Trong mắt người ngoài, Tần Minh Thuỵ là người lạnh lùng, luôn thu mình lại, không thích tiếp xúc với ai và cũng không muốn ai tiếp xúc với mình. Nhưng Đào Noãn Hi biết, anh ấy là mắc phải hội chứng tự kỉ bẩm sinh. Thời tiểu học, Đào Noãn Hi có rất nhiều bạn bè chơi cùng nhưng cô vẫn thích ngày ngày lẽo đẽo theo Tần Minh Thuỵ không có bạn chơi kia. Cô luôn quan sát từng hành động, cử chỉ của anh dù là nhỏ nhất, đơn giản vì cô thích anh. Nhưng buồn cười ở chỗ, câu đầu tiên anh nói với cô lại là:"Đi đi, tôi không thích cậu.". Học với nhau được ba năm tiểu học, Tần Minh Thuỵ chuyển trường. Sau này cô mới biết anh đến học ở trường chuyên biệt dành cho trẻ tự kỉ.
Đến khi trưởng thành, Đào Noãn Hi và Tần Minh Thuỵ hội ngộ trong một buổi xem mắt. Ấn tượng của Tần Minh Thuỵ là cô gái trước mắt này không hề giống những cô gái lúc trước luôn phàn nàn tỏ thái độ rằng anh lạnh nhạt, không biết quan tâm bạn gái, mà Đào Noãn Hi nhiệt tình như lửa, sau buổi xem mắt liền ngày một ngày hai chạy tới nhà anh lấy lòng ông bà Tần. Nếu bố mẹ đã nhất mực ưng ý với cô "con dâu" này rồi, anh cũng đành thuận nước đẩy thuyền tiến tới hôn nhân, dù sao có vợ không sống độc thân anh cũng không quá coi trọng. *** Đào Noãn Hi luôn nghĩ rằng Tần Minh Thuỵ là mắc hội chứng tự kỉ nên có đạm mạc, không để ý đến những thứ xung quanh là chuyện bình thường. Xem ra cô đã sai rồi. Những gì anh không xem trọng anh mới không muốn để mắt tới, mà cô là một trong số đó. Anh ấy có thể phóng xe băng qua bao nhiêu cột đèn đỏ đến cứu người kia cũng không hề quan tâm đến sống chết của cô. Một khắc đó cô liền hiểu rõ, Đào Noãn Ni cô không những không có nổi chút trọng lượng nào trong lòng Tần Minh Thuỵ, mà ngay cả lúc cô thập tử nhất sinh, anh cũng chẳng có chút mảy may nào. *** Đào Noãn Hi ở trong chiếc xe đổ nát trên đường lớn không một bóng người, điên cuồng nhấn gọi cho Tần Minh Thuỵ, đổi lại là câu nói quen thuộc năm nào. "Đào Noãn Hi, tôi không thích cô, một chút cũng không."