Khi Nguyễn Ưu đến thăm Thẩm Lương đã tiện tay đặt trước lịch khám tuyến thể cho mình. Bởi vậy khi đi ra từ phòng bệnh của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu liền đi thẳng tới khoa tuyến thể.
Lục Quan Triều đợi Nguyễn Ưu ở ngoài như thường lệ. Nguyễn Ưu chào hỏi vị bác sĩ vẫn luôn khám tuyến thể cho mình rồi đi vào làm kiểm tra. Lục Quan Triều đợi một lúc, Nguyễn Ưu đi ra đầu tiên, sau đó là bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra đi ra.
" Trải qua kiểm tra sơ bộ vừa rồi, hệ thống tuyến thể đã được khôi phục, còn tình trạng khôi phục chức năng tuyến thể cụ thể thì phải chờ hai ngày sau có kết quả kiểm tra rồi mới biết được."
Bác sĩ không giấu nổi niềm vui trên gương mặt, ông cho biết: " Tuy nhiên, tuyến thể tự phục hồi là rất tốt, nó cũng kết hợp tốt với các mô xung quanh cơ thể. Hai ngày sau quay lại lấy kết quả cụ thể nhé. "
Nguyễn Ưu cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ Hướng lại nói: " Hãy làm khai thông tuyến thể đi, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi. Tuyến thể đã không được sử dụng trong một thời gian dài, cần phải thông qua phương pháp điều trị để có thể hoạt động trở lại."
Nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Ưu đột nhiên nhăn lại, bác sĩ Hướng cười nói: " Sẽ xong nhanh thôi, trong vòng nửa tiếng là được rồi."
Sau khi đợi nửa tiếng, Nguyễn Ưu xuống bàn mổ. Cậu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi tin tức tố đã mất từ
lâu trong không khí, cách cậu gần nhất là mùi tin tức tố rất dễ ngửi của bác sĩ. Đó là mùi hương cam quýt tươi mát, khiến cả người cậu đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều cùng nhau về nhà sau khi cảm ơn bác sĩ. Có lẽ là do đi thăm Thẩm Lương, tuy rằng tuyến thể khôi phục là một chuyện tốt, nhưng Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đều không nói gì.
Nguyễn Ưu cảm thấy vận mệnh đang trêu người. Lúc đầu là alpha của Thẩm Lương làm tuyến thể của mình bị thương, bây giờ Thẩm Lương phải nhập viện vì quan hệ với alpha của hắn không tốt, còn tuyến thể của mình thì lại hồi phục.
Nhìn bộ dạng của Thẩm Lương trên giường bệnh, thực sự Nguyễn Ưu cũng vui không nổi.
Cứ im lặng như vậy mà về đến nhà, Lục Quan Triều đậu xe vào ga ra, sau đó mới nói: " Khôi phục là chuyện tốt, có thời gian thì thưa chuyện với ba mẹ."
Nguyễn Ưu suy nghĩ một lúc, và nói: " Đợi sau khi có kết quả kiểm tra chi tiết rồi hẵng nói với hai người họ."
Lục Quan Triều không tỏ rõ ý kiến. Nguyễn Ưu theo sau anh vào nhà, cậu luôn cảm thấy Lục Quan Triều trông có vẻ không vui, nhưng cậu nghĩ đến Thẩm Lương, tâm trạng của mình cũng không được tốt lắm nên cũng không truy hỏi Lục Quan Triều. Hai người ăn ý mỗi người bước vào một căn phòng và thay quần áo ở nhà nghỉ ngơi.
Rời nhà du lịch hơn nửa tháng, vừa trở về đã đi thăm Thẩm Lương, đi đi lại lại làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Lục Quan Triều đã lao vào công việc ngay sau khi chuyến đi kết thúc. Anh được xem là đang khởi nghiệp công ty trong các ngành nghề mới phát triển. Anh ấy có thể dành ra nửa tháng để đi nghỉ với Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu đã thụ sủng nhược kinh. Vậy nên đối với chuyện Lục Quan Triều lập tức trở lại làm việc cũng không có phản đối. Hai ngày sau, Nguyễn Ưu một mình đi lấy kết quả kiểm tra.
May là Lục Quan Triều không ở đây, Nguyễn Ưu có thể an tâm hỏi ý kiến
bác sĩ về những vấn đề mà cậu luôn quan tâm.
Bác sĩ Hướng đưa kết quả kiểm tra cho Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu mở ra rồi xem qua một lượt, tình trạng phục hồi rất tốt. Tuyến thể đã khôi phục lại các chức năng cơ bản và tất cả các chỉ số đều đạt mức bình thường. Về khả năng tiết ra tin tức tố, nó thậm chí còn vượt quá trị số ban đầu của Nguyễn Ưu 一 cậu được alpha đánh dấu trong giai đoạn phục hồi, điều này ở một mức độ nào đó đã thúc đẩy tuyến thể dậy thì lần thứ hai, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Nguyễn Ưu thận trọng hỏi bác sĩ Hướng: " Tôi nghe nói tuyến thể bị thương tổn nhẹ, đang trong giai đoạn hồi phục hoặc mới vừa khôi phục ngay trước khi kỳ phát tình tiếp theo đến, là có thể thông qua cách phẫu thuật để thay thế tin tức tố, có đúng không ạ?." Ánh mắt sắc bén của bác sĩ Hướng nhìn về phía Nguyễn Ưu và nói: " Tin tức tố của cậu về mọi mặt trị số đều không có vấn đề gì, tại sao cậu lại muốn hỏi câu hỏi này?." Tuy trong phòng chỉ có hai người là Nguyễn Ưu và bác sĩ Hướng, nhưng Nguyễn Ưu vẫn cảm thấy khó có thể giãi bày.
Từ khi Nguyễn Ưu làm omega cho tới nay, nơi cậu cảm thấy tự ti nhất chính là tin tức tố không tính là cao cấp của mình. Sau khi kết hôn với Lục Quan Triều, ở trong xã hội thượng lưu xa hoa đồi trụy, tin tức tố giống như bộ mặt thứ hai càng làm người ta vừa ý hơn.
Tin tức tố của Nguyễn Ưu là vị nước sương không có mùi vị gì. Bây giờ cậu đã là Lục phu nhân do Lục Quan Triều công nhận, cậu không muốn mình lúc nào cũng là nguyên nhân khiến Lục Quan Triều bị đem ra làm trò cười: Trước kia là cười anh đã kết hôn với một omega có tuyến thể bị thương, sau này là cười omega của anh có tin tức tố cấp thấp.
Hơn nữa, tin tức tố cao cấp hơn, có lẽ cũng sẽ làm cho Lục Quan Triều tận hưởng hơn... Nguyễn Ưu âm thầm phỏng đoán.
Nguyễn Ưu ở trước mặt bác sĩ im lặng một lúc. Bác sĩ Hướng đã tiếp xúc với vô số bệnh nhân nên phản ứng lại rất nhanh, ông thử dò hỏi: " Có phải vì cậu cảm thấy tin tức tố của mình không được cao cấp cho lắm, cho nên mới có ý nghĩ này đúng không?." Nguyễn Ưu bị bác sĩ Hướng vạch trần tâm tư, cậu xấu hổ cúi đầu xuống. Bác sĩ Hướng nghiêm khắc trách cứ Nguyễn Ưu, ông nói: " Tuyến thể giống như một cơ quan để phân biệt các đặc điểm sinh dục, chẳng lẽ chỉ đơn giản là phân bố mùi vị hay sao?. Nếu như thay tuyến thể là chuyện dễ dàng như vậy, thì mỗi ngày ở khoa tuyến thể không biết phải làm bao nhiêu ca phẫu thuật mới đủ!. Nguyễn Ưu, cứ cho là bây giờ cậu có thể thay tuyến thể đi, thì cậu cũng không thể muốn chọn loại nào thì chọn loại đó. Tuyến thể không đồng nhất, tin tức tố không dung hòa và cơ thể của cậu có những phản ứng cơ thể khác nhau, hơn nữa, trình độ y tế hiện nay còn lâu mới đạt đến trình độ thay thế tuyến thể mà không có rủi ro. Nhẹ thì tuyến thể bị hủy hoại, nặng thì bỏ mạng!." Lông mi Nguyễn Ưu mấy lần run rẩy dữ dội, sau đó cậu mới lúng ta lúng túng nói: " Hóa ra là như vậy, cám ơn bác sĩ Hướng đã giải đáp cho tôi."
Bác sĩ Hướng thở dài và nói: " Nguyễn Ưu, tin tức tố mà ông trời ban tặng cho cậu chính là dấu hiệu duy nhất của cậu. Hãy cứ là chính mình, không cần phải làm người khác.
Cố gắng chấp nhận bản thân, sau đó khám phá điểm mạnh của mình.
Không có bất kỳ người nào đáng để cậu đánh đổi bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể mình. "
Sau khi tạm biệt bác sĩ, Nguyễn Ưu lặng lẽ bước về nhà. Tin tức tố bình thường đã từng khiến Nguyễn Ưu lầm lì ít nói trong đám alpha và omega đang ganh đua khoe sắc, và cũng khiến cho cậu không thể ngóc đầu lên nổi trong đám danh lưu như xã hội thượng lưu. Ngay cả Thẩm Lương vẫn luôn mắt cao hơn đầu cũng xem thường cậu, phần lớn là do Thẩm Lương có tin tức tố omega đỉnh cấp.
Tin tức tố quyết định Nguyễn Ưu là một người bình thường, không có gì nổi bật. Mà alpha của cậu, Lục Quan Triều, là một alpha có tin tức tố đỉnh cấp như vậy. Tình yêu làm cho người ta mù quáng, cũng làm cho Nguyễn Ưu tự ti.
Vì bác sĩ Hướng không cho phép Nguyễn Ưu thay tuyến thể, nên Nguyễn Ưu cũng chỉ có thể từ bỏ ý định này. Từ bệnh viện đi ra, Nguyễn Ưu trực tiếp về nhà ba mẹ, báo cho ba mẹ biết tin vui về sự khôi phục của tuyến thể kèm thêm bản báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Kiều Nhiễm đương nhiên là kích động không thôi, nghe vậy lập tức làm một bàn đầy ắp đồ ăn ngon cho Nguyễn Ưu.
" Ưu Ưu, trong khoảng thời gian con bị thương, mama ngày đêm lo lắng không yên. Tuyến thể rất quan trọng đối với con người, ngộ nhỡ quá trình hồi phục xảy ra vấn đề gì thì con sẽ phải chịu khổ trong suốt phần đời còn lại. Cuối cùng thì bây giờ đã ổn rồi, mama cũng có thể yên tâm." Kiều Nhiễm vừa gắp thức ăn cho Nguyễn Ưu vừa nói.
Có lẽ bà thực sự quá lo lắng, Nguyễn Ưu phát hiện viền mắt của Kiều Nhiễm hơi đỏ, nhất định là sắp khóc.
Nguyễn Ưu luống cuống an ủi Kiều Nhiễm, một lúc lâu sau mới dỗ được Kiều Nhiễm vui vẻ trở lại. Hai mẹ con trò chuyện thân thiết một lúc, Kiều Nhiễm hình như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt ngưng trệ, làm cho Nguyễn Ưu cũng trở nên căng thẳng theo.
" Mẹ, mẹ sao vậy?." Nguyễn Ưu cẩn thận mở lời.
Kiều Nhiễm nói: " Thực ra thì không có gì đâu, chỉ là mẹ chợt nhớ ra ngày nay người ta thường sẽ đến Cục quản lý tin tức tố để kiểm tra mức độ tương thích của tin tức tố trước khi kết hôn. Hồi con và Lục Quan Triều kết hôn, bởi vì tuyến thể của con bị thương nên không làm giám định, cũng không biết độ tương thích của hai đứa ra sao."
Ngược lại Nguyễn Ưu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe vậy chỉ cười nói: " Vậy không tương xứng thì còn có thể thế nào ạ?. Bọn con cũng đã kết hôn rồi, nếu như không hợp nhau thì cũng chỉ có thể xóa bỏ ký hiệu rồi tái hôn mà thôi."
Kiều Nhiễm lườm cậu một cái, bà không vui nói: " Lời này không thể nói lung tung!. Xóa ký hiệu phải chịu bao nhiêu khổ, con không biết sao?. Đó mới thực sự là dạo một vòng qua quỷ môn quan."
Mắng Nguyễn Ưu xong, nhìn thấy con trai có vẻ rụt rè, đã biết mình sai, Kiều Nhiễm lại khuyên: " Chẳng qua là mẹ cảm thấy hồi đó con và Lục Quan Triều kết hôn khá đột ngột, cũng chưa kịp bồi dưỡng tình cảm cho thật tốt, cho nên nền tảng tình cảm không bền vững và hôn nhân vẫn chưa đủ ổn định.
Nếu như bây giờ độ tương xứng của hai đứa cao thì ít nhất còn có một sự đảm bảo."
Nguyễn Ưu mỉm cười và nói: " Không sao đâu mẹ, hiện tại hai chúng con rất tốt."
Sợ Kiều Nhiễm sẽ lại lo lắng về chuyện đó, Nguyễn Ưu đổi chủ đề và nói đùa: " Mẹ của con nói chuyện rõ ràng đâu ra đấy, xem ra độ xứng đôi với ba phải cao lắm đây!." Kiều Nhiễm nhướng mày nói: " Đó là đương nhiên."
Thời điểm từ nhà ba mẹ trở lại Lục gia đã gần rạng sáng. Điện thoại của Nguyễn Ưu từ đầu đến cuối luôn yên lặng, không thấy Lục Quan Triều gửi tin nhắn thúc giục cậu mau về nhà. Nguyễn Ưu vào nhà, phát hiện Lục Quan Triều vẫn chưa về.
Người làm ở Lục gia bây giờ đối với Nguyễn Ưu biết thân biết phận hơn rất nhiều. Thấy Nguyễn Ưu hỏi thì thuật lại cho cậu biết rằng buổi chiều Lục Quan Triều có gọi về, anh nói là gần đây công việc bận rộn nên tạm thời sẽ không về nhà.
Nguyễn Ưu thầm nghĩ ra ngoài chơi nửa tháng, chắc hẳn sẽ có vô số công việc tồn đọng, Lục Quan Triều không về nhà cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng dù cho trong lòng đã cố khuyên nhủ bản thân hãy hiểu cho anh và chấp nhận, Nguyễn Ưu vẫn không nhịn được chua xót mà nghĩ, mới nãy còn ở nhà mẹ thề thốt rằng tình trạng hiện tại của mình và Lục Quan Triều đang rất tốt, vậy mà Lục Quan Triều lại không về nhà, cứ như là tát vào mặt mình vậy.
Lục Quan Triều một tuần liên tiếp không về nhà. Mỗi ngày Nguyễn Ưu đều liên lạc với anh qua điện thoại, có lúc gọi được cho Lục Quan Triều, trò chuyện vài câu, anh nói công việc rất bận rồi cúp máy, có lúc Lục Quan Triều dứt khoát không nhận cuộc gọi.
Thường xuyên qua lại, dù Nguyễn Ưu có bao dung đến đâu thì cũng khó tránh khỏi thắc mắc, Lục Quan Triều rốt cuộc là bận đến mức nào mà ngay cả điện thoại cũng không thể nhận.
Nguyễn Ưu chọn một ngày nắng đẹp, tự tay nấu mấy món ăn rồi mang đến phòng làm việc của Lục Quan Triều. Trên đường đi, Nguyễn Ưu cảm thấy mình có chút giống như đi tra hỏi (*), nghĩ đến đây, Nguyễn Ưu không khỏi cười thành tiếng, là cười chính mình lại vẫn sống thành bộ dạng này.
(*) 查岗 : tra hỏi đường đi nước bước của người yêu/chồng mình để phòng ngừa người đó nɠɵạı ŧìиɧ. Lúc đến phòng làm việc của Lục Quan Triều là giờ ăn trưa, tất cả nhân viên trong khu văn phòng đều đã đi ăn. Nguyễn Ưu gõ cửa bước vào phòng làm việc của Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đang đối diện với máy tính, thấy là Nguyễn Ưu, anh vô thức nói: " Em đến đây làm gì?." Nguyễn Ưu nghe lời này, trong lòng có chút không dễ chịu, cậu nhớ mình là Lục phu nhân hợp pháp thì sao cậu lại không thể tới.
Nhưng Nguyễn Ưu vẫn mở hộp cơm ra và nói với Lục Quan Triều: " Lâu rồi anh không về nhà, áp lực công việc lại lớn, em đoán anh ăn uống đều là qua loa, vậy nên em làm mấy món ăn ngon cho anh bồi bổ. Nhân lúc còn nóng, anh ăn đi nhé."
Lông mày Lục Quan Triều giãn ra một ít, Nguyễn Ưu dọn xong bộ đồ ăn cho anh, cậu nói: " Ăn xong thì vào trong nghỉ ngơi một lát, em thấy dạo này quầng thâm mắt của anh trở nên sậm màu hơn rồi, có vất vả lắm không anh."
Lục Quan Triều nhanh chóng xúc một miếng cơm và bảo: " Trở về đúng dịp cuối năm, nhiều việc dồn dập kéo đến, bận qua khoảng thời gian này là ổn thôi."
Nguyễn Ưu rót cho Lục Quan Triều một chén canh, đặt trước mặt anh rồi nói: " Anh ăn từ từ thôi, uống thêm chút canh nữa."
Cậu cứ ân cần và bận tới bận lui như thế mà hầu hạ Lục Quan Triều ăn xong một bữa. Nguyễn Ưu lại dỗ Lục Quan Triều vào phòng nghỉ ngơi ở trong phòng làm việc nằm nghỉ một lát, sau đó mới đứng trước bàn làm việc của Lục Quan Triều để thu dọn tàn cục.
Tài liệu nằm tán loạn trên bàn làm việc của Lục Quan Triều. Nguyễn Ưu muốn giúp Lục Quan Triều dọn lại cho gọn, nhưng lại nghĩ bên trong tập tài liệu khó tránh khỏi có bí mật kinh doanh của Lục Quan Triều, mình cũng không tiện biết cho lắm.
Đang mải suy nghĩ chuyện này thì bị run tay, nửa chén canh còn lại trong bình giữ nhiệt cứ thế mà đổ trên bàn làm việc, hộp cơm " rầm " một tiếng rơi xuống đất rồi quay vài vòng.
Có mấy góc tập tài liệu chìa ra bị nước canh làm ướt, lần này Nguyễn Ưu không còn quan tâm đến việc sẽ nhìn thấy bí mật kinh doanh của Lục Quan Triều, cậu vội vã lấy tài liệu bên trong ra và đặt ở chỗ trống để hong khô, còn bên kia thì lại cuống quít rút ra mấy tờ khăn giấy lau bàn cho sạch sẽ.
Khoảnh khắc cúi đầu lau bàn, Nguyễn Ưu đột nhiên nhìn thấy trong số tài liệu mà cậu lấy ra, có một trang trên mặt bìa viết
" Báo cáo mức độ tương thích tin tức tố của Cục quản lý tin tức tố ", thời gian là một tuần trước.
Nghe thấy tiếng động, Lục Quan Triều cũng đi ra khỏi phòng, hai người đứng trước bàn làm việc, ánh mắt đồng thời rơi trên bản báo cáo kia.
Báo cáo của Cục quản lý tin tức tố phải mất hai ngày mới có kết quả, lùi về phía trước mà suy đoán, đó cũng chính là ngày Lục Quan Triều biết được tuyến thể của Nguyễn Ưu hồi phục, anh đã không thể chờ nổi mà đến Cục quản lý tin tức tố để làm giám định.
Nguyễn Ưu nhớ lại mình đã đi tham khảo ý kiến
về việc thay đổi tin tức tố, mình còn ở trước mặt mẹ mà nói khoác không biết ngượng rằng
" hiện tại hai chúng con đang rất tốt ", đột nhiên cảm thấy một cỗ hoang đường đến tức cười.
Mối quan hệ hôn nhân khăng khít bị khoét ra một lỗ hổng to lớn, lộ ra cái xấu ở bên trong. Nguyễn Ưu cười tự giễu. Cậu nhanh chóng thu dọn chén dĩa rồi rời khỏi phòng làm việc của Lục Quan Triều.
- --------------------------------------------‐---------------‐--
☆ Lời tác giả:
" Mọi người có thể chấp nhận cách làm này của Lục Quan Triều không?."
■
Tuần trăng mật, lúc đi háo hức biết bao nhiêu, lúc về thì đối mặt với nguy cơ ly hôn...