Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Đạm nhanh nhảu:
-“Thôi thế em xin phép về trước ạ!”
Chủ tịch kiệm lời:
-“Không cần!”
Đúng là không cần thật, vì phu nhân cũng chỉ đến bán dáng một lúc, mười phút sau, lập tức sẽ quay về.
Hắn lại không hiểu vợ mình?
Xét về tấm lòng “hiền từ nhân hậu”…Tiên Hắc Ám phải gọi nàng là cụ tổ.
Xét về chảnh chọe đanh đá. Em gái Lọ Lem còn cần xách dép.
Xét về nóng tính. Chắc kiếp trước nàng là con gái Trương Phi.
Xét về việc coi trọng vẻ bề ngoài, thôi thì tạm làm đồ đệ của Mã Giám Sinh.
…
Chẳng phải hắn nói ngoa, sự thật là thế.
Nói chung ngoài cái bằng thạc sĩ và mông ngực nở nang, chả được cái gì sất.
Cái biết điều của nàng, không quan tâm tới hắn yêu ai, lên giường với ai, căn bản không phải là nàng là người biết sống, mà căn bản là nàng chỉ quan tâm, tới số chữ số hàng tháng hắn chuyển vào tài khoản của nàng.
Cứ đủ số, nàng ắt sẽ ngoan, hắn muốn gì cũng được!
-“Thôi xem chừng chủ tịch không sao rồi, em về đây nhé!”
Phu nhân hôn chụt một phát vào trán “chồng yêu”, quay gót bước đi, đẳng cấp không khác gì siêu mẫu.
Đạm nhìn theo, ngưỡng mộ vô cùng.
-“Sắp long con ngươi ra rồi đấy!”
Cô bé cười hì hì:
-“Chị ấy đẹp quá ạ…anh có phúc thật.”
-“Ừ, lộc bất tận hưởng!”
Hoàng Thế Lân ngao ngán.
-“À, anh có đau đầu không, em matxa cho ạ?”
-“Cũng được…”
Đạm thực hiện từng động tác chuyên nghiệp, hắn cảm thấy khá là dễ chịu, đúng lúc đó, một bà lão tóc bạc phơ chống gậy, lụ khụ bước vào:
-“E, hèm…”
-“Bà nội!”
Hoàng Thế Lân giật mình.
-“Mắt trợn lên trời hay sao mà đi bộ cũng phải nhập viện…”
-“Bà nội, bà lên đây làm gì? Xa xôi quá, tổn hại sức khỏe, con có sao đâu!”
-“Ừ, bé kia ra ngoài chút, ta có việc cần nói riêng với nó!”
Đạm ngoan ngoãn nghe lời.
Cửa vừa đóng, bà nội hắn đã thượng cái gậy gỗ quý lên giường, lớn giọng:
-“Bà đã dặn bao nhiêu lần rồi, đàn ông đàn ang là phải giữ thân cho sạch, ngoài vợ mình, không được cho ai động vào, thế mà mày cứ để ngoài tai thế, không nghe bà sau này chỉ có khổ thôi…”
Vừa nói, vừa nện.
-“Á, á, con đau…bà nội dừng tay đi…đau lắm…”
-“Đau cho chừa nghe con, cháu dâu vàng của ta đâu rồi?”
Thế Lân vừa xoa người, vừa hằn giọng:
-“Nội hỏi Nho Mỹ hả, vừa về rồi!”
-“Cái thằng, tên người ta Trương Mỹ Ái Như…hay như thế mà mày gọi là Nho Mỹ là sao, lại ngứa đòn hả?”
-“Thôi, thôi con biết lỗi rồi…”
-“Biết là tốt, tối nay ta ở nhà mi!”
Có người mặt dài thượt, vội vàng ứng biến:
-“Chỉ sợ con còn yếu, vẫn phải nằm viện, không chăm sóc cho bà nội được!”
-“Viện cái khỉ, ta bảo bọn nó làm thủ tục xuất viện cho mi rồi!”
-“HẢ???”
Bà nội bỏ đi trước, dáng đi của bà lão tám mươi tuổi, nhưng cũng kiêu ngạo không kém Nho Mỹ…Nhiều lúc, hắn nghi có khi nàng ta mới là cháu ruột của bà.
Chuyện này cũng có nghĩa, tối nay, chủ tịch, phải sang phòng phu nhân ngủ.
Hoặc là, phu nhân sang phòng chủ tịch ngủ.
Có gì khác nhau sao???
….
….
8 giờ.
Ăn uống xong xuôi, Nho Mỹ đấm bóp cho bà hắn.
-“Tay nghề khá quá, mà dạo này sao gầy thế con, ăn uống vào chứ! Hay thằng Lân để con khổ…”
Phu nhân nhìn chủ tịch, cười đểu một cái, bắt đầu nhỏ nhẹ:
-“Không có gì bà ạ, anh bận công việc, con cũng thông cảm, hàng ngày, 10 giờ tối mới về, con ăn cơm một mình cũng có chút buồn…”
-“Cái thằng…”
Máu bà đã bắt đầu nóng.
-“Anh ấy rất hay dẫn…dẫn…về nhà…”
-“Dẫn cái gì?”
Bà nội quắc mắt.
Hoàng Thế Lân méo mặt. Cô ta mà nói từ “gái” bổ sung vào câu đó chắc đời hắn tàn. Mịa kiếp con cáo già, hắn đành ngâm ngùi, dơ tay số 2, ý muốn nói, tiền vào tài khoản tháng này của nàng, sẽ được tăng gấp hai.
Nàng chỉ mỉm cười, dơ cả bàn tay. Cái đ… gì? Tăng gấp năm? Cô ta là Sao chắc? Sao cũng chẳng ngốn tiền như cô ta…Điên thật! Mà vẫn phải nhẫn nhịn.
Hắn ngậm ngùi dơ ngón cái, ý là chấp thuận, nàng lúc này mới từ tốn:
-“Dạ, anh ấy dẫn ông Bò Sữa với ông Cám Lợn về, bàn chuyện công việc cả đêm, con thì con thương lắm, mà khuyên ngăn mãi không được…nội bảo, nhiều tiền cũng làm gì đâu…quý nhất là sức khỏe…”
Bà nội gật đầu. Chủ tịch tý sặc máu.
-“Con nói chí phải, thằng kia từ giờ làm việc ở công ty thôi!”
-“Dạ!”
….
Chủ Tịch dự định xem bóng đá rồi ngủ ở phòng khách luôn, mà 11 giờ, nghe ba tiếng gậy cộc cộc phát ra từ căn phòng phía Nam, biết bà nội bắt đầu cáu, đành ngậm ngùi lên phòng vợ.
Giường trống trơn. Nàng ta mọi khi coi sắc đẹp của mình đáng giá ngàn vàng, 10 giờ chưa lên giường chắc hôm đó có khủng bố, hôm nay thế quái nào lại chưa ngủ?
Chủ Tịch liếc nhìn, cuối cùng cũng phát hiện ra. Hóa ra không phải là chưa ngủ, mà là ngủ ở nơi khác, phía bàn làm việc!
Quên chưa kể, phu nhân vốn là giảng viên, một giảng viên cực kì “có trách nhiệm”. Thường nếu ngày mai nộp điểm cho phòng đào tạo, thì tối nay nàng mới bắt đầu chấm bài.
Hoàng Thế Lân nhìn đống bài thi, nở nụ cười nham hiểm.
….
Sáng.
7h.
Chủ Tịch vừa tới cổng công ty, đã gặp một cái mặt rất quen, tay cầm hồ sơ, đang dò dẫm.
-“Ơ, anh Lân!”
Chưa ai dám gọi hắn bằng âm lượng lớn như thế. Những ánh nhìn xung quanh tò mò.
-“Ừ!”
-“Anh tới đây làm gì?”
-“Thì làm việc!”
Cô bé kéo hắn ra xa một chút, thì thầm:
-“Anh mau về đi, đây là trụ sở của CL Group đấy, tập đoàn này bán cám lợn nổi tiếng ghê gớm lắm, chắc họ không mua cám lợn của anh đâu…”
Chủ tịch cố nén nụ cười trên môi, gương mặt nguy hiểm:
-“Nhưng mà anh cần bán chỗ cám này gấp lắm, cứ để anh vào thương lượng với người ta xem sao…”
Đạm vội vã ngăn cản:
-“Em biết, anh còn có bà nội già, cả gia đình trông cậy, nhưng tốt nhất anh đừng vào, nghe nói chủ tịch công ty này khốn nạn lắm, không coi ai ra gì…”
Có người mặt đỏ ửng.
-“Vậy hả? Thế em tới đây làm gì?”
-“Em tới nộp hồ sơ ứng tuyển.”
-“Không phải vừa bảo…”
-“Biết là thế, nhưng thời buổi kinh tế thị trường, miếng cơm manh áo là quan trọng nhất, thôi thế nhá, em đi đây….”
Một đoạn, cô lại quay lại:
-“Anh, cho em số điện thoại của anh!”
-“Làm gì?”
-“Mai sau em vào được công ty, có trong tay danh sách khách hàng, em sẽ ra sức chê bai sản phẩm CL, khuyến khích họ mua cám lợn chỗ anh…”
-“Hả?”
-“Nhưng chúng ta phải chia 7-3 đấy, em hưởng 30%!”
Chủ tịch đọc số, con bé lưu rồi vội vã chạy đi.
Chủ tịch xưa nay làm việc rất công minh, hôm nay gặp kẻ bán đứng công ty, không hiểu sao lại đích thân gọi điện cho Tổng Giám Đốc Cám Lợn, trực tiếp điều cô Đạm về chi nhánh của Giám Đốc Phân.
….
….
11h.
-“Phu nhân, xin phu nhân dừng bước”
-“Xin phu nhân dừng bước”
-“Xin phu nhân thương chúng em, chủ tịch đã dặn…”
-“Dặn dặn cái c… tránh ra…”
Hoàng Thế Lân vừa kí xong hợp đồng xuất khẩu gạo Tám loại 1, ngẩng lên, chiếc túi xách Chanel đã đập thẳng vào mặt.
Ấy vậy mà chủ tịch không hề tức giận, lặng lẽ nhặt lại chiếc túi, phủi phủi, nhẹ nhàng nói:
-“Thế nào, người ta bắt nạt Nho Mỹ à, có bị quát mắng không? Thôi, có gì ở nhà anh nuôi, đi làm làm gì?”
Trương Mỹ Ái Như giận tím mặt mày, không còn giữ nổi chút bình tĩnh nào nữa.
Nàng cởi dép cao gót, nhảy lên bàn “chồng yêu”, đấm đá loạn xạ.
-“Khốn khϊếp, dám động vào bài thi của sinh viên à? Loại bỉ ổi chó tha ma bắt nhà anh…xem hôm nay tôi xử anh như nào…”
-“Ối ối bình tĩnh, anh thương Nho Mỹ làm việc khuya vất vả, thân làm chồng, anh chỉ chấm giúp thôi mà, có gì hả…”
-“Hả…hả cái b… nhà anh, được…được…Hoàng Thế Lân, cái loại phân Lân cao cấp chứ có gì ghê gớm…”
Phu nhân tuy giỏi võ, mà khổ nỗi, trước mặt chủ tịch lại như trứng chọi đá. Chủ tịch chỉ cần một tay cũng giữ gọn hai chân nàng đang làm loạn.
-“Bỏ tôi ra, không thì anh liệu hồn…Được…không bỏ hả…Chủ tịch CL, hôm nay cả thế giới sẽ biết sẽ biết, anh từng ỉa đùn!!! Hahaha…”
Bực quá, phu nhân cố gắng nhoài người tới chiếc điện thoại bàn, chỉ cần ấn vào núi đỏ đó, chỉ cần cái nút đỏ đó thôi…chỉ cần nhấn và nói…