ứng cho cậu cùng Nguyên Nguyên hẹn hò, cậu lại bắt nó đi đăng ký!” Anh cả Tô gia Tô Y Đường thực tức giận.
“Bách Kiến Tề, cậu cưới em gái tôi? Cậu xem bọn tôi là gì? Cậu dựa vào cái gì cưới em gái tôi?” Tô Y Phàm đem tờ báo mới nhất tháng này đến trước mặt Bách Kiến Tề, trên mặt bìa rõ ràng là ảnh chụp của hắn, tiêu đề là “Đám hỏi Bách Lưu, nam chính phong lưu và nữ chính phóng đãng”, nội dung bài viết rất rõ ràng,nói về xuất thân Bách Kiến Tề còn đề cập đến chuyện phong lưu nổi danh cũ của hắn, so với tình sử của Lưu tiểu thư kia thì không kém cỏi chút nào.
Bách Kiến Tề liếc liếc mắt một cái đã biết sao lại có chuyện này, “Chuyện này tôi có thể giải thích.”
“Giải thích? Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ cậu anh giải thích sao?” Tô Y Phàm tức chết rồi, tiểu tử này gần đây biểu hiện không sai, có lẽ tiếp tục chiếu xuống bọn họ sẽ rút ngắn lại thời gian quan sát, không nghĩ đến hắn thế nhưng lại ra một chiêu đê tiện như vậy.
Tô Y Nguyên tiếp nhận tạp chí, rất có hứng thú lật xem.
“Nguyên Nguyên.” Bách Kiến Tề lo lắng bắt lấy tay Tô Y Nguyên, ngăn cản cô tiếp tục nhìn xuống, “Mặc kệ trên đó viết gì đều không phải sự thực, kia đều là chuyện quá khứ, anh cam đoan về sau……”
“Anh tối hôm qua chính là bởi vì chuyện này mà mất hứng sao?” Tô Y Nguyên ngước mặt lên, dùng ánh mắt quan tâm nhìn Bách Kiến Tề, cô tuy đơn thuần nhưng không ngốc, cô thương hắn, gả cho hắn nên sẽ tín nhiệm hắn, luôn bên hắn.
Bách Kiến Tề im lặng, hít sâu một hơi, dùng sức gật gật đầu, hắn biết hắn phải dùng thái độ thành khẩn nhất đối mặt với Tô y Nguyên, hắn biết nếu muốn cho người nhà Tô gia thừa nhận hắn, phải đưa chính mình hoàn toàn mở ra mới có phần thắng, cho dù chuyện này với hắn mà nói là vết thương khắc sâu, đau đớn, mục rữa.
“Bọn họ muốn mượn ân tình nuôi dạy ép tôi cưới con gái Lưu gia, bất quá tôi đã cự tuyệt, tôi không phải là người ngu xuẩn, sẽ không bởi vì ân tình của bọn họ mà hy sinh hạnh phúc cùng người phụ nữ tôi yêu.”
“Cậu thực cảm thấy tình trạng bây giờ của cậu, xuất thân, bối cảnh, còn có Bách gia chuỗi dãi phiền toái nhất, cậu có thể cho Nguyên Nguyên hạnh phúc sao?” Tô Y Phàm cảm thấy em gái thật sự ngốc, nhiều tên đàn ông gia thế tốt như vậy cho cô lựa chọn, cố tình lại chọn con đường phiền toái nhất.
“Anh trai, anh đừng nói nữa, em đã gả cho Kiến Tề, em tình nguyện đi cùng một con đường với anh ấy, cho dù cùng anh ấy nhặt rác, em cùng muốn ở cùng anh ấy, hết thảy Tô gia em cùng không cần!” Tô Y Nguyên gắt gao ôm Bách Kiến Tề, rất lớn tiếng nói.
“Nguyên Nguyên, con sao có thể nói như vậy a, gả liền gả, làm sao có thể nói ra loại chuyện đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia?” Huyết áp Tô ba ba thẳng tắp bay lên, rất sợ nghe được con gái nói gả đi rồi sẽ không quay lại đây nữa.
“Ba, ba nhìn anh trai xem, anh trai luôn có thành kiến với Bách Kiến Tề, chẳng lẽ anh ấy muốn được sinh ra như vậy sao? Anh ấy ở trong hoàn cảnh không có ai yêu thương như vậy lớn lên sao? Cho dù anh ấy rất phong lưu, chẳng lẽ anh ấy không thể thay đổi sao?” Tô Y Nguyên lại đau lòng cho Bách Kiến Tề vửa tức Tô Y Phàm, kích động rống to, hai gò má tức giận đỏ lên, ngực kịch liệt phập phồng, sau đó thân thể mềm yếu ngã xuống.
“Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên!”
Người Tô gia bị dọa chết, Bách Kiến Tề ngay cả hô hấp cũng dừng lại, hắn ôm chặt Tô Y Nguyên, vỗ gương mặt cô, “Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên, mở to mắt ra nhìn anh, đừng rời bỏ anh, đừng rời bỏ anh!”
Người nhà Tô gia cùng Bách Kiến Tề cùng nhau đưa Tô Y Nguyên đến Nguyên Thịnh, dọc theo đường đi Bách Kiến Tề đều gắt gao ôm Tô Y Nguyên, không ngừng nói chuyện với cô, hắn lạnh cả người tay chân cứng ngắc, trong ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy Tô Y Nguyên gầy yếu hôn mê.
Tô ba ba quay đầu, nói nhỏ với Tô Y Phàm lấy xe: “Y Phàm, quên đi, mặc kệ trước đây tên đàn ông này như thế nào, bây giờ thấy hắn đối với Tô Y Nguyên thật tâm, cho dù điều kiện không cũng không sao, trọng yếu nhất là, Nguyên Nguyên thực sự thương hắn a.”
Tô Y Phàm mím môi, từ sau kính chiếu thấy được Bách Kiến Tề kinh hoàng thất thố, nước mắt không ngừng chảy xuống mặt, hắn chưa từng có vì xuất thân của Bách Kiến Tề mà ghét bỏ hắn, hắn lo lắng chính là Bách Kiến Tề phong lưu khó bỏ thôi.
Tô Y Nguyên được đưa vào phòng cấp cứu, Bách Kiến Tề đứng ở cửa phòng cấp cứu không nhúc nhích, người nhà Tô gia ngồi hoặc đứng, đều lo lắng vô cùng.
Không bao lâu, bác sĩ cấp cứu đi ra, người nhà Tô gia lập tức mạnh mẽ đi đến, bao quanh vây quanh bác sĩ.
“Bệnh nhân không có chuyện gì, đã đưa vào phòng quan sát nghỉ ngơi, các người có thể đến thăm cô ấy.”
“Bác sĩ Triệu, vợ tôi rốt cuộc làm sao vậy?” Bách Kiến Tề bắt lấy tay bác sĩ cấp cứu, cùng là đồng nghiệp Nguyên Thịnh, hắn cùng bác sĩ Triệu coi như cũng có chút giao tình.
“Vợ cậu?” Ngữ khí Bác sĩ Triệu không thể hiểu lặp lại, Nguyên Thịnh không ai không biết Bách Kiến Tề là người theo chủ nghĩa độc thân, sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nhốt.
“Tô Y Nguyên là vợ tôi, anh mau nói cho tôi biết cô ấy làm sao vậy?”
“Bách phu nhân không có việc gì, cô ấy mang thai lại nhận kí©h thí©ɧ nên té xỉu, mang thai ba tháng đầu là thời kì kiêng cử, ngàn vạn lần đừng để cho cô ấy chịu kí©h thí©ɧ nào.” Bác sĩ Triệu đẩy đẩy mắt kính, nói rõ.
“Cái gì?” Toàn bộ người nhà Tô gia đều dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Bách Kiến Tề.
Bách Kiến Tề sửng sốt vài giây, sau đó ngây ngốc mở cười, “Tôi sẽ làm ba ba! Tôi sẽ làm ba ba!” Hắn quá mà đã quên luôn anh em Tô gia chán ghét hắn cỡ nào, bắt lấy từng anh em Tô gia dùng sức lay, không ngừng lặp lại, “Tôi sẽ làm ba ba! Tôi sẽ làm ba ba!”
Bác sĩ Triệu bị lây bộ dáng ngốc ngơ ngác vui vẻ của Bách Kiến Tề, cùng bật cười theo, hắn nhìn thoáng qua mấy người đàn ông sắc mặt không tốt kia, kéo Bách Kiến Tề về bên cạnh, “Về sau không chế chút, không cần miệt mài như vậy, cho dù không mang thai, thân thể lão bà anh cùng không chịu được.”
Tô Y Phàm nhìn thấy bác sĩ lén lút nói chuyện cùng Bách Kiến Tề, hắn lặng lẽ lại gần, lại nghe bác sĩ thấp giọng nói,mặt lập tức đen lại, quyết định sẽ không dễ dàng nhận Bách Kiến Tề làm em rễ hắn.
Tô Y Nguyên ở Nguyên Thinh quan sát ba ngày mới được xuất viện, sau khi cô biết được trong bụng mình có tiểu bảo bảo vui vẻ đến không được, gặp ai đều kiêu ngạo nói với người ta: “Tôi mang thai a, tôi cùng chồng tôi có cục cưng nha!”
Mấy tháng trước, ai cùng không thể tin được công chúa nhỏ được Tô gia sủng ái nhất chỉ xem phim hoạt hình đã lập gia đình, đã có thai,giờ đã thành người phụ nữ thành thục sắp làm mẹ.
Mà bộ dáng Tô Y Nguyên luôn mặt mày hởn hở làm cho toàn bộ người nhà Tô gia đều khuất phục, không thể không nhìn thằng vào sự tồn tại của Bách Kiến Tề, bọn họ làm hết thảy đều là vì hạnh phúc của Tô Y Nguyên,gả đàn ông này hiển nhiên so với bọn họ càng có thể làm cho Tô Y Nguyên hạnh phúc.
Vài ngày sau, Bách Kiến Tề đem một chi phiếu hai mươi triệu giao cho Bách Tùng, “Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm vì Bách gia, không có nghĩa là tôi có cảm tình với Bách gia, chính là để đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi.”
“Bách Kiến Tề, mày đồ lang tâm cẩu phế, thế nhưng thông qua người nhà Tô gia đối phó với Bách gia, mày đồ tạp chủng không lương tâm!” Bách phu nhân lại tiều tụy không ít, điên điên khùng khùng không ngừng điên cuồng hét lên với Bách Kiến Tề.
Bách Kiến Tề sửng sốt một chút, không có tính dùng vấn đề này để tiếp tục dây dưa, hắn không có chút lưu luyến rời khỏi Bách gia, triệt để thoát khỏi quan hệ với Bách gia.
Bách Kiến Tề bán đi nhà hắn đang ở, xuất ra tất cả tài sản của mình có để hoàn lại ân tình nuôi dạy của Bách gia, hắn có được cuộc sống cùng tâm hồn hoàn toàn tự do, ngày kế tiếp, mục đích sống duy nhất của hắn chính là thật tốt thật tốt yêu Tô Y Nguyên.
“Nguyên Nguyên, anh thực sự cái gì cùng không có, nhà, xe đều không có, toàn thân cao thấp tài khoản không vượt qua một vạn, về sau cần nhờ em nuôi anh.” Bách Kiến Tề giúp Tô Y Nguyên uống thuốc bổ xong, ôm Tô Y Nguyên làm nũng.
Tuy rằng bây giờ cái gì hắn cũng không có, nhưng hắn có được tình yêu của Tô Y Nguyên, có được đứa nhỏ sắp ra đời, có được năng lực y học cao siêu, hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên, hắn có niềm tin này.
Bởi vì Tô Y Nguyên mang thai, cho nên bọn họ tạm thời ở lại nhà Tô gia tĩnh dưỡng, Bách Kiến Tề không có rối rắm cái vấn đề gọi là tự tôn mà kiên trì mang Tô Y Nguyên ra ở riêng, điểm này làm cho Tô Y Phàm âm thầm tán thưởng, thường thường nhiều người lòng tự trọng cao đều bởi vì tự ti cùng ích kỉ của bản than mà không đòng ý, gả đàn ông này thực yêu Nguyên Nguyên, mới có thể hết thảy đều vì cô mà lo lắng.
“Yên tâm đi, em có rất nhiều tiền nga.”
Bách Kiến Tề cho rằng Tô Y Nguyên nói chính là ông heo bị cô đập nát, không nhịn được nở nụ cười.
“Em thực sự có rất nhiều tiền!” Tô Y Nguyên nghiêm túc mà cường điệu.
Bách Kiến Tề còn muốn tiếp tục trêu chọc Bách phu nhân, nhưng nghĩ đến bác sĩ nói rõ, quyết định chờ sau khi Bách phu nhân sinh xong lại tiếp tục trêu cô, hắn vội vã thật tin tưởng gật gật đầu.
“Chồng ơi, anh có thể càm thấy theo giúp em ở nơi này thực ủy khuất hay không?” Bọn họ ở trong phòng của cô, nơi nơi đều là ren màu hồng nhạt, hắn lại là một đàn ông cho nên nhìn thật không hợp, nhưng chính biểu hiện của hắn thật sự là không để ý, để cho Tô Y Nguyên tức giận là, Tô Y Phàm thường thường lấy đó nói đâm hắn vài câu, mỗi lần cô đều bởi vậy mà gây gỗ với Tô Y Phàm, đều được Bách Kiến Tề ngăn trở.
“Làm sao có thể được? Ở nơi này tốt lắm, có ba ba, mẹ em hỗ trợ chiếu cố em, anh mới giải tỏa tâm trạng, bán nhà trọ anh đi, chờ anh có tiền mua căn phòng lớn chúng ta lại chuyển ra ở riêng, hoặc nếu em muốn luôn luôn ở đây đều có thể.” Dù sao hắn là một người không có nhà, chỉ cần có thể ở cùng Tô Y Nguyên thì nơi nào cũng đều không quan trọng.
“Chồng ơi, em rất yêu anh!” Tô Y Nguyên rất vui vẻ, rất cảm động ôm lấy Bách Kiến Tề.
“Vợ ơi, anh cũng rất yêu em!” Bách Kiến Tề ôm Tô Y Nguyên vào trong ngực, ngửi mùi hương trên tóc cô, nhịn không được hưởng ứng nói.
Bưng nước trái cây đem lên cho con gái, con rể mẹ Tô nghe đến đó, cả người run lẩy bẩy nổi da gà, lặng lẽ đóng cửa phòng lại xuống lầu, bà nghĩ, bây giờ thứ bọn họ cần nhất định không phải là hoa quả.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Chàng Không Kết Hôn, Lấy Em Đi
- Chương 27