Chương 3: Em thật sự không tim không phổi

Chương 3: Em thật sự không tim không phổi

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Trình Tang Tang không hề động đậy.

Cánh tay cứng rắn như sắt thép so với dây an toàn còn vững chắn hơn nhiều, khiến cho cả người cô trong nháy mắt được thả lỏng đôi chút. Cô mở mắt, nhìn thấy một bàn tay dày dặn khỏe khoắn đang nắm chặt lấy mỏm đá, cả cánh tay sừng sững bất động trong gió lớn.

Bên tai vang lên giọng nói vô cùng nóng bỏng.

"Chân phải bước sang hướng 4 giờ, chân trái hướng 8 giờ."

"Chân trái hướng 5 giờ, chân phải hướng 9 giờ."

"Chân trái hướng 7 giờ, chân phải hướng 5 giờ."

...

Hàn Nghị một tay bám vào mỏm đá, một tay ôm eo Trình Tang Tang, bình tĩnh cất giọng chỉ huy giống như đây chỉ là một người hướng dẫn đang dạy cho một người học việc. Anh tựa như đối với mỗi mỏm đá được gắn trên ngọn núi nhân tạo này đều vô cùng hiểu biết, rõ ràng là đang chơi vơi trên cao thế nhưng nhìn anh cứ như là đang đứng trên mặt đất bằng phẳng vậy.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.

Không đến 5 phút, Trình Tang Tang an toàn đáp đất, quần chúng xung quanh đều đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt.

.

Lâm Sở An vội vội vàng vàng đi tới.

"Tang Tang, có bị thương ở đâu không?"

Trình Tang Tang không có trả lời hắn, có lẽ là không nghe được câu hỏi của hắn. Lâm Sở An cho là cô đang sợ hãi, sự việc vừa rồi quá mức kinh hồn táng đảm, chỉ cần có một chút sai sót thôi thì sau khi trở về hắn không biết phải ăn nói thế nào với Trình gia nữa. Hắn không để ý đến vết thương trên mặt mình, an ủi Trình Tang Tang: "Không có việc gì nữa rồi, hiện tại đã an toàn, em đừng sợ. Hôm nay anh nhất định sẽ bắt người phụ trách nơi này cho em một câu trả lời thỏa đáng nhất, du thuyền lớn như vậy, sao lại có thể để ra sai sót ở dây an toàn chứ? Đây là ở trên biển đấy, cơ sở khám chữa bệnh kém hơn trên đất liền rất nhiều, nếu như xảy ra chuyên thì phải làm sao? Tang Tang, anh... "

Giọng nói đột nhiên hơi ngừng.

Lâm Sở An phát hiện ra thiên kim Trình gia vốn nhu nhược dễ vỡ như thủy tinh trong mắt hắn ngay lúc này lại không lộ ra bất kỳ một tia kinh hoảng sợ hãi nào, càng không có biểu cảm sông sót sau đại nạn. Cô lúc này trông vô cùng bình tĩnh, đường nhìn xuyên qua đoàn người, rơi về phía xa xa.

Lâm Sở An nhìn theo tầm mắt của cô, liền nhìn thấy người bảo vệ vừa nãy cứu cô.

Anh sau khi đáp xuống đất liền rời khỏi khu vữ núi nhân tạo, cũng không hề quay đầu lại nhìn chút nào.

"Tôi không sao." Tang Tang bỗng nhiên mở miệng, cô lắc đầu, lại quay trở lại bộ dáng sợ hãi yếu đuối, nói: "Mặt của anh... "

Tang Tang không đề cập tới chuyện này thì còn tốt, cô vừa nói đến liền khiến Lâm Sở An cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn trầm mặt nói: "Không sao."

Trình Tang Tang nói: "À."

.

Trình Tang Tang trở về phòng.

Cả người đều là mồ hôi ướŧ áŧ nóng bức, cô dứt khoát vào nhà tắm tắm rửa gội đầu. Quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài, cô mở tủ quần áo, đầu ngón tay lướt qua những bộ quần áo được xếp rất ngay ngắn trong tủ, cuối cùng dừng lại trên chiếc váy sơ mi.

Cô sấy khô tóc, thay quần áo, ngồi xuống bàn cẩn thẩn trang điểm hơn một tiếng đồng hồ.

6 giờ chiều, Tống Nhàn gọi điện thoại cho Trình Tang Tang.

Trình Tang Tang tắt máy luôn, sau đó mở Wechat gọi video.

Tống Nhàn nhìn trang phục Trình Tang Tang đang mặc, kinh ngạc hỏi: "Tiểu yêu tinh, lần này cậu lại sắm vai gì đấy?"

Trình Tang Tang nói: "Tiểu tiên nữ thanh xuân phơi phới."

Tống Nhàn hỏi: "Lâm gia Tam thiếu có còn quấn quít lấy cậu không?"

Trong điện thoại hiện ra hình ảnh Trình Tang Tang đang quay lưng về phía Tống Nhàn, cô đang loay hoay lục ra 5, 6 lọ nước hoa, cô nói: "Bạn trai cũ của tớ vô cùng coi trọng mặt mũi, ngày hôm nay ở trước mặt tớ bị người ta đấm cho một phát vào mặt, hắn khẳng định là ước gì lúc đó tớ mắt mù không nhìn thấy cái gì hết. Đã mất thể diện như thế rồi, hắn ta sẽ không tìm tớ quấn quít đâu, con người hắn chính là như vậy, tính cách nhu nhược, vẫn luôn thích trốn tránh hiện thực, tớ đã chứng kiến màn hắn ta bị đấm kia, từ nay về sau sợ rằng sẽ không bao giờ muốn thấy tớ nữa đâu."

Tống Nhàn nhìn thấy rõ nhãn hiệu của lọ nước hoa cô đang cầm, cười hi hi hỏi: "Quăng bạn trai cũ xong thì tâm hồn thiếu nữ quay trở lại à? Lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu dùng loại nước hoa cho thiếu nữ này nhé."

Không ngờ Trình Tang Tang lại nghiêm túc gật đầu một cái.

Hơi chu đôi môi đỏ mọng lên, cho Tống Nhàn một ánh mắt phong tình vạn chủng.

"Cậu nghĩ tớ bây giờ so với lúc 18 tuổi có khác nhau nhiều không?"

Tống Nhàn trợn mắt, tức giận nói: "Đều là tiểu tiên nữ, được chưa?"

Trình Tang Tang tựa hồ có chút buồn rầu, nói: "Tớ biết tớ là tiểu tiên nữ, qua 8 năm vẫn là tiểu tiên nữ có mị lực không giảm, " Cô kẽ nhíu mày, nhìn chính mình trong gương, lại nói: "Ngoại hình không có gì khác biệt lắm... "

Tống Nhàn lười cùng cô nói chuyện, nói: "Tiểu tiên nữ, chị họ tớ muốn cắt mắt hai mí, sau khi cậu trở về cho tớ đi cửa sau nhé."

"Thầy Lý khoa bọn tớ làm rất tốt, cắt vừa tự nhiên lại vừa đẹp, đợi tớ về sẽ lấy số xếp hàng cho chị họ cậu."

.

Tổ bảo an của du thuyền Jewel mỗi chiều thứ hai sẽ tổ chức họp thường kỳ, người đứng đầu của tổ bảo an là một người phụ nữ, trên ngực có đeo một chiếc thẻ ghi dòng chữ giám đốc Quý. Cô như thường lệ tổng kết công việc 1 tuần vừa qua, cuối cùng khen ngợi người sáng nay đã anh dũng cứu người trong trường hợp khẩn cấp - Hàn Nghị.

Lúc Quý Vân nói, ánh mắt rơi vào người Hàn Nghị.

Anh luôn im lặng, trầm mặc nhìn biển rộng, phảng phất như không để ý đến những lời cô nói.

Quý Vân đã quen với một Hàn Nghị như vậy.

Đây vĩnh viễn là một người đàn ông cô không thể nào đoán được tâm tư, hai năm trước cô đến Jewel công tác, khi đó Hàn Nghị cũng là một thành viên của tổ bảo an. Nhân viên trên du thuyền này trên cơ bản đều là một năm ký hợp đồng một lần, liên tục làm việc 8 tháng, không hề nghỉ ngơi, đến kỳ tiếp theo lại tiếp tục ký, Đại đa số mọi người đều sẽ chỉ làm được 1-2 năm rồi sau đó không làm nữa, dù sao thì hoàn cành trên biển cũng hạn chế rất nhiều thứ. Duy chỉ có một mình Hàn Nghị là cứ một năm lại một năm ký hợp đồng, nghe người có thâm niên làm việc trên tàu nói, Hàn Nghị đã làm việc trên du thuyền Jewel liên tục 6 năm.

Kỳ quái nhất chính là, anh rõ ràng là có năng lực, thế nhưng mỗi lần có cơ hội thăng chức anh đều bỏ qua, 6 năm như một vững vàng làm ở vị trí bảo an không thay đổi.

Quý Vân cũng rất hiếu kỳ, cô cũng đã từng hỏi qua Hàn Nghị.

Hàn Nghị đáp trả lời lại một chữ: "Lười."

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh, người đàn ông trầm mặc chìm trong ánh nắng mặt trời, khuôn mặt sâu sắc lúc này tràn ngập hormone khiến người ta chết mê chết mệt, tim Quý Vân lúc này cũng đập rộn lên vì anh. Cô kiềm chế tâm tình lại, sau khi kết thúc cuộc họp, cô đi tới bên người Hàn Nghị, nửa đùa nửa giỡn nói: "Quen biết hai năm cũng không biết anh leo núi giỏi như vậy, Nghị ca, anh thật sự là không tim không phổi mà."

Hàn Nghị sờ túi.

Quý Vân thờ dài nói: "Ở đây không thể hút thuốc."

Hàn Nghị ngậm điếu thuốc trên miệng: "Cho đỡ nghiện."

Quý Vân thấy anh không có phát hiện ra ẩn ý của mình, cũng không miễn cưỡng, thức thời nói: "7 giờ tối đến 12 giờ đêm, đừng quên tuần tra khu C nhé."

Hàn Nghị "Ừ" một tiếng.

.

7 giờ tối, Hàn Nghị chấp hành công việc của mình.

Lúc này là giờ ăn cơm tối, tầng trệt du thuyền hầu như không có bóng người nào, phần lớn những người xuất hiện đều là phục vụ chuẩn bị cho hoạt động ngày mai. Không lâu sau, có một người phục vụ vội vã đi tới, nói: "Một vị khách nữ có quần áo bị gió thổi xuống tàu cứu hộ, là tàu cứu hộ ở khu C, vị khách nữ kia đang rất vội, nói là lấy được thì ngay lập tức đưa tới phòng 8230."

Tình trạng khẩn cấp trên du thuyền đều do tổ bảo an giải quyết, Hàn Nghị hơi gật đầu xoay người rời đi.

Hàn Nghị thuận lợi lấy được chiếc váy, giơ tay gõ cửa phòng 8230.

Cửa phòng mở ra.

Hàn Nghị ngửi thấy mùi nước hoa bay vào mũi, có chút ngọt.

Trình Tang Tang dựa vào cửa, hai tay ôm lấy vai, mặt mày cười tươi như hoa.

"Thật là trùng hợp, lại là anh này, sáng nay anh đã cứu tôi, tôi còn chưa kịp nói cảm ơn với anh." Cô ngoẹo đầu, một đôi mắt hạnh như nước trong veo, "Ngày hôm nay gió lớn, quần áo tôi để ở ngoài không cẩn thận bị gió thổi đi mất, vừa rồi tôi thật sự rất lo lắng. Tôi nên cảm ơn anh thế nào? Viết thư cảm ơn cho công ty các anh? Hay là mời anh ăn cơm?"

Hàn Nghị không hiểu sao lại nhớ đến lời Quý Vân nói buổi chiều----

"Nghị ca, anh thật sự là không tim không phổi."

Người chân chính thật sự không tim không phổi ở đây này.