Edit by Thanh Thanh
~~~~~~~~
Tiết Tích rốt cuộc biết vì sao mấy ngày nay Chu Ức Chi khi về nhà đều hát khẽ, rất vui vẻ.
Hóa ra là ở bên ngoài quen bạn bè mới.
Nan sinh này cùng Tùng Du không giống nhau, thoạt nhìn chân thành thuần túy, ý nghĩ đơn giản, cũng chỉ là đơn thuần bị Ức Chi hấp dẫn mà thôi, cậu có tính cách tốt, từ chỗ khi cậu đưa trà sữa không đυ.ng tới tay Ức Chi, cậu cũng hẳn là có gia thế cùng gia giáo tốt.
Nếu đem mối tình đầu của Chu Ức Chi giao cho cậu, nhất định sẽ là một đoạn hồi ức tốt đẹp ngây ngô.
Chính anh không có gì phải lo lắng cả.
Cùng đi ăn lẩu, cũng thật sự là làm điều thừa, như là lão cha không yên tâm.
Lý trí Tiết Tích nói rằng sớm hay muộn cũng phải buông tay, sớm hay muộn cũng phải nhìn sinh mệnh của cô nhiều thêm một người khác tồn tại.
Đời trước bởi vì quan hệ hai người như nước với lửa, anh không có thể làm bạn cùng cô trải qua này đó. Nhưng một đời này hai người ở chung rất khá, cô làm nũng với anh, như là đem amh trở thành anh trai chân chính cùng người thân, ngày sau lúc cô bước vào cung điện hôn nhân, có lẽ anh còn là người sẽ nắm tay cô, đem cô giao cho một người khác.
Chính anh hiện tại cô thanh xuân nảy mầm đều không thể chịu đựng, chờ thật sự tới lúc ấy rồi, làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi đoạt hôn sao?
Nhưng lý trí khắc chế không được du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Anh muốn chiếm hữu cô, không có lúc nào là tế bào không sôi trào. Nhưng đây là sai lầm.
Trên thế giới sao có thể chỉ có hai người bọn họ chứ?
Tiết Tích luôn mãi khắc chế, thu hai cây dù đưa cho Chu Ức Chi, ngay sau đó đem khăn quàng cổ mang đến từ trong túi lấy ra, ở trên cổ Chu Ức Chi vòng hai vòng, bịt kín cô, cuối cùng dịch đến áo lông vũ.
Chu Ức Chi cầm dù cùng trà sữa, đứng ở tại chỗ, tùy ý anh ở trước người cô lăn lộn, rũ đầu như là một con chim cánh cụt thực ngoan.
Chu Ức Chi phát hiện ở trong túi của anh thả túi chườm nóng, là túi chườm nóng trên xe, như vậy khăn quàng cổ chính là ấm, mới vừa mang lên cổ cũng không lạnh.
Cô tức khắc cười cười: “Anh, anh thật tri kỷ.”
Tiết Tích nhìn cô một cái.
Chu Ức Chi nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện biểu tình của thiếu niên rất đạm, cũng nhìn không ra có cái gì khác thường.
Ghen tị, vẫn là không ghen đây?
Ánh mắt vừa mới dừng ở trên người Lâm Gia Vũ kia tựa hồ có chút ý tứ.
Nhưng hiện tại mặt không biểu tình, thoạt nhìn lại không giống như là ghen nha.
Chu Ức Chi sờ không được, quyết định lại quan sát.
Mập mạp bên người cùng hai nữ sinh nhìn chằm chằm Tiết Tích, trong đó một người hẳn là thích Lâm Gia Vũ, tầm mắt hơi thu liễm một chút, một người khác đã hận không thể lập tức cùng Chu Ức Chi lôi kéo làm quen, cậu ta hâm mộ nói với Chu Ức Chi: “Chu Ức Chi, anh của cậu đối với cậu thật tốt.”
Chu Ức Chi cười hiện ra má lúm đồng tiền: “Đúng không.”
Tiết Tích lại nhìn cô một cái, đem cặp sách của cô tháo xuống.
Bởi vì tới đưa khăn quàng cổ chính là anh của Chu Ức Chi, cho nên Lâm Gia Vũ ngược lại cũng không không tự nhiên, thản nhiên mà đem khăn quàng cổ một lần nữa mang trở về trên cổ, tươi cười xán lạn mà giới thiệu mình với Tiết Tích: “Chào anh, em là
Lâm Gia Vũ.”
Tiết Tích gật gật đầu: “Đi thôi, mọi người muốn đi chỗ nào ăn?”
“Đối diện quảng trường Hải Lao, bọn tớ đặt bàn trước đó rồi.”
Bởi vì ở đối diện, cho nên tài xế không có theo kịp, đoàn người xuống thông đạo tàu điện ngầm, từ thông đạo tàu điện ngầm vòng đến đường phố đối diện.
Tiết Tích liếc mắt nhìn khoảng cách giữa Chu Ức Chi cùng Lâm Gia Vũ, chỉ có khoảng cách một nắm tay lớn nhỏ, Lâm Gia Vũ không ngừng cùng Chu Ức Chi nói chuyện, cho nên khoảng cách hai người là phi thường gần.
Những người khác tốp năm tốp ba đi ở phía trước.
Nghênh diện đi tới người tan tầm.
Trong đó có người xách theo bao công văn, bao công văn ném trên vai lắc lư.
Tiết Tích nắm lấy bả vai Chu Ức Chi, đem cô kéo về phía mình, cách xa người xách theo bao công văn kia.
Nhưng là khi người kia đi rồi, ngón tay thon dài nắm bả vai thon của Chu Ức Chi dừng ba giây, mới nhẹ nhàng buông ra, không dễ phát hiện mà nắm chặt.
Lâm Gia Vũ lập tức phát hiện khoảng cách của mình cùng Chu Ức Chi bị kéo ra, tức khắc đuổi theo.
Tiết Tích: ……
Cũng may rất nhanh tới chỗ thang cuốn điện tự động, Tiết Tích để Chu Ức Chi đi lên trước, anh đứng ở phía sau cô.
Lâm Gia Vũ đi chậm một bước, đành phải đi theo đứng ở phía sau Tiết Tích.
Cậu có chút ảo não mà nhìn anh của Chu Ức Chi liếc mắt một cái.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, anh của Chu Ức Chi ẩn ẩn có cỗ địch ý với cậu.
Nhưng là nghĩ đến tất cả anh trai cùng với cha như vậy, đối với em gái cùng con gái đều là không hy vọng họ bị heo đυ.ng, cho nên Lâm Gia Vũ ngược lại cũng không nghĩ nhiều, ngược lại thực thông cảm, âm thầm hạ quyết định, chờ lát nữa nhất định phải hảo hảo biểu hiện ở trước mặt anh của Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi cũng cầm lòng không đậu quay đầu nhìn anh ở phía sau.
Thiếu niên thân hình cao lớn, tuy rằng đứng ở phía sau cô một bậc, nhưng vẫn là cao hơn cô rất nhiều.
Anh hơi hơi rũ mắt, bởi vì ánh sáng tàu điện ngầm nên nhìn không rõ lắm biểu tình đen tối của anh.
Trên mặt anh cũng không có gì biểu tình, nhưng tựa hồ rất không cao hứng?
Nhưng anh trước sau như một đều là bộ dáng quạnh quẽ như vậy, trừ bỏ ít khi lỗ tai sẽ đỏ lên, đại đa số thời điểm cũng chưa có biểu tình gì, cho nên Chu Ức Chi cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.
Nhưng là anh vừa mới ôm bả vai cô.
Nếu là lúc trước, Chu Ức Chi khẳng định sẽ không nghĩ nhiều, nhưng là từ khi nghe Viên Mai nói anh ngày đó ở hiệu sách đợi cô mấy giờ, cô liền khó tránh khỏi chú ý tới những chi tiết này.
Vừa mới anh rõ ràng đem khoảng cách của cô cùng Lâm Gia Vũ kéo xa.
Chu Ức Chi bỗng nhiên nhảy nhót lên.
Đây có phải ý nghĩa anh có một tí xíu ghen hay không?
Chu Ức Chi miên man suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của anh: “Ức Chi, em suy nghĩ cái gì đấy, để ý dưới chân.”
Chu Ức Chi hoảng sợ, thang cuốn điện sắp hết, cô thiếu chút nữa vướng ngã, Tiết Tích đỡ cô một phen, đem cô đưa tới bên ngoài.
Từ cửa tàu điện ngầm đi ra, đến nhà hàng còn hơn một trăm mét, trời mưa thật sự to.
Mập mạp chờ vài người căng dù ra, nhưng bọn họ năm người chỉ có hai cái dù, dù không đủ dùng, Chu Ức Chi liền thuận tay đặt một cái qua.
Hiện tại cô cùng Tiết Tích còn có một cái dù, Lâm Gia Vũ còn có một cái.
Lâm Gia Vũ đi đến bên người cô, mời nói: “Dù tớ đem rất lớn, nếu không cậu cùng tớ đi cùng nhau?”
Nghe vậy, Tiết Tích đang muốn căng dù ra nhìn về phía cậu.
Nếu là ngày thường, Chu Ức Chi khẳng định lập tức cự tuyệt, cùng Tiết Tích đi chung, nhưng lúc này, tim cô cư nhiên đập nhanh hơn, mang theo ánh mắt của Holmes, quay đầu nhìn về phía anh.
Thiếu niên đeo cặp sách của cô trên vai, trên tay đang muốn căng dù màu đen kia ra, không có gì biểu tình mà nhìn Lâm Gia Vũ, không nói một lời.
Nhìn không ra cái gì a —— tâm tư con trai thật khó đoán.
Chu Ức Chi đang muốn thất vọng, bỗng nhiên tầm mắt rơi xuống trên tay ạn.
Anh gắt gao nắm chặt cán dù, xương ngón tay có chút dùng sức.
Nắm chặt đến chỗ khớp xương ẩn ẩn trắng bệch.
Có phải có chút quá mức dùng sức hay không?!
Mắt Chu Ức Chi sáng lên!
Tiết Tích mím môi, đem dù căng ra, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Ức Chi, hỏi: “Ức Chi, em muốn đi cùng cậu ta sao?”
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Chu Ức Chi cảm thấy cái mũi nhỏ của cô ngửi được vài phần hỏa dược vị, đương nhiên cũng có khả năng là ảo giác của cô, cô thật sự là quá muốn chứng minh anh còn thích cô không.
Cô vội không ngừng gật đầu, như gà con mổ thóc.
Sắc mặt anh giống như không được tốt.
Từ từ, gật đầu làm gì. Chu Ức Chi phản ứng lại đây, lại nhanh chóng lắc đầu, nháy mắt chui vào dưới dù của anh, nói: “Anh, em và anh cùng nhau đi.”
Lại không biết có phải ảo giác của cô hay không, thiếu niên cao lớn bên người thở ra một ngụm trọc khí nhợt nhạt, ở màn mưa hóa thành sương trắng, anh gật gật đầu, ngón tay nắm dù cũng thả lỏng chút.
Nội tâm Chu Ức Chi là “Aaaa”, anh có phải thích cô hay không?!