Chương 1: Duyên trời định

Editor: Lão Đường

Bắc Kinh, 6 giờ 45 phút chiều.

Tháng 12 ở thành phố C, lúc này trời đã tối đen như mực.

Khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố là nơi tụ tập của giới nhà giàu có tiếng của thành phố này.

Một chiếc ô tô màu đen chạy trong màn đêm.

Bác Tôn bảo vệ nhìn thấy người tới liền vội vàng bấm mở thanh chắn bảo vệ.

Bác Tôn nhiệt tình chào hỏi: " Tiểu Trình, lâu rồi không thấy cháu về?"

Gió lạnh thổi qua, Trình Quân chỉ hạ cửa sổ xuống một chút, gật đầu nhẹ xem như chào hỏi, sau đó chầm chậm đi qua.

Mấy tháng gần đây, công việc kinh doanh rất bận rộn, thường xuyên phải thức khuya tăng ca. Đặc biệt đối với một người cuồng công việc như Trình Quân thì đây là chuyện như cơm bữa.

Gần đây anh thường hay ngủ ở căn hộ cao cấp gần công ty, chủ yếu là do tiện việc đi lại.

Nhưng hôm nay có hơi khác thường.

Hai bên mí mắt cứ giật liên tục cả buổi chiều, nội tâm cứ bồn chồn khó hiểu, cảm giác hôm nay nhất định phải đến đây một chuyến nếu không sẽ phát sinh chuyện khiến anh phải hối hận cả đời.

Trình Quân đỗ xe ở sân sau của biệt thự, sau đó sải bước đi đến sảnh chính, xác nhận dấu vân tay, mở cửa tiến vào nhà.

Căn biệt thự ba tầng theo phong cách Châu Âu được bài trí đơn giản, những bức tranh thư pháp nổi tiếng treo trên tường ở phòng khách phần nào thấy được sự xa hoa giàu có của chủ nhà.

Căn nhà gần một tháng không có người ở nhưng không khí vẫn ấm áp do có hệ thống sưởi được bật thường xuyên. Tuy vậy vẫn dễ dàng nhìn ra sự vắng vẻ lạnh lẽo do không có hơi người.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Trình Quân đứng ở lối vào thay giày, thuận tay ném tập tài liệu anh mang theo lên bàn trà. Anh không vội làm việc khác, ngồi ở ghế sô pha chợp mắt một lúc, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Bởi vì trong biệt thự rất ấm áp nên dù chỉ mặc mỗi chiếc áo cũng không cảm thấy lạnh.

Trình Quân lại đứng dậy, muốn uống một ly vang đỏ, anh từ từ đi lên tầng ba. Tóc chưa sấy vẫn còn ẩm ướt, giọt nước đọng ở đuôi tóc, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tấm thảm lông cừu.

Không gian yên tĩnh tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Những ngón tay thon dài lướt trên tủ rượu, cuối cùng dừng lại ở chai Chateau Latour 23 năm. Chai rượu này được Ninh Khải mang đến đây hồi tháng trước.

Mở nút, rót rượu, lắc nhẹ, ngửi, nhấm nháp, động tác hết sức tinh tế và quyến rũ.

Sau khi nhấm nháp xong ly rượu, Trình Quân xuống lầu tắt đèn, cầm theo tài liệu mang lên lầu hai làm việc.

Vừa đến góc cầu thang thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong không gian yên tĩnh tiếng chuông lại khiến cho người ta có chút phiền lòng.

Người gọi: Trần Vân Phương.

Trình Quân nhíu mày, không chút do dự nhấn nút từ chối. Đi đến trước cửa thư phòng, sợ lại bị làm phiền lần nữa, anh vẫn mở phần soạn tin nhắn, gõ một chữ sau đó nhấn gửi.

[Họp.]

Mỗi lần năm mới sắp đến, Trần Vân Phương sẽ gọi điện liên tục như đòi mạng. Nội dung không hề thay đổi, chỉ xoay quanh một chủ đề: Trình Quân, con tính toán khi nào kết hôn? Nhà bác Lý, nhà bác Tôn lại có cháu rồi, con định chừng nào mới cho mẹ ẵm cháu đây?

Trình Quân giải quyết bằng cách không tiếp điện thoại.

Thực ra, Trần Vân Phương nóng vội như vậy cũng là có lý do.

Trình Quân năm nay cũng đã 26 tuổi nhưng chưa từng thấy qua lại với phụ nữ chứ đừng nói mang về ra mắt gia đình, đã vậy còn không chấp nhận chuyện xem mắt do ba mẹ sắp xếp.

Trần Vân Phương và Trình Vạn Niên vẫn hay thăm dò, tìm hiểu tình hình của Trình Quân ở chỗ Ninh Khải nhưng lần nào cũng tay trắng ra về.

Hai ông bà đều có ý này: Ninh Khải, con cứ bóng gió nhắc nhở Trình Quân, gia cảnh thế nào không quan trọng, chỉ cần là một cô gái tốt, chỉ cần nó thích thì hai bác ủng hộ hai tay hai chân.

Nhưng Trình Quân vẫn cứ mãi chậm chạp không chịu tìm bạn gái.

Vừa mở cửa thư phòng thì cơn gió lạnh đột ngột ập đến làm đầu óc anh tỉnh táo hẳn.

Trình Quân hơi cau mày, nhớ lần cuối cùng khi anh rời khỏi biệt thự, có lẽ cửa sổ thư phòng vẫn chưa được đóng kín, lộ ra một khe hở.

Gió lạnh âm ba độ lùa vào khe cửa. Trình Quân đi đến mở toang cánh cửa sổ, đứng trước cửa nhìn ra bên ngoài, tuyết đọng còn chưa kịp tan, một mảng trắng xóa cùng với ánh trăng vàng treo trên cao làm cho sân vườn trông sáng sủa hơn rất nhiều.

Cây xanh đã rụng hết lá, chỉ còn lại mảng tuyết đọng trên các nhánh cây, không gian có chút hiu quạnh.

Trình Quân châm điếu thuốc, cởi hai cúc áo sơ mi trước cổ, nhè nhẹ phả ra làn khói trắng, khói bay lượn lờ như một màn sương bao trùm.

Đôi mắt Trình Quân u tối bất định, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, ném điếu thuốc vẫn còn đang cháy xuống đất, duỗi chân dập tắt đóm lửa đỏ sậm.

Sau khi tắm, mọi lỗ chân lông đều giãn nở một cách thoải mái. Bị gió lạnh thổi cho thanh tỉnh, Trình Quân lúc này mới chậm rãi đóng cửa sổ lại.

Diện tích thư phòng rất lớn, chỉ riêng tủ sách thôi đã có bốn cái, những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo có chút chói mắt, kí©h thí©ɧ thần kinh con người.

Trình Quân dự tính sẽ hoàn thành công việc hôm nay trước 9 giờ.

Anh xoa nhẹ huyệt thái dương vài lần, vươn tay cầm lấy cốc định đi rót nước thì mới phát hiện bình lọc nước đã trống không từ lúc nào.

Trong lòng có chút bực bội, đặt cốc lại chỗ cũ, thầm nghĩ hôm nay không nên về đây mới phải. Không biết bị chập sợi dây thần kinh nào rồi.

Để tránh công việc bị gián đoạn, anh nhấn nút tắt nguồn điện thoại, loại trừ mọi khả năng có thể khiến cho không gian yên tĩnh này bị phá vỡ.

Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại tiếng sột soạt của đầu bút ghi trên giấy. Ngoại trừ căn phòng ở lầu hai thì toàn bộ biệt thự đều tối đen, im ắng không một tiếng động.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chỉ một mình anh.

***

Mùa hè Vạn Định năm thứ hai mươi bảy.

Hôm nay là ngày giỗ của ngạch nương Thẩm Ngưng.

Trong đại điện to lớn chỉ có một mình Thẩm Ngưng ở đây, trong sân vắng vẻ không một bóng người.

Người trong cung truyền tai nhau nói rằng nơi đây nhiều tà khí quái dị, những ai tự ý xông vào điện này hoặc là chết không toàn thây hoặc là biến mất một cách ly kỳ. Dần dà nơi đây trở thành cấm địa của hoàng cung.

Trong điện tối đen như mực, hôm nay Thẩm Ngưng đến đây một mình, mắt không dám liếc nhìn lung tung, chỉ sợ bản thân không cẩn thận nhìn phải những thứ không sạch sẽ.

Bản tính nhát gan trời sinh, bình thường nếu đến đây nàng đều sẽ đi cùng nha hoàn thân cận của mình.

Chỉ là, hai hôm trước nàng đã bí mật để Bình An xuất cung.

Nhưng trong cung có quá nhiều tai mắt, vào ban ngày Thẩm Ngưng không tìm được cơ hội nào để vào điện thăm ngạch nương của nàng.

Chỉ khi trời tối, lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì nàng mới có cơ hội lẻn vào trong.

Tiết trời cuối tháng bảy khô hanh khó chịu, cho dù có người hầu quạt liên tục bên cạnh vẫn không khiến thoải mái hơn bao nhiêu.

Thẩm Ngưng mặc một chiếc váy xếp ly dài màu hồng nhạt, áo yếm trắng tinh, bên ngoài mặc thêm một lớp áo khoác mỏng màu xanh khói, qua ánh lửa có thể mơ hồ nhìn ra đôi vai gầy được che bởi lớp voan mỏng.

Ánh lửa là do Thẩm Ngưng đốt tiền giấy và thư cho ngạch nương nàng.

Thẩm Ngưng ngồi trên chiếc ghế đá đã được nàng lau chùi cẩn thận, hai tay ôm má, suy nghĩ vẩn vơ.

Vận khí của nàng không tồi, trên đường tới đây không gặp phải binh lính tuần tra nên tiết kiệm được một khoản ngân lượng chặn miệng.

Ngạch nương nàng là phi tần không được sủng ái, nàng đương nhiên cũng là một công chúa không được yêu thương.

Ngọn lửa khá nhỏ nên không thể vượt qua khỏi bức tường cao này, dĩ nhiên cận vệ không thể phát hiện nơi đây có người. Đêm nay trong lòng nàng bồn chồn khó hiểu, như thể có điều gì đó sắp xảy đến.

" Nương, có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng con đến thăm người."

Thẩm Ngưng im lặng không nói tiếp, trầm mặc hồi lâu mới lặng lẽ thở dài một tiếng, đôi mắt mờ mịt không nhìn thấy điểm cuối.

Bỗng nhiên nàng khẽ cười, đứng dậy nhặt một cành cây, đẩy những lá thư vẫn chưa cháy hết vào trong đám lửa, chỉ là nàng muốn kể chút chuyện vui mà mình đã trải qua cho ngạch nương nghe.

Cùng giọng nói êm ái nhẹ nhàng, những tờ giấy cuối cùng cũng đã cháy thành tro.

Nàng không muốn rời đi sớm như vậy nên đã lớn mật đi đến căn phòng cũ trước kia ngạch nương ở, căn phòng bị bỏ hoang cũng đã mười mấy năm.

Không rõ tiếng côn trùng kêu là ở bên trong hay bên ngoài, Thẩm Ngưng nắm chặt tay áo, nàng không định sẽ ở đây lâu.

Trước khi đi, nàng quỳ trước giường dập đầu lạy ba cái, dưới ánh trăng trong vắt, nàng để lại một chiếc vòng ngọc.

Chiếc vòng ngọc này là của ngạch nương khi còn sống đã cho nàng, vòng ngọc có một đôi, nàng để lại đây một cái, mang đi một cái.

Trời Nam biển Bắc, về sau chính là tưởng niệm của nàng.

Đẩy nhẹ cánh cửa, Thẩm Ngưng xem xét nhìn quanh bốn phía, xác định không có người mới sải bước, nhanh chóng rời khỏi điện.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho Thẩm Ngưng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng bây giờ nàng chưa muốn quay về phòng.

Người trong phủ Nội Vụ rất thích bắt nạt kẻ yếu, nhất là với công chúa bị thất sủng như nàng, đã mấy ngày rồi họ không mang đá lạnh đến phòng nàng.

Lang thang đi trong vô định, nơi nào có ánh trăng nàng sẽ đi nơi đó, chờ đến khi giật mình thanh tỉnh thì mới phát giác mình đang dừng chân trước hồ nước trong ngự hoa viên.

Nơi này rất tốt, vừa mát mẻ vừa thanh tịnh.

Thẩm Ngưng ngồi trên ghế dài, chống cằm nhìn hồ nước yên tĩnh.

Vào thời điểm này, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài con cá chép bơi ngang qua, thoải mái bơi lội, tiêu dao tự tại.

Thật tốt.

Đôi mày lá liễu nhíu lại.

Nàng sợ rằng cả đời này cũng không có được tự do thoải mái như vậy.

Có hai nha hoàn đi ngang qua và hoảng hốt khi thấy có bóng người ngồi trên ghế dài bên bờ hồ, họ vội vã rời đi, còn nhỏ giọng thì thầm.

" Kia không phải là Tứ công chúa sao? Đừng nói là biết tin hòa thân nên định nghĩ quẩn đó chứ?"

" Nói năng cẩn thận, công chúa nghe được thì không hay đâu."

" Nàng ta cũng chỉ là một công chúa bị thất sủng thôi, sợ cái gì!"

"..."

Thẩm Ngưng nhướng mày, mím môi cười khẽ.

Nghĩ quẩn?

Nàng không phải là người ngốc nghếch như vậy.

Thẩm quốc và Thánh Lang quốc đã giao tranh nhiều năm, hỏa chiến liên miên, phân tranh không ngừng. Bá tánh hai nước đều rơi vào cảnh lầm than, thống khổ cùng cực.

Vài ngày trước, Thánh Lang quốc có phái sứ giả đến bái kiến, nói rằng nguyện ý lấy chuyện hòa thân để đổi lấy hòa bình, để bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, không phải sống trong cảnh khói lửa chiến tranh.

Thẩm quốc cầu còn không được, nhanh chóng đồng ý, hứa rằng sẽ cẩn thận lựa chọn người phù hợp để hòa thân.

Thẩm quốc hiện tại đang có bảy vị công chúa đang ở độ tuổi xuân thì, mắt ngọc mày ngài, mỗi người một vẻ, tuyệt sắc giai nhân. Tùy tiện chọn một người cũng thừa sức đáp ứng mọi kỳ vọng của đối phương.

Nhưng đối tượng hòa thân lần này của Thánh Lang quốc lại là một kẻ đã ngoài năm mươi.

Nghe nói rằng, hắn ta tàn nhẫn độc ác, bạo ngược thành tính, hơn một nửa số phi tần trong hậu cung đều bị bức chết một cách oan uổng.

Ai sẽ nguyện ý đi hòa thân đây.

Ấy vậy mà chỉ trong một ngày, các quan lại đại thần trong triều đều nhất trí một đáp án: không còn ai thích hợp hơn ngoài Tứ công chúa Thẩm Ngưng.

Thẩm Ngưng đổi tay đỡ mặt, âm thầm mỉm cười, nhún nhún bả vai.

Nàng nhớ lại những lời nói của các quan đại thần, của các nương nương trong cung.

Các đại thần tiến cử nàng, nói nàng xinh đẹp xuất chúng, hơn nữa, vua của Thánh Lang quốc là một kẻ háo sắc, chắc chắn sẽ sủng ái, yêu thương nàng.

Còn các nương nương tiến cử nàng, nói rằng nàng vừa có tri thức lại hiểu lễ nghi, tính tình ôn nhu điềm đạm, thông thạo chuyện chính sự hơn con gái của họ. Chỉ có nàng mới có thể chiếm lấy trái tim của nhà vua Thánh Lang quốc.

Nhưng Thẩm Ngưng sao có thể không biết dụng tâm của bọn họ, cũng bởi vì nàng không có hậu thuẫn, không có thế lực đằng sau, cứ mặc cho người ta xâu xé.

Ngay cả khi nàng có bất ngờ gặp chuyện "ngoài ý muốn" ở Thánh Lang quốc thì cũng không làm ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của hai nước.

Nàng không cam lòng nhưng vẫn phải tuân theo số mệnh sắp đặt.

Nếu nàng có thể mang lại sự yên ổn cho bá tánh hai nước thì xem như nàng bằng lòng hi sinh một phần lực.

Chỉ là, tương lai của nàng như lênh đênh trên ghềnh thác, không biết rồi sẽ trôi đến phương trời nào.

Thẩm Ngưng trong lòng đầy tâm sự, tiếng ve sầu đan xen nhau giống như một bài hát ru, khiến cho người ta não nề không còn chút sức lực, dần mất đi ý thức.

Nàng dần ngủ thϊếp đi.

***

Trình Quân phê duyệt xong phần văn kiện cuối cùng, đóng nắp bút máy, đặt văn kiện lên góc trên bên phải của bàn, sau đó nhìn đồng hồ thì thấy mới 8 giờ 30 phút.

Một cơn đau đầu nhẹ ập đến, Trình Quân có chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Có lẽ đã rất lâu rồi mới có được một giấc ngủ ngon, Trình Quân thật sự đã ngủ thϊếp đi, cánh tay áp vào bàn, đầu thì gục xuống.

Anh lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó.

Trong mơ là một vùng đất khô cằn vô tận, trước mặt anh là một con sông đã cạn nước, đang đi dọc theo dòng sông thì bỗng nhiên phía trước hiện ra một khu rừng.

Mặc dù là trong mơ nhưng Trình Quân vẫn chắc chắn mình đang rất tỉnh táo.

Ít nhất trên con đường này, trong khu rừng này anh đã từng đi qua không ít lần trong những giấc mơ trước đây.

Trình Quân gạt những lá cây đang chắn đường, từng bước đi theo con đường trong trí nhớ. Quả nhiên, vẫn là cô gái đó, cô gái mặc váy lụa màu hồng nhạt, nằm giữa đám lá vàng.

Trình Quân cau mày nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô gái, trong đầu anh đang lục tìm những gương mặt tương tự.

Anh thực sự không có ấn tượng gì về cô gái này.

Nhưng khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt đang mở to của cô gái, trái tim anh như ngừng đập.

Ngay sau đó, Trình Quân giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhịp tim đập nhanh không ngừng.

Trình Quân cong môi cười giễu cợt, liếc mắt nhìn kim đồng hồ, kim giây sắp điểm 0, lúc này là chín giờ.

Trong khoảnh khắc ấy, không khí có chút gấp gáp kỳ lạ.

Như cảm nhận được điều gì đó, Trình Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc ghế sô pha bên phải, hồi lâu không quay đi chỗ khác.

Khi hai mắt chạm nhau.

Cảnh giác và hoang mang.

Thẩm Ngưng vươn tay giơ lên, dừng lại trên không trung.

- -------------

~ Lão Đường: Nhá hàng bộ mới nè <3