Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Bạn Trai 2000 Tuổi Nhà Tôi

Chương 3: Để tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Lão Đường

Khi đến gara, Trình Quân lùi xe ra ngoài sân, từ kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ kinh hoảng của Thẩm Ngưng, đôi mày anh liền nhăn lại.

Anh từ bỏ ý định nhấn nút hạ cửa sổ xe, trực tiếp bước xuống xe.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia, cá chắc là cô ta không biết mở cửa xe như thế nào.

Trình Quân khom lưng, kéo cửa xe sau ra, nói: " Còn không mau vào trong."

Khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng Thẩm Ngưng đi chậm rãi hết mức có thể, đôi môi đỏ mọng khép khép mở mở như muốn nói gì đó.

Cuối cùng lại không dám lên tiếng, nhìn thấy vẻ mặt cau có kia của Trình Quân, cô ngập ngừng ngồi vào trong xe.

Cái thứ này vừa ngồi xuống đã nhả khói còn phát ra tiếng động ầm ầm.

Thật là cao cấp.

Khi ra khỏi khu biệt thự, Trình Quân dừng xe một lát và đưa ra một bao phong bì đỏ.

" Chú Tôn, trong thời gian này tôi có hơi bận nên phiền chú để ý biệt thự một chút."

Chú Tôn đưa tay nhận lấy, đôi tay sờ sờ độ dày của chiếc phong bì rồi gật đầu lia lịa như cam đoan nhất định sẽ làm tốt.

Sau khi rời khỏi biệt thự, đúng như dự đoán của Trình Quân, nhìn tình trạng kẹt xe trước mặt khiến khuôn mặt của Trình Quân càng trở nên cáu kỉnh, cứ nhích được một mét là bị chặn mười mét.

Tối hôm qua anh ngủ không ngon, ngửa đầu dựa vào ghế xe cho đỡ đau đầu, ánh mắt vô tình quét qua kính chiếu hậu thì bắt gặp cảnh Thẩm Ngưng áp sát khuôn mặt của mình vào cửa sổ ô tô, đôi mắt mở to nhìn ra bên ngoài vừa dè dặt vừa tò mò.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên mà bản thân không hề phát hiện.

Trình Quân: " Lát nữa xuống xe thì đừng có nói nhảm, chỉ cần đi theo sau tôi."

Ánh mắt của Thẩm Ngưng vẫn chăm chú nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, cô gật đầu lia lịa đáp: " Tôi biết rồi."

Cửa hàng quần áo nữ nằm trên tầng ba của tòa Walter Plaza.

Thẩm Ngưng chưa kịp định thần việc chiếc cầu thang cuốn có thể đưa người lên trên mà không cần phải bước đi thì đã bị dãy cửa hàng quần áo đầy màu sắc ở thời đại này làm cho choáng ngợp.

Cô lập tức hiểu ra, Trình tiên sinh mặc dù ăn nói có chút kiêu ngạo, nhưng tâm địa không xấu, thấy cô lạnh liền dẫn cô đi mua quần áo mới.

Trong lòng Thẩm Ngưng, hình ảnh của Trình Quân lúc này giống như một vị bồ tát có ánh hào quang tỏa ra sáng ngời: một vị tiên sinh ngay thẳng xuất thân trong một gia đình giàu có, không ham mê nữ sắc, miệng chê nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Trình Quân nhíu mày, anh không có kinh nghiệm mua quần áo cho phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ phía sau có khi còn ngố hơn cả anh.

Trình Quân vừa đưa Thẩm Ngưng vào bừa một cửa hàng, tư vấn viên lập tức vây quanh cô như tổ ong vò vẽ.

" Thưa ngài, không biết ngài có yêu cầu gì không, cửa hàng chúng tôi gần đây đã tung ra rất nhiều quần áo với kiểu dáng mới nhất bắt kịp xu hướng, tất cả đều phù hợp với bề ngoài xinh đẹp của.....vị tiểu thư đây."

Nhân viên tư vấn quan sát Thẩm Ngưng vài giây thì hơi sững sờ, trang phục cổ trang mà cô gái trước mặt đang khoác trên mình nhìn còn chính thống hơn cả mấy bộ cổ trang hay xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.

Thẩm Ngưng không thể chịu được nhiều ánh mắt nồng nhiệt đang nhìn mình chằm chằm như vậy, vì thế cô chầm chậm di chuyển ra phía sau lưng Trình Quân, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ rụt rè như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Trình Quân nhấp nháy môi, dịch sang một bước, đem Thẩm Ngưng kéo đến giao cho nhân viên, nói: " Chọn quần áo ấm thích hợp cho cô ấy."

Cuối cùng nói thêm một câu: " Một vài bộ."

Nhân viên tư vấn vừa nghe xong lời này, mặt mày tươi cười rạng rỡ, vô cùng thân thiết kéo Thẩm Ngưng đến dãy tủ treo quần áo, bắt đầu lựa chọn.

" Tiểu thư, chiếc áo khoác này đều là lông vũ được tuyển chọn kỹ lưỡng, vừa ấm áp lại còn thời thượng....."

" Còn những chiếc áo len Cashmere này đều là len được dệt từ lông tơ dê nhập khẩu của Úc, chất len rất nhẹ và mềm mịn như tơ tằm, khả năng giữ ấm gấp 6 lần len bình thường, mặc vào vô cùng thoải mái....."

"..........."

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Thẩm Ngưng ngơ ngác như một con búp bê, bị nhét hết mấy chục bộ quần áo, rồi bị đẩy vào phòng thử đồ.

Những bộ quần áo này thực sự rất dày và ấm áp, rất thích hợp để mặc vào mùa đông.

Những kiểu dáng quần áo mới lạ ở thời đại này khiến cho cô cảm thấy thật mới mẻ lẫn thích thú.

Nhưng cô......... cô không biết mặc chúng.

Mười lăm phút sau, Trình Quân vẫn chưa thấy Thẩm Ngưng rời khỏi phòng thử đồ, chẳng lẽ là không biết mặc?

Sau khi hỏi nhân viên Thẩm Ngưng ở phòng nào, đầu tiên Trình Quân ho nhẹ một tiếng, sau đó gõ cửa tượng trưng, nghiêm giọng hỏi: " Thẩm Ngưng? Cô không phải là không biết mặc......"

Lời còn chưa dứt, cửa phòng thay đồ liền mở ra.

Thẩm Ngưng có chút sợ hãi, thật ra bên trong có một tấm gương rất lớn. Khi thay quần áo, mặt cô đỏ bừng không dám soi gương.

" Trình tiên sinh...." Thẩm Ngưng cúi đầu nhìn trái nhìn phải, đôi tay thon thả xinh đẹp bị ống tay áo che đi, chỉ lộ ra bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo, do dùng sức mà ngón tay trở nên trắng bệch.

Cơ thể cô ấm dần lên, ngoại trừ đôi bàn chân gầy lạnh như băng.

Trình Quân nhướng mày, anh chú ý đến mái tóc được xõa ra trong lúc thay quần áo. Mái tóc đen mượt như thác nước có chút loạn.

Ăn mặc thế này giống với người hiện đại hơn rồi.

Nhân viên tư vấn lúc này mới chạy ngay tới, bắt được khoảnh khắc tán thưởng của Trình Quân, miệng lưỡi lập tức lưu loát, bắt đầu khen lấy khen để Thẩm Ngưng.

" Làn da vừa trắng trẻo lại mịn màng, bộ quần áo này như sinh ra là để dành cho tiểu thư vậy, rất xứng với dung mạo thần tiên của tiểu thư."

" Không chỉ áo khoác lông vũ, những bộ quần áo này cũng vô cùng phù hợp với khí chất của tiểu thư. Tôi đảm bảo khi tiểu thư khoác chúng vào chắc chắn là có thể tham gia các chương trình sắc đẹp."

" Không chỉ có cái này, tiểu Tề, mau lấy cái màu tím ngày hôm qua đi..."

Thấy họ mang ra càng ngày càng nhiều, Trình Quân lạnh nhạt ngăn cản: " Ba bộ là đủ, không cần quá nhiều."

Không phải anh keo kiệt, chỉ có điều bây giờ đang là mùa đông, quần áo vốn đã dày và nặng, mua nhiều thì cũng chỉ bất tiện cho cô, cô gái này không có phương tiện để mang đi.

Lúc này nhân viên tư vấn mới dừng lại.

Một tiếng sau.

Thẩm Ngưng ù ù cạc cạc đi theo Trình Quân ra khỏi cửa hàng, mấy nhân viên nhiệt tình vừa rồi còn cười tươi rói, cúi chào: " Lần sau lại đến!" Cô quay lại, mỉm cười với họ, sau đó mới chầm chậm chạy theo Trình Quân.

" Trình tiên sinh, thật sự cảm ơn anh." Thẩm Ngưng loạng choạng bước đi cùng với túi đồ trên tay, cô có chút nghẹn ngào, chân thành nói lời cảm ơn.

Trình Quân dừng chân trước cửa hàng giày nữ.

Nhân viên tư vấn nhìn thấy túi đồ hiệu đầy ắp trên tay Thẩm Ngưng, đôi mắt lập tức sáng lên, vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu nhiều mẫu giày khác nhau.

" Tìm cho cô ấy vài đôi giày đông giữ ấm." Trình Quân phân phó.

Anh chỉ cần quẹt thẻ là được.

Mãi đến khi hai người bước ra khỏi trung tâm mua sắm, Trình Quân đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 10 giờ.

Anh ta thật sự là đã đi mua sắm cùng với người phụ nữ bị nghi mắc bệnh thần kinh này hai tiếng đồng hồ?

Quả thực là không tưởng tượng nổi.

Thẩm Ngưng mặc quần áo mới, đi đôi giày mới, trên đầu còn đội thêm chiếc mũ lông xù, trên cổ quấn khăn quàng cổ ấm áp.

Gió lạnh thổi qua nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào.

Trong lòng hiện tại y hệt như một lò sưởi vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Trình Quân đi đến bãi đậu xe, đang đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, trước khi bước lên xe, rút từ trong ví một ít tiền mặt.

Cô gái này chắc là không thanh toán bằng Wechat.

Trong lúc rút tiền, anh lên tiếng nói: " Đừng đi theo tôi, tôi không có nghĩa vụ....."

Bỗng nhiên ở phía sau vang lên tiếng rơi liên tiếp trên mặt đất, tiếp theo đó là tiếng sột soạt của quần áo và tuyết.

Hành động lấy tiền trong bóp của Trình Quân khựng lại vài giây, hơi nghi ngờ xoay người lại.

Những chiếc túi đựng đồ đều được đặt gọn gàng sang hai bên.

Cô gái quỳ ở giữa, chậm rãi cúi người sau đó mới từ từ ngước lên. Tóc mái và lông mày dính đầy những bông tuyết trắng, đôi mắt hạnh long lanh, một vài giọt nước đọng trên hàng mi cong vυ"t tự nhiên.

Thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, vô cùng thành kính: " Trình tiên sinh, đại ân đại đức của ngài tiểu nữ nguyện ghi tạc trong lòng."

Trình Quân vội vàng bước nhanh tới, trực tiếp nắm lấy cánh tay cô nhấc người lên, mím môi nghiêm nghị nói: " Ở thời đại này cô không cần quỳ gối cảm ơn người ta."

Sau đó, anh nhét toàn bộ số tiền trong ví vào túi áo khoác lông vũ mới mua cho cô, nói: " Đây là tiền, cô có thể dùng nó để mua thức ăn và tìm chỗ ở."

Không đợi câu trả lời, anh nhanh chóng rời đi: " Tạm biệt."

Trước khi lái xe ra khỏi quảng trường, Trình Quân không nhịn được liếc nhìn lại, khoảng cách hơi xa, chỉ có thể phán đoán thông qua quần áo mà Thẩm Ngưng đã mặc để xác định cô giữa đám người.

Trên khủy tay treo đầy túi, giống hệt như chú chim cánh cụt chậm rãi bước đi trong màn tuyết trắng.

Nhưng cũng chỉ là một chú chim cánh cụt lạc đường bị bỏ lại phía sau.

Ngay khi Trình Quân bước chân vào văn phòng, Triệu Phóng ngay lập tức chạy đến.

" Trình tổng, 3 giờ chiều hôm nay có một hội nghị, kết thúc sau một tiếng. Sau đó sẽ có một bữa tiệc, dự kiến vào lúc 6 giờ."

Trình Quân gật đầu, dáng vẻ có hơi lơ đễnh.

" Trợ lý Triệu." Trình Quân tùy ý lật văn kiện, giả vờ như không chút để ý nào lên tiếng: " Cậu nói xem người cổ đại liệu có thể xuyên không đến đây không?"

Triệu Phóng nhất thời đứng sững tại chỗ.

Thời gian dường như đóng băng.

" Trình tổng, chuyện này......"

Trình Quân bực bội đóng tập văn kiện mà anh căn bản chẳng đọc vào đầu, ném nó sang một bên.

Đúng là hoang đường.

Trình Quân xua xua tay: " Ra ngoài đi."

Triệu Phóng vò đầu bứt tai không rõ nguyên do, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền bước ra khỏi phòng, trước khi đi ra còn thuận miệng nói: " Nhất định là điều không thể."

Suốt một buổi sáng, đầu óc của Trình Quân đều không đặt ở công việc, trong đầu chỉ toàn hai chữ "xuyên không".

Trình Quân nghĩ rằng có thể Thẩm Ngưng không bị bệnh tâm thần.

Nhưng anh khẳng định bản thân hiện tại đúng là đang có bệnh.

Bữa trưa, chuông điện thoại của Trình Quân vang lên rất đúng giờ.

Trình Quân tiếp nhận cuộc gọi, theo bản năng đưa điện thoại cách ra xa.

Người ở đầu dây bên kia không hề biết hành động này của anh, miệng giống hệt như một máy hát, bắt đầu hoạt động hết công suất.

" Anh hai yêu dấu ớii, anh đang làm gì đấy. Người em gái thân yêu xinh đẹp đáng yêu này hứa sẽ ngoan ngoãn khi ở nhà anh mà, anh làm ơn thu nhận đứa em đáng thương này được không?" Giọng nói của Trình Nhiễm phát âm không rõ, hình như vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa nói chuyện: " Bây giờ anh giúp em đi, đến lúc bố mẹ thúc giục anh kết hôn, người em gái này nhất định không ngại khói lửa xông pha giúp cho anh, giao dịch chỉ có lời không có lỗ, cớ sao lại không làmm..."

"......"

" Nói xong chưa?" Trình Quân thấy bên kia không động tĩnh, lúc này mới lành lạnh lên tiếng.

Trình Nhiễm nhụt chí, lần này lại thất bại nữa rồi.

" Chờ đã." Trình Quân đột nhiên nói.

Đôi mắt Trình Nhiễm lập tức sáng lên, chẳng lẽ anh đã thay đổi ý định, cô nhanh chóng ngồi thẳng lưng đợi nghe lời tiếp theo.

" Trình Nhiễm, em thích xem phim truyền hình du hành thời gian nhỉ? Nói xem liệu xuyên không có thật sự tồn tại?"

Trình Nhiễm lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn lướt qua tên người đang gọi, xác nhận người đó đúng là Trình Quân, lúc này mới nheo mắt nghi hoặc, chậm rãi cất tiếng: " Anh à, anh làm việc đến phát ngốc luôn rồi đấy à?"

" Cúp máy đây."

" Này, đợi đã! Anh hai yêu dấu, anh còn chưa nói có đồng ý cho em tá túc ở nhà anh không mà.." Trình Nhiễm vội nói ngay trước khi Trình Quân định ngắt máy.

Trình Quân: " Chết tâm đi."

Trình Nhiễm dự sẽ không trở về nhà, bởi vì bà Trần Vân Phương mẹ cô đang trong thời kỳ mãn kinh, không nên chọc vào, không muốn ăn tết ở nhà nên mới gọi điện cho Trình Quân cầu cứu.

Trình Quân cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, xoa xoa huyệt thái dương.

Từ trước đến giờ anh không phải là người giỏi chăm sóc hay quan tâm đến người khác, thậm chí là với người nhà anh cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.

Trong lòng như có một ngọn lửa không tên, thật khó chịu.

Anh không thể không thừa nhận một điều, chính là anh có để tâm đến cô gái tên Thẩm Ngưng kia, tuy rằng chỉ là một chút.

Buổi chiều, Trình Quân đã bình tĩnh trở lại và không còn nghĩ đến những chuyện liên quan đến Thẩm Ngưng nữa, anh trở lại trạng thái của thường ngày chỉ vùi đầu vào công việc.

Khi tập trung vào một thứ gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, đã đến 6 giờ, ước định là thời gian của bữa tiệc.

Trình Quân lấy một chiếc áo khoác mới ở phòng nghỉ trong văn phòng mình, thắt cà vạt và chuẩn bị ra ngoài.

Điện thoại reo.

Một dãy số lạ.

Do dự vài giây, Trình Quân vẫn quyết định tiếp máy.

" Tiểu Trình à, là chú, chú Tôn đây."

Tay đang lấy chìa khóa xe của Trình Quân dừng lại, còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã lên tiếng nói tiếp.

" Tiểu Trình, không biết có phải trong nhà có trộm hay không, lúc đi xung quanh kiểm tra thì chú có nhìn thấy trên lầu hai của biệt thự sáng đèn. Rõ ràng là buổi chiều không có ai ở......"

" Là phòng nào?" Trình Quân hỏi.

" Hả?" Chú Tôn hơi sững lại.

Trình Quân lặp lại: " Cháu hỏi là phòng nào sáng đèn?"

" À à." Lúc này chú Tôn mới nghe rõ, vừa nghe điện thoại vừa mở cửa, đi được vài bước thì nói: " Khi đứng ở cửa phòng bảo vệ thì là phòng thứ hai từ bên trái sang."

" Đô đô đô..."

Chú Tôn còn chưa kịp nói tiếp thì ở đầu bên kia đã cúp máy, chú Tôn bước về phòng bảo vệ với vẻ mặt khó hiểu, rồi chuyện này có cần giải quyết không?

Triệu Phóng vừa định đến nhắc Trình Quân nên xuất phát, liền nhìn thấy Trình Quân từ trong văn phòng đi ra.

Bước chân có sự vội vàng hiếm hoi, âm thanh của đế giày chạm vào mặt sàn càng thêm rõ ràng.

" Trình tổng, bữa tiệc..."

" Hủy đi."

Trình Quân tay cầm áo khoác, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng.

Căn phòng thứ hai từ bên trái sang đối diện với thư phòng là căn phòng mà Thẩm Ngưng đã ở tối hôm qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »