Chương 41: Chiếc máy chơi game còn thiếu trong bộ sưu tập.

Mộ Phi Phi một lần nữa mang đồ ăn vặt ra phòng khách cho đám người của AZ, cô đút trái cây cho Từ Phó, hắn không nhận chỉ cau mày lạnh giọng:"Đừng phiền tôi chơi game."

Bao năm nay Từ Phó luôn lạnh nhạt như vậy, so với hắn đối với Giang Thuần năm đó thì Mộ Phi Phi không có cửa. Lần đầu tiên bạn bè của hắn nhìn thấy Từ Phó quan tâm, chăm sóc cho một cô gái, duy nhất sau này cũng không còn thấy hình ảnh đó của Từ Phó nữa.

"A Phó anh chơi game gì mà say mê như vậy, chỉ em chơi với được không?" Mộ Phi Phi bị từ chối thành quen, cô mặt dày mày dạn nói rồi nũng nịu kéo tay áo hắn.

"Thôi đi chị Phi, đó giờ máy chơi game của Phó đại ca ai mà động vào anh ấy sẽ nổi điên lên cho coi." A Nhất lớn mồm nói.

Từ Phó đột nhiên nhớ tới cái máy chơi game bị mất hồi năm cấp ba, hắn nhớ là để nó trong ngăn bàn xong đi ra ngoài. Vậy mà a Lực đã lấy mất của hắn, làm cho bộ sưu tập của Từ Phó mất một cái máy chơi game.

"Hồi cấp ba cậu ta mất một cái máy chơi game nên đánh a Lực muốn chết. Cô không tin thì hỏi thử a Lực là biết." Hứa Cường cũng nói vào, sự tích máy chơi game đó đúng là chấn động khiến anh nhớ mãi.

A Lực nghe vậy liền rụt cổ lại, anh đương nhiên nhỡ kỷ niệm đó. Cái máy chơi game đó anh lấy của Từ Phó đưa cho Giang Tử là mẹ của Giang Thuần lúc bà ấy đến trường rút học bạ. Lúc anh đi vệ sinh có đi ngang qua phòng giáo vụ vô tình nghe được chuyện rút học bạ của Giang Thuần. Anh không biết phải làm thế nào, đột nhiên nhớ tới máy chơi game của Từ Phó trước nay chỉ cho một mình Giang Thuần cầm, nên anh đã lấy nó đưa cho mẹ của Giang Thuần, hy vọng sau khi thấy nó Giang Thuần sẽ vì Từ Phó mà trở lại...

Bọn họ vẫn rất mong chờ một ngày nào đó Giang Thuần sẽ lại xuất hiện.

Từ Phó không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới hắn vẫn còn tức giận. Hắn túm cổ a Lực từ phía sau gằng hỏi:"Cậu rốt cuộc có nói không hả, cái máy đó cậu giấu đi đâu rồi?"

"Anh, chuyện qua mấy năm rồi anh còn muốn đánh em hả Phó đại ca, em thừa nhận là em lấy của anh. Em cũng đã đưa cho người cần đưa rồi, em sẽ không khai đâu." a Lực rụt đầu, bị đánh cũng đã bị đánh rồi bây giờ anh cũng không có hối hận vì đã lấy trộm máy chơi game.

Từ Phó bát đầu anh, a Lực cố nén đau thương. Trong lòng nghĩ nghĩ đợi lúc Từ Phó nhớ lại phải quỳ xuống mang ơn anh đó, hừ!

"Nếu giờ cậu còn liên lạc với người đó thì mang trả lại cho tôi ngay. Tôi cho cậu cái khác. Cái đó của cha tôi tặng, cậu làm vậy là bậy với tôi." Tay hắn vẫn chơi game, lời nói này là hắn nói thật lòng.

"Phó đại ca em nói thật với anh này. Em mang máy chơi game đó đi chuộc tội cho anh, anh thật sự rất có lỗi với cậu ấy."

"Cậu nói nhãm cái gì vậy?" Hắn liếc mắt nhìn anh, a Lực lập tức líu lưỡi.

A Lực rất muốn nói là Từ Phó hắn đã quên người yêu của hắn, quên mất Giang Thuần, lương tâm hắn không cảm thấy có lỗi hay sao? Anh cũng thấy có lỗi thay cho hắn này. Nhưng nhìn qua nhìn lại anh bắt gặp ánh mắt của Hứa Cường đang nhìn mình như kiểu đang ám hiệu:"cậu không dám nói sự thật?" Hứa Cường nói Giang Thuần có bạn trai rồi, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.



Lương tâm a Lực gào thét!!!

"Em đi ngủ đây."

Giữ chuyện này không được nói, a Lực sắp nghẹn đến chết rồi.

Đội bóng rổ AZ ngoài thời gian nghỉ ngơi thì còn lại đều ở trên sân bóng tập luyện, mỗi ngày tập ít nhất cũng phải hơn sau giờ đồng hồ. Trạng thái trên sân lúc nào cũng phải tập trung cao độ, hào quang của bọn họ không phải tự nhiên mà có được.

Giống như hôm nay 9 giờ tối họ vẫn còn đang miệt mài tập luyện, Đào Ân cất máy quay đi, cả ngày hôm nay theo chân họ cô cũng đã thấm mệt. Buổi tối cô có hẹn với đám Lâm Tuệ, Giang Thuần nói sẽ lái xe đến đón cô.

"Trái đào thối xong chưa cưng?" Giang Thuần đứng dựa người vào cánh cửa, lớn tiếng gọi.

Cả đám người AZ cũng nghe thấy nên nhìn qua, cô giáo Giang hôm nay mặc quần da bó sát cùng áo croptop, bên ngoài khoác áo lông da dày thích hợp với thời tiết lạnh cóng này. Khác hẳn với lần gặp gỡ hôm trước, Giang Thuần hôm nay đúng chất bad girl, cả đám lại nhớ tới lời a Lực nói, Giang Thuần rất biết chơi.

"Xong rồi, xong rồi." Đào Ân nhanh chóng hoàn tất phần thu dọn đồ đạc, chạy về phía cô.

Giang Thuần có mua mấy cái bánh ngọt, đưa nó cho Hứa Cường vui vẻ nói:"Cho các cậu nè, mượn bé Đào của cậu một tối nha."

"Được đấy Thuần mỹ nhân." Hứa Cường nhận lấy bánh rồi cười cười.

"Không gọi bà cố nội à?" Cô chọc ghẹo, lúc trước có lần Hứa Cường nói muốn gọi cô là bà cố nội, chuyện vui đó Giang Thuần vẫn nhớ.

Nó là những hồi ức đẹp đẽ mà cô nghĩ cả đời này cô sẽ không quên.

Hứa Cường cười cười đi chia bánh, sau đó hai cô gái đã rời đi rồi. Từ Phó nảy giờ vẫn luôn len lén nhìn cô, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận được cô gái ấy. Cô làm cho hắn càng ngày càng thấy thích, càng lúc càng bị thu hút không ngừng.

Từ Phó xác định rồi, hắn thích Giang Thuần!