Hạ Nhiễm Tuyết ngồi bất động ở đó một đêm, không biết trời đã sáng lúc nào. Bỗng nhiên chuông cửa vang lên một tiếng, cô uể oải ra mở cửa. Lý Bắc Thần đứng đó, xách một túi lớn, mỉm cười. Anh bước vào nhà, lấy đồ trong túi ra, bên trong là vitamin, sữa cho Bánh bao nhỏ, một ít mỹ phẩm cho Hạ Nhiễm Tuyết. Sau đó, anh hướng về cô mà nói:
- Anh thấy em dạo này tiều tuỵ nên mua một ít đồ tẩm bổ. Anh không biết em thích gì, nên mua đại vài món.
- Đống đồ này có vẻ tốn rất nhiều tiền. Anh đưa số tài khoản cho em, em sẽ trả cho anh. Hạ Nhiễm Tuyết nói.
Lý Bắc Thần cau mày :
- Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.
- Em không muốn nợ ai nữa. Quá đau khổ rồi.
Lý Bắc Thần nhìn người con gái nhỏ bé trước mắt. Cô gái của tôi, thế giới này đã làm em trở nên thế nào vậy.
Trước đây , trong mắt cô tràn ngập hạnh phúc, tươi vui. Vậy mà hiện tại, bên trong đôi mắt ấy chứa bao bi thương tuyệt vọng như một hố sâu không đáy. Có lẽ, cô đã quá khổ đau, đã bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, vậy nên, chẳng có dũng khí tin tưởng thêm một ai nữa.
- Vậy đi. Hay là em trả công tôi bằng cách cho tôi ăn trực ở đây một tuần đi, được không?
Hạ Nhiễm Tuyết đầy áy náy, khẽ đáp:
- Vậy đi.
Tiễn Lý Bắc Thần trở về đã là gần trưa. Hôm nay là ngày nghỉ, cô để Bánh bao nhỏ ngủ đến trưa mới gọi bé dậy. Sau đó, cô nhận được cuộc điện thoại của Lâm Thiến:
- Mình đang đứng ở dưới nhà cậu. Hôm nay là ngày nghỉ, cho bánh bao nhỏ đi chơi chút cho khuây khỏa.
Hạ Nhiễm Tuyết thay quần áo, đánh một chút son, sau đó dắt bánh bao nhỏ xuống lầu. Lâm Thiến đứng trước xe, điên cuồng vẫy tay. Ba người cùng lên xe, đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại nhà họ Lâm thật sự rất rộng lớn và lộng lẫy. Hạ Nhiễm Tuyết nhớ ba năm trước, khi Lâm Thiến dẫn cô đến đây, nó còn chưa hoàn thiện xong. Vậy mà sau 3 năm, nó lại biến đổi tuyệt đẹp như vậy.
Trung tâm thương mại này gồm 3 tầng, được thiết kế theo phong cách Âu cổ. Xung quanh là những chiếc cột trắng kiên cổ với đá hoa văn được chạm nổi trên đó.
Lâm Thiến đưa Hạ Nhiễm Tuyết và Bánh bao nhỏ vào một cửa hàng quần áo. Sau đó lựa vài bộ quần áo cho cô và Bánh bao nhỏ. Giá tiền quần áo ở đây rất đắt, đa số trên 5 vạn, Hạ Nhiễm Tuyết từ chối:
- Quần áo ở đây quá đắt, mình không muốn phiền cậu quá nhiều.
Lâm Thiến cau mày:
- Cậu mà không nhận thì không coi chị đây là bạn. Chút này với mình không đáng bao nhiêu cả, quan trọng là tấm lòng. Cậu mà không nhận mình sẽ nghĩ là cậu coi thường tấm lòng của mình đó.
Cuối cùng Hạ Nhiễm Tuyết vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó 3 người ghé vào nhà hàng đồ Nhật để ăn. Đã lâu rồi cô chưa được thưởng thức hương vị này. Cô gọi một suất cơm lươn, một bát mì ramen. Trước đây, vì Cố Nam Phong không thích đồ ăn này, nên Hạ Nhiễm Tuyết từ bỏ thứ cô vốn rất yêu thích.
Ăn xong, 3 người trở về nhà cô. Lâm Thiến nghỉ ngơi ở đó một lát, sau đó rời đi. Hạ Nhiễm Tuyết định thả người xuống giường nghỉ ngơi, bỗng chuông điện thoại reo lên. Cuộc điện thoại đó là của Cố Nam Phong. Đầu bên kia điện thoại nói:
- Em hãy dọn đồ đi. Ngày mai tôi sẽ đến đón.
- Được.
Nói xong, Hạ Nhiễm Tuyết cúp máy, uể oải nằm xuống giường. Đêm qua cô không ngủ nên thấy hơi mệt. Hạ Nhiễm Tuyết chìm sâu vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là 7 giờ tối.
Bánh bao nhỏ vẫn ngoan ngoãn chơi một mình bên phòng. Sau đó, cô vào bếp nấu bữa tối. Vì cô ngủ quên, nên thực đơn hôm nay rất đơn giản. Hạ Nhiễm Tuyết đun dối nước, chưa thành hai phần. Cô cho mì vào nấu, sau đó đập một quả trứng nhỏ. Số nước còn lại cô pha sữa cho Bánh bao nhỏ. Hai mẹ con ăn xong đã là 8 giờ tối.
Hạ Nhiễm Tuyết gói lại đống đồ đạc xung quanh nhà. Cô không mang hết đồ đi, chỉ mang những gì quan trọng, còn đồ dùng trong nhà cô để lại cho chủ nhà. Bánh bao nhỏ thấy mẹ đem gói hết đồ vào trong thùng lớn, thắc mắc:
- Mẹ làm gì vậy ạ?
- Ngày mai, chúng ta sẽ chuyển đi nơi khác.
Bánh bao nhỏ nghe xong, chỉ ậm ự. Sau đó, bé cũng vào phòng lấy đống đồ chơi của mình nhét vào thùng. Dọn dẹp xong chuông đồng hồ đã điểm 10 giờ. Hạ Nhiễm Tuyết cùng bánh bao nhỏ đi rửa mặt, sau đó hai mẹ con vào giường tắt đèn ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, khi Hạ Nhiễm Tuyết còn đang mơ màng, Cố Nam Phong đã gọi đến.
- Tôi đang đứng dưới nhà.
Hạ Nhiễm Tuyết vén rèm, thấy anh đứng bên dưới. Cô đánh răng rửa mặt, chải đầu, cố gắng làm mọi việc chậm nhất có thể.
Khi xưa, Hạ Nhiễm Tuyết vì niềm yêu thích không thể che giấu của mình, buổi hẹn nào với anh cô cũng tới sớm nửa tiếng. Cô đã từng hồi hộp thế nào, tới giờ bản thân vẫn nhớ rõ. Hiện tại, cô không muốn chờ đợi anh thêm một lần nào nữa. Trước đây, Cố Nam Phong luôn là người đến trễ trong những buổi hẹn hò. Hiện tại lại khác, vị trí của 2 người dường như hoán đổi. Nửa tiếng sau đó, Hạ Nhiễm Tuyết đi xuống lầu.
Cố Nam Phong không hề khó chịu, anh mỉm cười nhìn cô. Nực cười làm sao, 3 năm trước cô cũng từng mỉm cười hiền hậu như vậy mặc cho thời gian dài chờ đợi. Hiện tại, Hạ Nhiễm Tuyết mới thấy mình thật đáng thương. Có lẽ, từ ban đầu, vốn dĩ mỗi quan hệ ấy vẫn luôn xuất phát từ một người.