Chương 9

Editor: Đông

Beta: OL

Trì Thanh Hành không biết mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Khi về đến nhà, Cảnh Tiêu vừa tỉnh dậy, đôi mắt ngấn nước, đứng ở cửa phòng nhìn anh.

“Anh Hành ——”

Anh thầm thở dài, chậm rãi ngồi xổm trước mặt Cảnh Tiêu rồi nắm lấy cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đói không? Anh làm đồ ăn cho em.”

“Đói.” Cảnh Tiêu cười ngọt ngào và gật đầu.

Anh đưa Cảnh Tiêu xuống tầng, ăn xong thì chơi với cô cả buổi tối. Tới lúc Cảnh Tiêu đã mệt, anh lại đưa cô đi ngủ.

Từ khi Cảnh Thành ra ngoài làm nhiệm vụ, Cảnh Tiêu hai ngày này vẫn luôn ở trong nhà của anh, ông nội thì đang ở trong quân đội. Mỗi ngày anh đều tới trường học, giữa trưa và buổi chiều đều sẽ về nhà một chuyến và nấu ăn cho Cảnh Tiêu. Những lúc không có anh ở đó, Cảnh Tiêu cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Nói chung chỉ cần Cảnh Thành ra ngoài, cô sẽ không bướng bỉnh và rất nghe lời anh.

Trước khi trở về, ông nội yêu cầu anh trước hết đừng nói với Cảnh Tiêu, đợi tới khi ông xuất viện rồi hẵng nói. Anh cũng không biết nên giải thích sự thật này với cô như thế nào, rằng Cảnh Thành đã không còn nữa. Cảnh Tiêu mới 6 tuổi đã phải chịu đựng quá nhiều, nếu lúc này có 1 đoạn ký ức đau buồn khắc sâu như vậy, nó sẽ đeo bám cô suốt đời.

Giống như trước đây khi ông nội kể cho anh nghe thân phận thật sự của anh. Khi đó anh mười tuổi, vẫn luôn cho rằng mình là người nhà họ Trì. Ngày đó anh chạy ra ngoài, một mình ngây người cả ngày, trời lạnh đến mức anh thiếu chút nữa không chịu được mà đông cứng. Cuối cùng vẫn là ông nội cho người đi tìm anh, đưa anh trở về.

Một ngày sau, ông nội xuất viện và gọi Cảnh Tiêu đến thư phòng, kể lại toàn bộ sự việc cho cô nghe.

Lúc đó, Trì Thanh Hành đang đứng ngoài ban công, đợi một lúc lâu cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Mãi lâu sau, Cảnh Tiêu mới chạy tới tìm anh, hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn ướt nước mắt, vô cùng đáng thương mà nhìn chằm chằm anh. Một hồi lâu sau, Cảnh Tiêu duỗi tay muốn ôm anh, anh liền ôm cô lên.

Cảnh Tiêu hỏi anh: “Cha em thật sự không còn nữa sao?”

Anh gật đầu, Cảnh Tiêu khóc nức nở, vùi đầu vào cổ anh mà khóc không thành tiếng, chờ tới khi khóc đến mệt, cô nằm trên vai anh ngủ. Về sau anh không bao giờ thấy Cảnh Tiêu khóc nữa, cũng không hề nháo, anh chỉ sợ cô bé này sẽ nghẹn thành bệnh.

Cho đến khi tang lễ của Cảnh Thành xong xuôi, Cảnh Tiêu chính thức được người nhà anh nhận về. Khi đó, ông nội quanh năm đều sống trong quân đội, cũng không dễ về nhà, vì thế trong nhà cũng chỉ có anh và Cảnh Tiêu, mỗi tuần sẽ có dì giúp việc tới đây quét tước vệ sinh, còn về ăn, mặc, ở và đi lại đều do anh phụ trách.

Mỗi ngày anh cũng sẽ ra ngoài tập thể dục, Cảnh Tiêu buồn chán sẽ chạy tới tìm anh, ngồi trên lưng anh chơi đùa, khi mệt lại ghé vào lưng anh ngủ ngon lành. Mỗi lần anh đều không thể chống đỡ được, liền trực tiếp nằm thẳng xuống mặt đất.

Không biết có phải những đứa trẻ đều nhạy cảm như vậy không, từ khi Cảnh Tiêu đến nhà anh, tính tình so với trước kia thu liễm đi rất nhiều, cũng bớt cáu kỉnh hơn, không hề kén cá chọn canh làm anh khó xử, cũng không cùng anh tranh cãi. Ngược lại cô càng thêm ỷ lại vào anh, coi anh như người thân duy nhất trên thế giới này.

Cha của Cảnh Tiêu là cô nhi, không có một ai đáng tin cậy để có thể chăm sóc Cảnh Tiêu cả đời. Cũng có lẽ bởi vì hiện tại anh với Cảnh Tiêu đều cùng cảnh ngộ, cho nên anh đối xử với cô đặc biệt tốt, giống như ông nội đối xử với anh vậy.

Thời gian trôi qua, Cảnh Tiêu đã đến tuổi đi học. Trì Thanh Hành cũng đã hoàn thành lời hứa xúi quẩy trước kia của mình, chỉ cần Cảnh Tiêu gặp bất kỳ vấn đề khó khăn gì trong học tập, anh đều sẽ vô cùng kiên nhẫn, ân cần giảng giải cho Cảnh Tiêu, chỉ cô làm bài. Tuy rằng phần lớn thời gian tâm tư của Cảnh Tiêu đều không đặt vào việc học, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.

Trong đại viện nhiều trẻ con, lúc chơi đùa rất vui nhộn, chẳng mấy chốc chúng đã tụ tập được một hội đông đủ để chơi chung. Lúc đó, bên nhà hàng xóm cách vách có một cậu bé tên là Lương Hoảng, cùng tuổi với Cảnh Tiêu, hai người là bạn học. Lương Hoảng mỗi ngày đều sẽ đến cửa gọi Cảnh Tiêu, từ tiểu học cho đến cấp 3, Cảnh Tiêu khi đó sẽ vui vẻ chạy ra cửa, Trì Thanh Hành muốn quản không được.

Trong 4 năm đi học quân sự, anh càng không có nhiều thời gian để trông chừng Cảnh Tiêu, Phương Nam liền trở thành máy phát tin tức. Mỗi khi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đến, Cảnh Tiêu sẽ không có cơ hội ra cửa. Ngày nào cô cũng phải ở nhà chăm chỉ học hành, còn phải làm một đống bài tập anh giao cho. Cô phát cáu với kiểu sinh hoạt này nên ra điều kiện với anh rằng chỉ cần thành tích của cô cao, anh sẽ không được quản chặt cô như vậy nữa. Anh đương nhiên vui vẻ đồng ý, vì thành tích học tập lúc đó của Cảnh Tiêu rất tệ, anh không muốn sau này phải đưa Cảnh Tiêu vào quân đội.

Sau đó, Cảnh Tiêu lao vào học tập điên cuồng, thật sự đạt được xếp thứ nhất, cũng duy trì không bị tụt hạng, mà Trì Thanh Hành cũng thuận lợi tốt nghiệp học viện quân sự thành công, được phân bổ vào quân đội địa phương, khi không bận có thể trở về đại viện. Nhưng khi đó Cảnh Tiêu cùng Lương Hoảng cả ngày đều dính lấy nhau nghịch ngợm, không ít khi bị anh xách về nhà, nhưng ngày nào cô cũng kháng nghị, bảo anh nói mà không giữ lời, còn anh thì tỏ ra không quan tâm.

Đến khi Cảnh Tiêu là học sinh lớp 11, cô đã trở thành một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn. Nhưng không biết vì lí do gì, giữa cô và anh lại có ít chủ đề chung hơn, ít ra trước đây họ còn có cái để nói.

Khi anh về nhà, Cảnh Tiêu đều không chủ động nói chuyện với anh, ngày nào cũng ở trong phòng, không biết cô đang làm gì, thỉnh thoảng anh lại thấy Cảnh Tiêu cầm di động cười vui vẻ.

Tình huống như vậy cứ kéo dài hết hai ngày, Cảnh Tiêu rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi phòng. Lúc ấy anh đang chống đẩy ngoài ban công, khuôn mặt Cảnh Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt anh, cô nhếch miệng cười toe toét với anh.

“Muốn làm gì?” Trì Thanh Hành hỏi, nhìn Cảnh Tiêu đang ngửa mặt dựa trên tường. Anh cảm thấy có hơi khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của cô hai ngày qua.

“Có chuyện muốn cùng anh thương lượng.” Cảnh Tiêu nói: “Tuần sau chính là Quốc khánh, em muốn cùng bạn bè ra ngoài du lịch……”

“Đi bao lâu?” Giọng anh lạnh lùng.

“Muốn bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.”

“Có những ai?”

“Chỉ có Lương Hoảng cùng Phương Nam.”

“Không được.” Trì Thanh Hành nói.



“Vì sao?!”

Cảnh Tiêu sốt ruột, đột nhiên ngồi dậy, nhưng không chú ý đến khuôn mặt Trì Thanh Hành đang ở ngay bên trên, trán cô liền đυ.ng vào môi Trì Thanh Hành. Anh ngây người, Cảnh Tiêu cũng kích động. Cô liền mở miệng hôn nhẹ vào trán anh, sau đó liền xoay người bỏ chạy, cũng không tiếp tục hỏi anh tại sao nữa.

Trì Thanh Hành hồi lâu mới phản ứng lại: “Em, nhóc thối, quay lại đây cho anh!”

Đều đã lớn rồi mà vẫn tùy tiện hôn đàn ông như trước kia, nam nữ thụ thụ bất thân, với anh cũng không được.

Không cần phải nói, Trì Thanh Hành trực tiếp đem người kéo tới phòng khách dạy dỗ một phen, nhưng Cảnh Tiêu nghe tai này lại ra tai kia. Dù sao anh cũng chỉ như vậy, mỗi lần đều chỉ nói ngoài miệng chứ không thật sự tức giận. Ngay cả khi anh thật sự tức giận, chỉ cần Cảnh Tiêu làm nũng, anh liền sẽ không truy cứu nữa.

Trên thực tế, khi hai người ở nhà, những tình huống tương tự như vậy xảy ra rất thường xuyên. Cảnh Tiêu dần lớn lên, Trì Thanh Hành sẽ cố tình nới rộng khoảng cách với cô, sợ sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô. Nhưng Cảnh Tiêu luôn thích dính lấy anh như khi còn nhỏ, Trì Thanh Hành nhiều lần cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải chiều theo cô.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sức chịu đựng của anh đối với Cảnh Tiêu đã vượt xa sức tưởng tượng của anh, loại cảm giác này có lúc khiến anh rất thoải mái, có lúc lại làm anh lo lắng bất an, sợ rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ phá vỡ nguyên tắc, vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Nhưng rồi anh lại nghĩ chỉ cần hiện tại sống tốt là được, không cần suy nghĩ quá xa xôi.

Vì thế cứ sống như vậy qua ngày.

Lúc mới nhập ngũ có rất nhiều việc, Trì Thanh Hành không thường xuyên ở nhà, Cảnh Tiêu đã quen với việc ở một mình, tắm xong lại quấn khăn tắm quanh người rồi chạy khắp nơi. Có lần cô bị Trì Thanh Hành đột nhiên trở về thấy được, anh bình tĩnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, thúc giục cô nhanh chóng về phòng. Cảnh Tiêu khó hiểu, liền đi về phía Trì Thanh Hành, anh lại vội vàng về phòng, “bang” một tiếng khóa cửa lại.

Cảnh Tiêu không biết vì sao Trì Thanh Hành lại muốn chạy, cô ở bên ngoài gọi to: “Chú Hành, mở cửa ra, chú Hành, chú Hành……”

(Đoạn này là nữ chính cố ý gọi chứ không phải xưng hô ban đầu đâu nha:>)

“Nhắc bao nhiêu lần là phải gọi bằng anh rồi.” Trì Thanh Hành ở bên trong nói vọng ra: “Không nhớ được, đúng không?”

Cảnh Tiêu mới không thèm nhớ, tiếp tục gọi “chú Hành” mấy lần, đến khi có dự cảm Trì Thanh Hành sắp bùng nổ, cô mới chạy nhanh về phòng mình.

Lần nào Trì Thanh Hành cũng đau đầu về chuyện này.

Nhưng cũng có những lúc Cảnh Tiêu nổi giận với anh.

Trường học tổ chức họp phụ huynh, Cảnh Tiêu lần nào cũng ngồi một mình một chỗ nhìn lớp học náo nhiệt sôi nổi. Có lần Trì Thanh Hành đã hứa với cô sẽ đến, cô rất vui, nhưng cuối cùng anh bởi vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên không tới được, cũng không báo trước cho cô.

Chiều hôm đó, cô mắng Trì Thanh Hành trong lòng không biết bao nhiêu lần. Cuộc họp phụ huynh kết thúc, cô ỉu xìu trở về đại viện, trời lại đổ mưa. Cô nghĩ mình cũng thật xui xẻo, lật tung cặp sách, cũng may có mang theo ô.

Đi chưa bao lâu, Cảnh Tiêu thấy một hàng cảnh sát vũ trang đang làm nhiệm vụ dưới mưa, trong số đó có Trì Thanh Hành. Cô có chút tức giận muốn bỏ đi nhưng lại quay về, chạy tới che ô cho Trì Thanh Hành, oán niệm nói: “Muốn làm nhiệm vụ thì cứ nói với em. Anh làm em mong chờ cả buổi chiều. Anh có biết rằng cho người ta hy vọng rồi lại dập tắt nó thật sự khiến người ta rất tức giận không? Em cũng không phải người hẹp hòi, nếu anh nói đi làm nhiệm vụ, em nhất định sẽ không làm phiền anh……”

Khi nhiệm vụ kết thúc, Cảnh Tiêu đi theo bọn họ trở về đại viện khu quân đội, mọi người đã tản ra hết, Trì Thanh Hành thấy cô ủ rũ cụp đuôi, đáng thương vô cùng, cũng cảm thấy đau lòng. Dù sao cũng là cô bé của nhà mình, từ nhỏ đến lớn cũng chưa để cô phải chịu ủy khuất như thế, anh liền ôm cô về nhà, nào biết cô lại rất vui vẻ, ôm chặt lấy cổ anh không buông.

Về đến nhà, Trì Thanh Hành phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo cô ra, vốn tưởng rằng cô sẽ giận dỗi một lúc, không ngờ cô lại nhanh chóng vui vẻ như trước.

Trì Thanh Hành khẽ thở dài, có phải anh đã quá lo lắng không? Từ nhỏ anh đã luôn dỗ dành Cảnh Tiêu như vậy, chỉ cần anh ôm một cái, mọi chuyện đều sẽ tan biến.

Có điều là Trì Thanh Hành quả thật phải xin lỗi về chuyện này, vì vậy anh đợi đến kì nghỉ đông, mỗi sáng đều gọi Cảnh Tiêu dậy, đưa cô đi học, dẫn cô đi ăn món ngon, vừa lúc có thể khiến cô không có thời gian dính với Lương Hoảng. Lâu lâu Lương Hoảng lại tới tìm Cảnh Tiêu, anh thấy mà khó chịu.

Mãi về sau, Tham mưu Từ thấy Trì Thanh Hành không chịu tìm đối tượng, liền giới thiệu Hạ Cừ với anh, nghe nói hai người trước kia có quen biết, lại càng cực lực tác hợp, còn nhờ Cảnh Tiêu giúp sức.

Cảnh Tiêu cũng lười quan tâm đến mấy chuyện này, khoảng thời gian đó cô không gặp Trì Thanh Hành, dù sao cũng không muốn để ý đến anh, cô cùng Lương Hoảng và Phương Nam chơi với nhau, vừa tan học đã không thấy bóng người, chơi đến tối mới trở về.

Có một lần trở về hơi muộn, Cảnh Tiêu vừa đẩy cửa vào nhà liền thấy Hạ Cừ đang ngồi trong phòng khách, Trì Thanh Hành đang cầm một ly nước đặt trước mặt cô ấy.

“A Tiêu về rồi hả.” Hạ Cừ cười nói.

Cảnh Tiêu hơi mỉm cười gật đầu chào, sau đó bước nhanh lên lầu trở về phòng.

Trì Thanh Hành nhíu mày, con bé này càng ngày càng không lễ phép. Chờ đến khi tiễn Hạ Cừ ra về, anh lên lầu gõ cửa và hỏi cô tại sao về muộn như vậy, kêu cô mở cửa ra.

Một lúc lâu sau, Cảnh Tiêu mới vặn nắm cửa, hai tay Trì Thanh Hành chống hông, hỏi cô đang làm gì.

Cảnh Tiêu im lặng không trả lời, nhìn Trì Thanh Hành một lúc lâu mới mở miệng: “Hai người đang ở bên nhau?”

“Hỏi chuyện này làm gì.”Anh trả lời đơn giản: “Em đi đâu mà giờ mới về nhà, lại đi chơi với Lương Hoảng, đúng không?”

Cảnh Tiêu cố nhịn sự vui vẻ trong lòng, nhướng mày nói: “À, dù sao anh cũng không ở nhà, em ở một mình rất chán, muốn ra ngoài chơi một chút.”

“Được rồi, tùy em, em thích gì thì làm.” Trì Thanh Hành xoay người rời đi.



Cảnh Tiêu vui vẻ trả lời: “Được thôi!”

“Em, con bé này……”

Trì Thanh Hành xoay người lại, Cảnh Tiêu vội vàng lui về phía sau, chỉ để lại một khe cửa: “Quân tử động khẩu bất động thủ!”

“Anh cũng không muốn đánh em.” Trì Thanh Hành bước đến trước cửa, đẩy ra một chút, duỗi tay xoa đầu Cảnh Tiêu: “Căng thẳng như vậy làm gì, nhìn anh rất dữ sao?”

“Không dữ.” Cảnh Tiêu ngước mắt nhìn nhìn cổ tay anh, cười cười hỏi: “Mà này chú Hành, chú thích cháu hơn hay thích Hạ Cừ hơn?”

Nghe được hai chữ “chú Hành”, trong lòng Trì Thanh Hành liền không vui, anh đã nói rất nhiều lần nhưng Cảnh Tiêu không chịu sửa lời, cũng không hiểu tại sao từ khi lên cấp 3 cô lại gọi anh là chú. Trì Thanh Hành buông tay khỏi đầu cô và rũ mắt nhìn cô: “Anh không thích em, em không nghe lời, ai mà thích.”

“Được.” Cảnh Tiêu bĩu môi.

“Mấy ngày nay anh sẽ ở đây, em đừng nghĩ đến việc ra ngoài chơi.” Trì Thanh Hành nói xong liền rời đi.

Chiều hôm sau, khi Cảnh Tiêu ra ngoài mua đồ trở về, lại thấy Hạ Cừ đang đứng ở cửa đại viện, cô vừa đi vào sân vừa cúi đầu nghịch điện thoại.

Hạ Cừ cùng Trì Thanh Hành đã quen nhau một thời gian, cô ấy đối với cô cũng rất nhiệt tình, thậm chí có hơi quá. Cảnh Tiêu mỗi lần gặp Hạ Cừ đều theo bản năng muốn tránh đi.

“Ui!”

Đυ.ng vào người.

Cảnh Tiêu vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nhạt nhẽo của Trì Thanh Hành, hô hấp cô không khỏi cứng lại, vội đem điện thoại giấu ra sau.

“A Hành!” Hạ Cừ cười và bước chậm tới: “Vừa rồi chị cũng thấy rất quen, hóa ra là A Tiêu, chị cùng A Hành định đi ăn tối, em có muốn đi cùng không?”. Truyện Phương Tây

“Không, em còn có việc phải làm, mọi người cứ đi đi.”

Đúng lúc Lương Hoảng đang đứng ở cách đó không xa và gọi Cảnh Tiêu, Cảnh Tiêu liền chạy tới.

Trì Thanh Hành vừa thấy là Lương Hoảng, không hiểu sao có chút khó chịu, đang định gọi người, Hạ Cừ đã vội vàng kéo anh, nói cũng đã muộn, anh ngẫm lại liền cùng Hạ Cừ rời đi.

Trước đó anh đã vài lần từ chối lời mời của Hạ Cừ, ai biết hôm nay Hạ Cừ lại đột nhiên tìm tới tận cửa, tính hôm nay sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ấy.

Đến tối, Trì Thanh Hành mới trở về, phòng khách tối om, giống như không có ai ở nhà, anh liền gõ của phòng Cảnh Tiêu.

“Em ngủ rồi.” Giọng nói còn rất tỉnh táo.

Trì Thanh Hành về phòng mình, một lúc sau lại quay lại, hỏi Cảnh Tiêu mượn sạc điện thoại, anh mở cửa không được.

Cô gái này cũng rất khó hiểu, cứ giận dỗi là lại giấu sạc của anh, không biết là tật xấu gì. Nghĩ lại một chút thì cảm thấy anh đã đối xử với cô trong những năm qua quá tốt rồi.

Đợi một lúc lâu, Cảnh Tiêu mới mở cửa và đưa cục sạc cho Trì Thanh Hành, anh thuận tay nắm lấy tay cô kéo ra: “Sao gần đây trông em có chút không ổn?”

Cảnh Tiêu trầm mặc không nói, anh liền đem mọi chuyện kể rõ lại, đại khái chính là anh đã cùng Hạ Cừ giải thích rõ ràng, anh chưa muốn tìm đối tượng. Cảnh Tiêu đột nhiên vui vẻ mở rộng vòng tay nhào về phía anh, anh giật mình, dùng tay chặn cô lại, kêu cô trở về ngủ.

Cảnh Tiêu không vui hừ hừ hai tiếng rồi trở về phòng. Anh đột nhiên cúi đầu, cong môi lên.

Dù sao anh và Cảnh Tiêu đã sống như vậy mười hai năm, không thể nói là hòa thuận, thậm chí thi thoảng còn cãi nhau, nhưng đối với Cảnh Tiêu, anh sẽ không bao giờ quá cứng rắn. Anh cũng không hiểu tại sao mỗi lần cô tới gần bản thân lại luôn mặc kệ, mặc dù anh có thể trốn tránh. Đó có thể là trách nhiệm, có thể do bọn họ cùng là một kiểu người, hoặc cũng có thể do một số nguyên nhân khác.

Trì Thanh Hành không hiểu được, khi đó anh cũng không muốn truy cứu tận cùng, cứ mơ hồ mà sống như vậy. Mãi cho tới sau này, anh làm ra loại chuyện “khốn nạn” kia, Cảnh Tiêu xuất ngoại, suốt bốn năm không liên lạc với anh……

Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, đảo mắt đã đến 3 giờ, Trì Thanh Hành cũng ngưỡng mộ quá khứ của chính mình, hồi ức hiện về hơn nửa, bốn năm qua, phải đem quân đi làm nhiệm vụ khắp nơi, cố gắng hoàn thành xuất sắc. Ngoại trừ khi viết báo cáo, anh căn bản sẽ không đi hoài niệm, cũng không có gì để mà hoài niệm. Tâm trí của anh đều hướng về đất nước, quân đội, nhân dân, rất ít khi tĩnh tâm mà nghĩ đến một người.

Cũng con mẹ nó thật thần kỳ.

Triệu Chấn đặc biệt đúng giờ, không chậm 1 giây xuất hiện ở cửa, Trì Thanh Hành kéo ngăn kéo bên trái, cầm điếu thuốc với bật lửa rồi đứng dậy.

“Làm gì mà hơn nửa đêm còn hút thuốc?” Triệu Chấn nghi ngờ: “Có tâm sự gì thì nói thử xem, tôi phân tích giúp cậu.”

“Thôi đi.” Trì Thanh Hành cười, đưa lưng về phía Triệu Chấn rồi phất tay rời đi.