Cô giật mình, nghĩ trong đầu "Nghiên Y Nhã, giờ không phải lúc mê trai đâu" cô lắc lắc đầu lấy lại tinh thần: "Hả? Tôi thấy khỏe hơn rồi". Anh bước lại bàn gần đó, lấy khay đựng dụng cụ y tế đi lại: "Tôi tháo kim truyền nước". Cô nghe xong nhắm nghiền mắt lại, cô sợ kim tiêm, lúc ngất đi có đánh cô cũng không biết, giờ lại rất tỉnh táo. Anh liếc nhìn cô, nhẹ tay rút kim tiêm, rồi ấn giữ bông gòn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Không muốn bị tiêm thì đừng bỏ bữa. Giữ lấy miếng bông". Cô đưa tay ấn giữ miếng bông, anh dời tay đi, dọn lấy khay đồ, để lại chỗ cũ: "Đi thôi. Tôi dẫn em đến phòng của chú Nghiên" Cô ngạc nhiên nghĩ trong đầu "Chú Nghiên?", bước xuống giường nhanh chân đi theo anh. Khu VIP, phòng A310 Ông Nghiên đã tỉnh lại từ lúc nào, ngồi dựa vào đầu giường. Cô đẩy cửa bước vào, bước ddeens bên giường bệnh: “Ba thấy trong người sao rồi?” Nghiên Minh Thành nghiêm giọng: “Con còn nói, bản thân con còn lo cho mình không xong . Mau dọn về nhà.”