Văn Dục Phong đưa Tần Tình đến dưới ký túc xá, ba cô gái đi theo suốt quãng đường cũng nhanh chóng đi tới.
Bọn họ vốn dĩ muốn đến giúp đỡ, nhưng từ đầu tới cuối đều thấy nam sinh bảo vệ cô gái nhỏ rất cẩn thận, thậm chí không có một khoảng trống để bọn họ có thể chen vào.
Cả ba người xấu hổ nhìn nhau vài lần, cuối cùng cũng chỉ có thể đứng im tại chỗ mà nhìn.
"Ký túc xá của nữ sinh tôi không tiện vào, làm phiền các cô đỡ Điềm Điềm về phòng."
Đem áo khoác trên người Tần Tình lấy xuống, Văn Dục Phong nhìn về phía ba nữ sinh.
"Hãy để tôi làm."
Trưởng phòng chủ động mở miệng, duỗi tay đỡ lấy Tần Tình vẫn còn đang mơ hồ.
Chỉ vừa mới đỡ lấy, cô liền cảm nhận được một lực cản từ cơ thể Tần Tình truyền tới.
Trưởng phòng kinh ngạc nhìn về phía nam sinh.
Có vẻ như bị ánh mắt của cô ấy lôi kéo lực chú ý trở lại, thần sắc nam sinh có chút hoảng hốt.
Lát sau anh liền rũ mắt xuống, những ngón tay thon dài có chút cứng ngắt rời khỏi người cô gái nhỏ.
".....Xin lỗi."
"........"
Trưởng phòng nhìn thấy bàn tay rũ xuống bên người nam sinh lặng lẽ nắm chặt thành quyền rất rõ ràng.
Gân xanh đều nổi lên trên làn da trắng nõn.
Ánh mắt trưởng phòng chợt lóe lên, trong lòng do dự đỡ Tần Tình trở về.
Lão nhị lôi kéo tam cô nương cũng nam sinh nói chuyện ——
"Có phải anh thích Tình Tình của bọn tôi hay không? Nếu có thì bọn tôi có thể giúp anh nha."
Tam cô nương bất động thanh sắc kéo lão nhị lại một cái.
Lão nhị nhìn nam sinh không biết vì sao mà có chút thất thần, nhanh chóng ghé sát bên tai tam cô nương ——
"Một cực phẩm như vậy cần phải giữ lại cho Tình Tình chứ. Có phải cậu đã quên mất người bạn trai cũ vong ân phụ nghĩa của Tình Tình rồi không? Liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương cũ chính là bắt đầu một đoạn tình mới nha!"
Tam cô nương nhớ lại trạng thái Tần Tình lúc sinh bệnh, nghe thấy lời này của lão nhị cũng nửa tin nửa ngờ.
Thấy cô nàng không có ngăn cản, lão nhị tiếp tục cổ vũ: "Nam sinh trong trường theo đuổi Tình Tình của chúng ta đều có một đống. Hơn nữa tớ nói cho cậu biết, tháng trước bởi vì Tình Tình bệnh nặng một trận, người bạn trai cặn bã là quân nhân kia một năm qua cũng chưa từng xuất hiện, cho dù Tình Tình sinh bệnh cũng chưa một lần đến thăm, cậu phải nắm cho chắc —— a!"
Lão nhị sợ hãi kêu lên một tiếng.
Văn Dục Phong hoàn hồn, vội vàng thu lại tay không biết khi nào đã nắm chặt lấy đối phương về.
Nhưng anh vẫn không nén được sự lo lắng, nôn nóng hỏi: "Cô ấy bị bệnh gì?"
".....Lượng bạch cầu thấp không rõ nguyên nhân và sốt cao hơn một tuần." Lão nhị cau mày xoa xoa cổ tay: "Thiếu chút nữa chuẩn thành bệnh ung thư máu. Cái người tiền nhiệm kia của Tình Tình thật không có lương tâm, cho dù có huấn luyện bộ đội đặc chủng đi nữa, cũng không thể không có tin tức gì cả năm qua chứ.........Tình Tình của chúng ta sinh bệnh còn không phải bởi vì hắn sao, lúc ấy tôi còn xém bị hù chết, huống chi là Tình Tình.........Tên hỗn đản kia còn không có xuất hiện ——"
Lão nhị oán hận một tràng liền cảm giác được tam cô nương bên cạnh kéo mình một phen.
Lão nhị nhìn theo tầm mắt của tam cô nương, nam sinh đứng im tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch như người mất hồn.
Trong lòng lão nhị sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn tam cô nương: "Không phải do tớ nói tiền nhiệm của Tình Tình là bộ đội đặc chủng nên tiểu soái ca này bị dọa sợ rồi chứ!"
".....Tớ lại không có thiên nhãn thì làm sao biết anh ta suy nghĩ gì."
Tam cô nương nghĩ nghĩ: "Bất quá cũng có khả năng. Nếu là tớ thì quả thật tớ cũng phải tính toán."
Lão nhị muốn khóc: "A, đáng lẽ tớ không nên nói."
"Cậu mới biết sao? Cậu nói nhiều........" Tam cô nương nói tới đây liền cao giọng lên: "Đi thôi, chúng ta còn phải về chăm sóc Tình Tình."
Nói xong liền lôi kéo lão nhị trở về.
Lão nhị bị kéo vài bước, còn không quên quay đầu nhìn nam sinh đang đứng im tại chỗ ——
"Tình Tình của chúng tôi thật sự rất tốt, anh nhất định phải quý trọng đấy!"
"........"
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ chưa tới 6 giờ, tam cô nương liền rời khỏi giường.
Sau khi rửa mặt và thay đồ thể dục xong, cô liền xuống lầu chạy bộ buổi sáng như thường lệ.
Kết quả vừa ra khỏi ký túc xá, cô lơ đãng nhìn thoáng qua bên cạnh liền bị dọa tại chỗ.
".....Anh, không phải anh ở đây cả đêm không đi đấy chứ?"
Cô ngơ ngác nhìn chàng trai đang dựa vào bậc thềm bên ngoài tòa nhà.
Nghe thấy âm thanh, nam sinh liền ngẩng đầu nhìn qua.
Tam cô nương liền sửng sốt.
Đánh giá vẻ mặt của người đàn ông này, trông anh ta không có vẻ mệt mỏi vì bị mất ngủ cả đêm, thoạt nhìn không khác gì đêm qua.
.............Không lẽ tới nằm vùng?
Tam cô nương còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, cô liền nghe thấy người nọ nói chuyện ——
".....Cô ấy sao rồi?"
Giọng nói rất khàn.
Thanh sắc hơi trầm, như có từ tính.......Nếu đổi lại là lão nhị khi nghe thấy âm thanh này thì chắc chắn sẽ biến thành hoa si.
Tam cô nương lắc lắc đầu vứt đi cái ý tưởng kinh khủng này.
"Tối hôm qua trở về Tình Tình liền ngủ, sáng nay tỉnh dậy rất sớm, hiện tại hẳn là còn trong phòng ngủ. Bất quá........"
Nam sinh nhíu mày: "Làm sinh vậy? Cô ấy có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Thật sự không có." Tam cô nương xua xua tay, sắc mặt cổ quái: "Nhưng mà có vẻ Tình Tình hỏng mất rồi. Hình như.......Không nhớ rõ chuyện tối qua, cũng không nhắc tới chuyện gì."
Nam sinh đứng đối diện nghe vậy đột nhiên trầm mặc xuống.
Sau một lúc lâu, tam cô nương còn không biết phải làm sao, cô liền nghe thấy âm thanh khàn khàn phát ra.
——
"Vậy cũng tốt."
"......A?"
Nam sinh ngước mắt, bờ môi trắng bệch liền cong lên.
Đôi mắt tối tăm không chút vui vẻ.
Chỉ có một mảnh tiêu điều ảm đạm.
"Mong các cô coi như......Tôi chưa từng đến đây."
"......."
"Bởi vì tôi đã đưa ra một quyết định thấp hèn và ích kỷ......Cô ấy không muốn gặp tôi một chút nào."
Nói xong cũng không đợi tam cô nương phản ứng, liền xoay người rời đi.
Tam cô nương đứng im tại chỗ rối rắm nghĩ nghĩ, không hiểu sao lại lấy điện thoại ra thông báo cho hai vị trong cuộc biết chuyện.
Ngày đó lão nhị còn kéo hai người bọn họ vào một nhóm chat để nói chuyện phiếm, chuyên môn bàn về vấn đề này.
Cuối cùng, sau tất cả những suy đoán về "quyết định thấp hèn và ích kỷ", ba người đều nhất trí ngậm miệng không nhắc tới.
Chuyện này cứ như vậy chìm xuống đáy, cho tới nhiều năm sau, từ một cái tin nhắn và một cuộc gọi, nó đã bị lôi ra ngoài ánh sáng.
*
Sau đó, trong một lần hội tụ đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, ba người bọn họ may mắn gặp lại "tiểu ca ca" gây sốc trong quán bar.
—— vẫn là người nhà đến cùng Tần Tình, là tiểu ca ca mang danh "bạn trai cặn bã".
Sau khi giải thích được những khúc mắc, ba cô gái đều dở khóc dở cười ——
"Nói như vậy, chẳng phải ba chúng ta làm chậm trễ hai người nhiều năm qua sao? Qủa thật là tội ác tày trời? Tiểu ca ca đặc chủng không có xông lên đánh chúng ta đúng thật là tốt tính......."
Lúc đó Tần Tình khẽ cười, khuôn mặt rất ôn nhu và mềm mại.
"Tất cả những gì trải qua đều có ý nghĩa, tình cảm cũng thế."
"Nếu không có sự chia ly ngắn ngủi, chúng ta chưa chắc có thể đi đến kết cục tốt nhất như ngày hôm nay."
"Hiện tại, tớ một chút cũng không hối hận vì đã từng đưa ra lựa chọn."
"Bởi vì có những điều ấy, mới có "tớ" của ngày hôm nay —— thành "chúng ta" ngày hôm nay."
...................