Chương 18

Editor: Đông

Beta: Changg

Hai tháng sau.

“Đến Bắc Kinh thì gọi điện thoại hay nhắn tin WeChat cũng được, cứ đến tùy thích.”

Lý Thiếu Phi đẩy vali đến trước mặt Cảnh Tiêu, ngồi phía trên là Hallie.

Hallie dang hai cánh tay ra, Cảnh Tiêu lập tức ôm cô bé lên, nói: “Ngoan ngoãn nghe lời cha cháu nha! Nếu cha cháu lại giống như trước đây ném cháu đi thì phải lập tức gọi điện thoại cho cô đấy.”

(*) Xưng hô của Cảnh Tiêu và Hallie đã thay đổi

“Vâng ạ! Cô sẽ đến London thăm cháu chứ?” Hallie cẩn thận hỏi.

Cảnh Tiêu phải đi, cô bé không vui chút nào, muốn đi theo Cảnh Tiêu nhưng sau khi xuất viện Lý Thiếu Phi đã nói chuyện với cô bé. Suốt một tháng qua, cô bé đã không còn gọi Cảnh Tiêu là mommy nữa.

“Có thời gian cô sẽ đến.” Cảnh Tiêu nói.

“Được rồi, sắp đến giờ lên máy bay rồi, em mau vào đi” Lý Thiếu Phi ôm lấy Hallie, nhìn Cảnh Tiêu cười: “Sau khi trở về gặp đội trưởng Trì, nhớ thay anh chào hỏi.”

Cảnh Tiêu nắm lấy quai vali, liếc Lý Thiếu Phi một cái.

Lần trước anh nói lảm nhảm trước mặt Trì Thanh Hành, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ.

Lý Thiếu Phi cười: “Đội trưởng rất tốt, tuy rằng anh không biết vì sao lúc trước em muốn

một mình xuất ngoại du học nhưng theo anh thấy, đội trưởng Trì rất quan tâm em, đừng bỏ lỡ. Có vấn đề gì thì nói với anh, anh cũng là đàn ông đã kết hôn, cũng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, có thể giúp em giải đáp một chút thắc mắc.”

Cảnh Tiêu thở dài, xoa đầu Hallie, nói: “Cô đi đây.”

Hallie gật đầu, hốc mắt đẫm nước mắt, khóe miệng hơi mếu, cảm giác giây tiếp theo sẽ khóc, Cảnh Tiêu vội xoay người đi về phía cửa ra vào.

Cũng không biết Hallie có khóc không, sau khi lên máy bay tìm được vị trí ngồi xuống, Lý Thiếu Phi đã gửi cho cô một tin nhắn:

[Cảm ơn em, Cảnh Tiêu! Chúc em một đời bình an.]

[Có duyên gặp lại.]

Cảnh Tiêu vui vẻ đáp lại, tắt máy, cả người thả lỏng, tựa lưng vào ghế ngồi, đem vành mũ lưỡi trai hạ thấp xuống.

Sắp một tháng rưỡi không có tin tức của Trì Thanh Hành, lúc cô đi tìm Lý Thiếu Phi thì đã bị mất điện thoại. Sau khi tìm được người, những người trông giữ Lý Thiếu Phi không cho phép sử dụng thiết bị liên lạc để liên lạc với thế giới bên ngoài. Mãi một tuần trước khi Lý Thiếu Phi xuất viện, cô mới mua một chiếc điện thoại và sim điện thoại mới.

Mới liên lạc với Trì Thanh Hành vào ba ngày trước, nói chuyện trên WeChat, sau đó lại không có tin tức gì. Nhớ lại trước kia, Trì Thanh Hành cũng đột nhiên sẽ mất liên lạc, Cảnh Tiêu cũng cảm thấy không có vấn đề gì, có lẽ anh đang huấn luyện hoặc đi làm nhiệm vụ.

Từ đây bay tới Bắc Kinh mất hơn mười tiếng, Cảnh Tiêu cũng lười suy nghĩ nhiều chuyện, dù sao cũng phải ngồi lâu như vậy, xuống máy bay có thể cả người sẽ rất mệt mỏi.

Nhưng trước khi lên máy bay, Phương Nam nói sẽ lái xe tới đón cô, khách sạn cũng đã đặt trước, cô đến nơi là có thể trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi.

Đã bốn năm chưa gặp Phương Nam, cũng chỉ thỉnh thoảng mới video call, không nghĩ tới cô ấy tốt nghiệp xong thì lập tức kết hôn. Phương Nam nói Lương Hoàng đã là người đi đầu trong đội hộ vệ, ông nội ở đại viện mỗi ngày trừ việc cùng chiến hữu đã xuất ngũ chơi cờ thì khi nhàn rỗi sẽ đi dạo quanh khu nhà.

Còn Trì Thanh Hành.

Trì Thanh Hành……

Đây là lần đầu tiên sau bốn năm được ngồi máy bay về nhà, Cảnh Tiêu mải suy nghĩ, không biết máy bay cất cánh lúc nào, cũng không biết người ngồi bên cạnh là ai, cô ngây ngốc, nhớ đến chuyện cùng với Trì Thanh Hành.



Hôm đó trời đã tối, cô ở một mình trong phòng khách, trên bàn có nửa chai sâm panh, cô rất tò mò về mùi vị của rượu. Trì Thanh Hành chưa bao giờ để cô đυ.ng vào rượu nhưng anh lại một mình uống đến vui vẻ, điều đó càng khiến cô tò mò hơn.

Trì Thanh Hành không có ở nhà, vất vả lắm mới có mấy ngày nghỉ, đã bị đồng đội kéo đi uống rượu tới khuyu. Khi trở về đã khước, mấy người bạn đỡ Trì Thanh Hành vào nhà rồi giao cho cô, sau đó lập tức rời đi.

Cô đã uống một chút champagne nhưng vẫn khá tỉnh táo, bước chân tuy nhẹ nhàng hơn nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Cô đỡ Trì Thanh Hành về phòng, lại vô tình vấp phải góc giường, trước khi đê Trì Thanh Hành nằm xuống giường thì cả hai cùng nhau ngã xuống.

Trì Thanh Hành vùi đầu vào cổ cô, thở ra khí nóng làm cô ngứa ngáy, cô không có sức để đẩy anh ra nhưng lại bị làm cho kích động đến mức ôm chặt cổ anh không buông.

Trì Thanh Hành càng muốn giữ khoảng cách với cô, cô lại càng thích trêu chọc anh.

Một lúc sau, Trì Thanh Hành gọi: “Tiêu Tiêu?”

Cô vui vẻ gật đầu mấy cái: “Ừm, là em, là em!”

“Cô nhóc thối này.” Trì Thanh Hành thở dài rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, mờ mịt, lông mày nhíu chặt nhưng đuôi mắt lại mang theo ý cười.

“Anh Hành.” Cô gọi Trì Thanh Hành: “Em thích anh, thật sự rất thích anh! Nhưng không dám nói với anh, em sợ anh vẫn coi em như một đứa trẻ, em không còn là một đứa trẻ nữa.”

“Anh biết.” Trì Thanh Hành nói.

Cô cười rộ lên: “Vậy em có thể hôn anh không?”

“Đừng nghịch.” Trì Thanh Hành lại cau mày, giọng điệu ấm áp.

“Em cứ thích nghịch……”

Cô ngẩng đầu hôn lên môi Trì Thanh Hành, sau rời ra, cô chớp mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, không nói câu nào, cô càng tức giận thêm, gan cũng lớn hơn, hôn thêm một lần nữa

Mới hôn được một chút, không biết Trì Thanh Hành bị làm sao mà đột nhiên cắn ngược lại hai cánh môi mềm mại của cô, sau đó hôn xuống thật sâu.

Tiếp đó, hai người cũng không thèm chú ý tới giới hạn nào, chỉ một chút kí©h thí©ɧ đã không thể vãn hồi.

Đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này với Trì Thanh Hành, đầu óc choáng váng nhưng lại có cảm giác xấu hổ thoải mái quấn lấy cơ thể. Trước mắt là khuôn ngực to rộng, rắn chắc của Trì Thanh Hành, nhìn xuống dưới chính là tám khối cơ bụng phồng lên đang dính sát vào bụng cô…

Cảm thấy mệt mỏi khi suy nghĩ về nó, Cảnh Tiêu uống một ngụm nước lạnh, sau đó dựa vào ghế ngủ.

Mãi cho đến xuống máy bay, Cảnh Tiêu tỉnh dậy, phát hiện mình đã mơ một giấc mơ. Trong mơ có một người đàn ông, còn thấy cơ bụng của người đó nhưng khuôn mặt lại mơ hồ, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.

Đã hai giờ chiều, Cảnh Tiêu kéo vali ra khỏi sân bay, Phương Nam lập tức bước ra khỏi một chiếc xe hơi màu đỏ bên đường, vẫy tay với cô.

Cảnh Tiêu bước tới: “Cậu tới một mình à?”

“Đúng vậy, không đi một mình thì đi với ai. Tớ có ngày nghỉ nhưng Tiêu Dương thì không. Nhiều khi anh ấy nghỉ thì tớ lại không nghỉ, buồn thật đấy.” Phương Nam ôm Cảnh Tiêu, cười nói: “Nhưng hai ta đã lâu không gặp, muốn người khác tới làm gì, tớ muốn cùng cậu thân mật cũng phải chú ý.”

“Đừng, buông tha cho tớ đi”. Cảnh Tiêu cất hành lý vào cốp xe: “Về khách sạn trước đi, 10 tiếng ngồi máy bay làm tớ mệt muốn chết rồi.”

“OK!”

Phương Nam đồng ý, cười.

Cảnh Tiêu ngồi vào ghế phụ lái, Phương Nam đánh tay lái sang phải, đi về phía lối ra.

“Buổi tối chờ cậu nghỉ ngơi khỏe rồi hai chúng ta ra ngoài ăn tối một bữa thật hoành tráng nhé, được không?” Phương Nam hỏi.

“Để xem tớ có bị lệch múi giờ không đã, bây giờ đầu tớ cứ quay vòng vòng.” Cảnh Tiêu nói.

“Được rồi, lát nữa tớ đưa cậu đến khách sạn, cậu phải ngoan ngoãn ngủ một giấc rồi ngày mai tớ lại đến làm phiền cậu.” Phương Nam nói.



Cảnh Tiêu mím môi cười.

“Cảnh Tiêu, tớ nói với cậu chuyện này.” Phương Nam nhìn Cảnh Tiêu: “Lương Hoàng vẫn còn nhớ thương cậu đấy. Nghe nói tớ muốn đến đón cậu, cậu ta đã gửi giấy xin nghỉ cho Tiêu Dương nhưng gần đây có nhiệm vụ huấn luyện quan trọng, Tiêu Dương không chấp nhận. Cậu lại ở lại khách sạn, không gặp được, cậu mà cùng tớ trực tiếp về đại viện thì tớ bảo đảm Lương Hoàng sẽ lập tức chạy tới tìm cậu.”

“Tạm thời tớ vẫn chưa muốn quay lại đó nên sẽ ở lại khách sạn một thời gian.” Cảnh Tiêu nói: “Khách sạn gần cửa hàng cậu chọn váy cưới, đến lúc đó cậu nói một tiếng, tớ đi dạo là có thể tới, đỡ phải phiền cậu tới đón.”

“Không phiền nha, xe này là Tiêu Dương mua, tiền xăng cũng là anh ấy trả.” Phương Nam cười cười: “Này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao cậu không trở về đại viện? Ở đó có ông nội Trì, còn có anh Trì, vừa rồi trước khi tới sân bay, tớ còn nghe ông nội Trì nhắc cậu mãi, cậu thật sự một đi không trở lại sao?”

“Lúc nào đó tớ sẽ trở về.” Cảnh Tiêu duỗi người: “Nhưng hôm nay tớ chỉ muốn khỏi việc bị lệch múi giờ.”

“Nếu như cậu trở về, đại viện sẽ rất náo nhiệt.” Phương Nam nhìn về phía trước nói.

Lái xe 40 phút cuối cùng cũng đến khách sạn, Phương Nam theo cô đi lên tầng, đi vòng quanh phòng vài vòng, còn gọi một chút đồ ăn để Cảnh Tiêu ăn trước khi đi ngủ.

Chờ Phương Nam rời đi, Cảnh Tiêu mới chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến hơn 9 giờ tối, Cảnh Tiêu mới từ trên giường bò dậy, đi tắm rửa xong thì cảm thấy đói bụng. Cô mở vali hành lý, lấy quần áo cùng mỹ phẩm lấy hết ra, tùy tiện chọn một bộ áo ngắn tay cùng quần đùi, chuẩn bị thay rồi tới nhà ăn ăn tối, chuông cửa vang lên.

Lúc này hẳn Phương Nam sẽ không tới nữa, cô thấy Phương Nam sắp kết hôn nên có rất nhiều chuyện phải lo. Hơn nữa Cảnh Tiêu cũng không gọi phục vụ phòng nên nhân viên phục vụ căn bản cũng không lên làm phiền.

Không nghĩ nhiều nữa, Cảnh Tiêu cầm khăn tắm đi ra mở cửa.

Trì Thanh Hành đứng ở cửa, trong tay ôm một bó hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp, giấy gói chính là màu tím Cảnh Tiêu thích, nhìn ra có thấy có đến 99 bông.

“Cầm lấy, tặng cho em.” Trì Thanh Hành đem hoa nhét vào tay Cảnh Tiêu, còn mình thì đẩy cửa đi vào.

“Sao anh lại tới đây?” Cảnh Tiêu đóng cửa, cùng Trì Thanh Hành đi đến phòng khách.

Trì Thanh Hành xoay người, mắt hơi hơi rũ xuống nhìn cô:“Đặt hoa xuống.”

Cảnh Tiêu không rõ nguyên do, đem bó hoa đặt lên bàn trà, Trì Thanh Hành lập tức duỗi tay kéo cô vào l*иg ngực: “Tới tìm em, hình như vẫn chưa muộn.”

Cảnh Tiêu sững sờ, ngửi thấy trên người anh có mùi thơm nhàn nhạt: “Phương Nam nói cho anh biết em ở đây sao?”

“Ừm, xin lỗi nhóc con! Ngày đó đột nhiên mất liên lạc là vì tạm thời bị điều đi, không có điện thoại, vừa mới rảnh thì chạy tới đây luôn.” Trì Thanh Hành đưa tay xoa nhẹ mái tóc Cảnh Tiêu: “Có giận không?”

“Không có.” Cảnh Tiêu lắc đầu: “Em đã quen rồi.”

Trì Thanh Hành khẽ thở dài, đè bả vai cô, hỏi: “Tại sao không trực tiếp trở về đại viện?”

“Ở bên ngoài thuận tiện hơn. Hơn nữa em cũng phải tìm một công việc, cũng không thể tiếp tục làm phiền ông nội.” Cảnh Tiêu nói.

Trì Thanh Hành hơi cau mày: “Vậy thì cũng không được ở khách sạn.”

“Ở tạm vài ngày, Lý Thiếu Phi cho em hai mươi vạn, lúc đó em sẽ tìm thuê một căn nhà.” Cảnh Tiêu nói.

“Hử?”

Vẻ mặt Trì Thanh Hành dường như có chút khó chịu, đi phía trước, cả người hơi áp về phía Cảnh Tiêu, cô không khỏi lui về phía sau vài bước. Trì Thanh Hành lại tiến lên, còn Cảnh Tiêu lại tiếp tục lùi, cho tới khi sau lưng đã dán trên tường.

Trì Thanh Hành chống tay bên hông, eo cong xuống, cúi sát vào mặt Cảnh Tiêu: “Đừng thuê, ở bên ngoài anh cũng có một căn phòng, em có thể trực tiếp dọn vào.”

“Hả?” Cảnh Tiêu nhìn Trì Thanh Hành, không thể suy nghĩ thêm nữa.

“Dọn đến đi, anh ở đó.”

Trì Thanh Hành mím môi, nhìn vào mắt Cảnh Tiêu, lại nhìn môi cô, sau đó cúi xuống hôn cô.