" Phu nhân, chủ nhân đã căn dặn tiệc cưới vào buổi tối muốn cậu đi cùng. Hiện tại chủ nhân đang họp nên cậu cứ đi trước đi, gặp nhau ở trước cửa khách sạn. "
Không lâu sau khi chuông điện thoại trong nhà reo lên, giọng nói của người hầu đã vang lên trước cửa phòng của Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu đang ngồi trước máy tính bị thông báo đột ngột làm cho sợ hết hồn.
Nguyễn Ưu không được sủng, người hầu trong nhà cũng không cần gõ cửa mà xông vào phòng cậu, sau đó nhìn từ trên cao xuống omega lẻ loi này mà báo lại yêu cầu trong cuộc điện thoại vừa nãy của alpha nhà cậu.
Alpha của Nguyễn Ưu ngay cả chuyện này cũng không muốn tự mình nói cho cậu biết,
cho nên sau khi người hầu truyền đạt ý của nam nhân cũng không thèm nói một lời chuẩn bị xe cho cậu, chỉ chờ xem cậu sẽ đi từ khu biệt thự ngoại thành vào nội thành tham dự hôn lễ bằng cách nào.
Nguyễn Ưu đứng dậy và nói khẽ: " Tôi biết rồi."
Người hầu nghe vậy thì quay người rời đi. Nguyễn Ưu đóng cửa phòng một lần nữa, cậu mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ.
Cậu đã kết hôn với alpha nhà mình được nửa năm, nơi cùng nhau có mặt cũng không nhiều, nhưng trang phục cậu có thể mang lại càng không nhiều hơn bao nhiêu. Mấy bữa tiệc lần trước đều đã mặc qua một lần. Ở nơi đó danh lợi có tầm ảnh hưởng nhất, nếu như mặc đồ cũ ra ngoài tham dự đám cưới thì nhất định sẽ trở thành trò cười trong miệng của đám người hào môn kia.
Mà Nguyễn Ưu đã cố gắng hết sức để bản thân xem nhẹ những chuyện này.
Bất kể nói thế nào thì việc kết hôn với cậu cũng là do Lục Quan Triều chủ động đề nghị. Nguyễn Ưu thầm mến Lục Quan Triều đã nhiều năm, luôn coi anh như một vị thần chỉ có thể nhìn thấy từ xa, bây giờ có thể cùng anh nên duyên vợ chồng. Tuy rằng trong nửa năm này Lục Quan Triều đối xử lạnh nhạt đã làm cho cậu hiểu rõ thái độ của anh, nhưng Nguyễn Ưu vẫn rất vui mừng, may mắn là gả cho anh, cậu cũng không dám quá hy vọng xa vời.
Chỉ cần coi như ở chung với một người thuê nhà khó ở đi, Nguyễn Ưu vẫn luôn tự an ủi mình như thế.
Nguyễn Ưu quyết định mặc quần áo cũ đi. Tuy mới chỉ mặc qua một lần, giá cả và nhãn hiệu so với người bình thường có thể gọi là hào hoa phú quý nhưng cậu vẫn bị những người kia xem thường. Bất quá, Nguyễn Ưu đã cân nhắc rõ ràng trước tủ quần áo, cậu có mặc quần áo mới đi nữa thì vẫn sẽ bị xem thường như lúc trước mà thôi, việc gì phải tốn công tốn sức.
Nếu Nguyễn Ưu có tiền thì lúc này ít nhất cậu có thể nói một câu cùng lắm thì đi mua một bộ quần áo mới, nhưng hiện tại cậu không có tiền, chút tiền lẻ ở trong túi quần không đủ để cậu thuê xe đến địa điểm hôn lễ.
Của hồi môn mà ba mẹ chuẩn bị lúc mới kết hôn đều nằm trong tay alpha của cậu. Mẹ cho là tuổi Nguyễn Ưu còn nhỏ quá, không biết cách quản lí tài sản, còn Lục Quan Triều là một doanh nhân tuổi trẻ tài cao, giao cho chồng quản lí thay cậu là tốt nhất.
Nguyễn Ưu cảm thấy nhất định là do mẹ chưa bao giờ trải qua cảm giác hai tay trống trơn, lúng túng xin tiền chồng của bà. Nguyễn Ưu không thể mở lời, nhất là khi người đối diện lại là đối tượng mình thầm mến, Nguyễn Ưu càng không thể mở nổi miệng xin tiền.
Trong nửa năm kết hôn này, cậu vẫn luôn tiêu hao tiểu kim khố (1) sinh hoạt của mình, hiện giờ tiểu kim khố cũng sắp bị móc rỗng.
(1) 小金库: tiểu kim khố, chỗ cất giấu tiền riêng. Mỗi ngày đều chỉ lấy ra mà không thêm vào, không thể tiếp tục hao phí như thế nữa. Nguyễn Ưu ngồi trong xe taxi đi đến hiện trường đám cưới suy nghĩ miên man.
Khi gần đến nơi, Nguyễn Ưu gửi tin nhắn cho người chồng trên danh nghĩa của mình, alpha hợp pháp của mình, Lục Quan Triều. Cậu nói rằng mình sắp đến nơi rồi. Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lục Quan Triều trả lời, Nguyễn Ưu nhìn những con số nhảy trên đồng hồ tính tiền, thực sự bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là gửi thêm một tin nhắn khác.
" Xin hỏi, anh(*) có thể giúp tôi thanh toán tiền phí xe được không? Tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh." Nguyễn Ưu đã gửi tin nhắn như thế.
(*) đoạn này em nó dùng từ " 您 ": ngài, ông/ bà, đối với bề trên, người hơn tuổi thì lễ phép, kính trọng, nhưng đối với bạn bè, vợ chồng = mối quan hệ ngang hàng mà dùng từ này thì cuộc sống của em nó phải đáng thương đến mức nào:"(( Lục Quan Triều là alpha, là chồng của cậu và hiện tại là chủ gia đình, vô luận nhìn từ góc độ nào mà nói cũng là người có địa vị cao. Nguyễn Ưu tận lực tìm từ tôn kính nhất có thể.
Lục Quan Triều nhìn thấy tin nhắn quả thực muốn tức cười. Omega của Lục Quan Triều anh thế mà lại không có tiền thuê xe taxi, chẳng lẽ trong nhà ngay cả một chiếc xe để chở đi ra ngoài cũng không có sao?. Lại nhìn đến câu nói trả lại tiền ở phần sau, Lục Quan Triều vẻ mặt âm trầm, không muốn bày tỏ quan điểm về câu nói này.
Nguyễn Ưu xuống xe trông thấy vẻ mặt như thế của Lục Quan Triều, tự giác cho là mình làm phiền tới Lục Quan Triều. Nguyễn Ưu bối rối, cậu nhìn Lục Quan Triều rút ra vài tờ tiền trả cho tài xế, hào phóng nói không cần thối lại thì có chút kinh hoảng. Lục Quan Triều đã đưa quá nhiều, với mức kinh tế hiện tại của cậu, cậu không biết phải làm gì để kiếm tiền trả cho anh.
Lục Quan Triều liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu mặc quần áo cũ, anh nhíu mày nhưng không nói gì.
Dù sao thì anh và Nguyễn Ưu cũng chỉ là kiểu quan hệ tay trong tay tiến vào hội trường, còn sau khi vào, Nguyễn Ưu có nơi đi, anh cũng có nơi đến.
Ở nơi công cộng, omega và alpha luôn cố gắng tránh tập trung đông người để tránh phát sinh tin tức tố giao nhau gây ảnh hưởng xung quanh.
Tuy thuốc ức chế đã là một ngành công nghiệp rất phát triển, thế nhưng con người vẫn không thể chống lại tự nhiên, bất kể là alpha hay omega.
Một tiệc cưới long trọng như vậy lại càng phải tách riêng những người nổi tiếng đến dự để tránh gây ra sai lầm lớn không thể cứu vãn.
Nguyễn Ưu chọn một góc ngồi xuống, lẳng lặng nghe các omega tụ tập tán gẫu về đồ trang sức, tán gẫu về thú vui nhà xe, tán gẫu về chồng của bọn họ, còn có một chút khoa trương chuyện bí mật khuê phòng.
" Chao ôi, vừa rồi tôi nhìn thấy chú rể, đẹp trai lắm. Nghe nói mùi vị tin tức tố cũng rất dễ chịu, các cậu có biết là mùi gì không?." Người đang nói là một omega trẻ tuổi, y được gả cho một alpha lớn tuổi, chồng già vợ trẻ, cậu vợ trẻ tươi mềm ngon miệng khá được sủng ái. Khi nói chuyện không có dè chừng khiến cho người ta cảm thấy ngạo kiều và dễ thương.
" Còn phải nói, cơ mà thuốc ức chế của cậu hôm nay có mùi thơm thật đấy, đổi loại mới hả?." Chồng của omega vừa nói lúc nãy có gia thế hiển hách, y lại được sủng ái, bởi vậy vừa dứt lời, lập tức bên cạnh có người tiếp chuyện làm vui.
" Không phải, tôi đã xịt hai loại hỗn hợp thuốc ức chế với nhau, cứ tưởng là thảm họa, không nghĩ tới hiệu quả cũng không tệ."
Nói xong, omega kia lại oán giận: " Tốc độ ra sản phẩm mới của Tâm An quá chậm, căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của chúng ta, có phải không?." Xung quanh một nhóm các quý phu nhân omega dồn dập gật đầu tán thành. Đột nhiên có người đi tới: " Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà Lục phu nhân và Tâm An là thân thích, có thể nói với Tâm An mau mau tung ra sản phẩm mới được không vậy. Nếu ra sản phẩm mới thì cậu là người đầu tiên được dùng thử, thật khiến người ta ghen tị nha!." Lập tức liền có người vừa trào phúng vừa cay nghiệt nói: " Vậy mà tôi lại nghe nói là Lục phu nhân mặc dù là omega nhưng trên người không có mùi vị tin tức tố, e rằng không phải chỉ khi dùng thuốc ức chế mới có thể thỏa mãn alpha của mình đó chứ?." Lời này nói ra một cách trắng trợn khiến đám quý phu nhân có mặt ở đây đều che miệng cười. Nguyễn Ưu bị chọc vào chỗ đau, cậu đứng ngồi không yên, mũi chân đối diện mũi chân, miễn cưỡng mỉm cười rồi cúi đầu.
Bọn họ nói không sai, Nguyễn Ưu với Tâm Am đúng thực là thân thích. Tâm An là thương hiệu sức khỏe tìиɧ ɖu͙© lớn nhất cả nước. Nó sản xuất tất cả các loại thuốc ức chế, chất bôi trơn, bαo ©αo sυ và đồ chơi tình thú dành cho omega và alpha. Nhưng ngay cả khi là thân thích với một công ty tràn ngập hàm ý màu hồng phấn như thế, tin tức tố trên người Nguyễn Ưu lại cực kỳ thấp, mùi vị cũng vô cùng nhạt nhẽo.
Huống hồ tuyến thể của cậu bây giờ vẫn còn bị thương, căn bản không có cách nào tiết ra tin tức tố.
Nói tới điểm này, Nguyễn Ưu cảm thấy miếng dán ức chế tin tức tố phía sau cổ càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi, trông rất mắc cười.
Trong nước tồn tại hoặc ít hoặc nhiều một chuỗi tin tức tố bị coi thường. Nồng độ tin tức tố, hương vị và thời gian phân tán tin tức tố đều sẽ trở thành yếu tố để so sánh.
Những mùi hương đơn giản như hoa cỏ thuần túy quý báu sẽ bị coi là mùi hương hoa cỏ thông thường và rẻ tiền. Phức tạp hơn còn có các tiêu chuẩn để đánh giá từ nhiều cấp độ và khả năng như mùi hương, nồng độ và độ tinh khiết.
Đối với những người trong gia đình bình thường mà nói, ưu và nhược điểm của tin tức tố không ảnh hưởng nhiều đến việc lựa chọn bạn đời của họ, dù sao thì omega cũng là một sinh vật quý hiếm so với alpha và beta.
Mà ở xã hội thượng lưu, vì bảo đảm cái gọi là huyết thống
cao quý, tin tức tố bị phân chia càng thêm tinh tế, tiêu chuẩn cũng càng thêm đa dạng. Nhưng dù đa dạng đến đâu thì mùi của Nguyễn Ưu nhạt đến gần như vô vị như vậy, đều sẽ nằm ở dưới cùng của chuỗi sự khinh thường.
Nguyễn Ưu cúi đầu, chịu đựng những người ở đây trêu chọc và trào phúng, đêm nay quá dài, dài đến Nguyễn Ưu cảm thấy không thể trụ vững trước khi chính thức bắt đầu.
" Cậu Thẩm Lương đến rồi!." Trong phòng tiệc truyền đến một tiếng thốt lên kinh ngạc, omega ở đây nhao nhao đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn vây xem.
Thẩm Lương đang từ trên xe bước xuống, hắn mặc một bộ tây trang màu đen được thiết kế riêng, một phiên bản lạnh lùng và nghiêm túc như vậy cùng cách phối màu trầm càng làm lộ khuôn mặt trắng như ngọc của hắn. Quai hàm tinh xảo hơi hơi nhếch lên, khắc chế trước sự chứng kiến của giới truyền thông, hắn vẫy tay chào các vị khách mời.
Thẩm Lương trước sau như một, hắn đi tới chỗ nào, nơi đó sẽ là tâm điểm. Thân là omega, hắn là đối tượng hâm mộ và kính phục của mọi omega. Những omega còn lại chỉ có thể đơn độc gặp mặt, nhưng Thẩm Lương, hắn có thể tự do ở cùng các alpha.
Ánh mắt của Nguyễn Ưu rơi vào nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Lương, anh họ của cậu so với lúc trước càng đẹp mắt. Không biết là vì cuộc sống suôn sẻ, hay là sự nghiệp thành công.
Đại đa số các omega sẽ không ra ngoài làm việc. Một số ít ra ngoài làm việc cũng chỉ chọn những công việc không có hàm lượng kỹ thuật, cũng không cần công việc có tính thách thức. Thẩm Lương thì khác, hắn là nhân vật trọng yếu của bộ phận nghiên cứu và phát triển công nghệ của tập đoàn Tâm An, thậm chí có thể nói là linh hồn (của tập đoàn). Người ta vẫn luôn đồn đại rằng Thẩm Lương không chỉ sở hữu tin tức tố cao cấp, tinh khiết cực kỳ hiếm trong nước mà ngay cả bản thân hắn cũng có tài năng thiên bẩm trong việc tách và chiết xuất tin tức tố. Nghe nói mặc dù chỉ dựa vào khứu giác đơn giản và thô thiển, hắn cũng có thể phân biệt rõ ràng mùi hương, nồng độ, độ tinh khiết và các dữ liệu khác về tin tức tố của người khác.
Kỳ thực Nguyễn Ưu biết không phải là như vậy, ít nhất không hoàn toàn là như vậy.
Nhưng điều đó không quan trọng, bất kể Thẩm Lương có thiên phú dị bẩm hay không, dựa vào mánh lới của hắn, tập đoàn Tâm An đã phát triển nhiều sản phẩm được ưa chuộng đối với omega và alpha. Các omega coi Thẩm Lương là mục tiêu và là đại diện của họ.
Thẩm Lương không chỉ là Thẩm Lương, có nhiều lúc còn là một biểu tượng. Ý nghĩa của nó (2) là omega cũng có thể tham gia vào các công việc nghiên cứu có độ chính xác cao và điều đó cũng mang ý nghĩa omega có thể có một tài năng vượt xa tầm với của alpha.
(2) ý chỉ cái tên Thẩm Lương aka biểu tượng Trung tâm Nghiên cứu Dữ liệu lớn Quốc gia đã từng thống kê, mười lăm tuổi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phân hóa, mười tám tuổi hoàn thành phân hóa, sau đó là những thanh thiếu niên mới bước vào khuôn viên trường đại học và bước vào xã hội, sự sùng bái của omega dành cho Thẩm Lương đã lên đến cực điểm. Đất nước này không phải không có những omega xuất sắc khác, chỉ là omega tuổi trẻ tài cao như Thẩm Lương có thể đếm trên đầu ngón tay, nghiễm nhiên đưa hắn lên vị trí đầu.
Nguyễn Ưu có người anh tốt như Thẩm Lương, hiển nhiên là
thua anh kém em. Điều duy nhất mà cậu so với anh họ hoàn thành nhanh hơn, đó chính là kết hôn, chuyện hôn nhân đại sự có lẽ cũng không phải do hắn làm chủ.
Cửa phòng yến hội từ từ mở ra, Thẩm Lương mặc bộ tây trang màu đen bước vào, trên khuôn mặt hắn vẫn luôn treo nụ cười thận trọng và khách sáo. Các omega khác dù là nịnh nọt hay chân thành thì đều cố gắng tiến lên nghênh đón. Chỉ có Nguyễn Ưu là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích và cậu vợ trẻ vừa bị đám đông vây quanh.
Bây giờ Nguyễn Ưu cuối cùng cũng nhớ ra tên cậu ta. Y tên là Cố Hân Nhĩ, hai mươi tuổi thì kết hôn, chú rể đã đủ tuổi làm bố của y. Đám cưới của y được tổ chức long trọng và hoành tráng, tất cả những người nổi tiếng trong thủ đô đều có mặt. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Ưu tham dự một sự kiện xã giao cùng Lục Quan Triều sau khi kết hôn.
Tuy tuổi của Cố Hân Nhĩ không lớn, người lại nhạy bén, nhìn dáng vẻ của Nguyễn Ưu liền biết Nguyễn Ưu cũng không thích Thẩm Lương đã cướp đi ánh đèn sân khấu của mình. Cho dù người nọ có là anh họ của cậu.
Vậy nên Cố Hân Nhĩ đem tài khoản xã hội của mình hướng về phía Nguyễn Ưu lắc lắc, Nguyễn Ưu hiểu ý, thêm tài khoản của Cố Hân Nhĩ.
Cố Hân Nhĩ lập tức gửi tới một tin nhắn: " Ghét nhất cái loại người hay làm ra vẻ này!." Nguyễn Ưu đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc cười khúc khích. Ngước mắt lên thì nhìn thấy anh họ đang đẩy mọi người ra và đi về phía mình. Hắn vừa đi vừa mang theo nụ cười tiêu chuẩn kia, thậm chí còn có chút đầy mỡ phát ngán.
" Ưu Ưu, sao em lại đứng đây một mình, lại đây, chúng ta trò chuyện đi."
Nguyễn Ưu còn chưa kịp đáp lời. Thẩm Lương đã không nói lời nào mà ôm lấy cánh tay cậu, dẫn cậu tới một góc yên tĩnh.