Chương 15

Editor: Đông

Beta: OL

Khi Cảnh Tiêu trở lại ký túc xá, Chu Hảo đang ôm Hallie ở tòa nhà phía trước để dỗ dành, Hallie khóc đến nức nở, Cảnh Tiêu vội vàng chạy tới.

“Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, mẹ đến rồi.” Chu Hảo lau nước mắt trên mặt Hallie rồi nhìn Cảnh Tiêu: “Đứa nhỏ này hình như gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy đã khóc. Trong ký túc xá mọi người đều đang ngủ, chị sợ phiền đến các cô ấy nên ôm con bé ra đây.”

“Mommy! Mommy!” Hallie vừa khóc vừa đưa tay về phía Cảnh Tiêu muốn ôm.

“Cảm ơn nhé chị Chu Hảo.” Cảnh Tiêu ôm Hallie, Hallie ôm chặt cổ cô khóc nức nở. Cảnh Tiêu dỗ dành vài câu rồi nói với Chu Hảo: “Chị Chu Hảo, chị trở về ngủ tiếp đi, em sẽ dỗ con bé.”

“Haizz, đứa nhỏ này ở với chị cũng mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, phải là người quen thuộc mới dỗ được.” Chu Hảo nói: “Vậy em cũng nhớ trở về nghỉ ngơi sớm một chút, bây giờ cũng đã muộn rồi.”

Cảnh Tiêu gật đầu, chờ Chu Hảo lên lầu, cô ôm Hallie đi tới một nơi cách xa đó.

Ngoại trừ đội tuần tra, trên đường căn bản không có ai lang thang bên ngoài.

Bóng đêm yên tĩnh, gió thổi mát lạnh.

Hallie vẫn khóc không ngừng, mặc dù giọng con bé đã thấp hơn trước khi Cảnh Tiêu đến một chút.

“Khóc cái gì? Buổi tối ngủ cùng dì Chu Hảo không phải con đều ngủ rất ngon sao?” Cảnh Tiêu đặt Hallie đứng trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy trong túi áo lau mặt cho Hallie.

Giọng Hallie khụt khịt, hai mắt ướt nhẹp: “Con nhớ daddy, con mơ thấy daddy đang ở trong xe, xe liền nổ mạnh, mommy, con nhớ daddy……”

“Được rồi, được rồi, mấy ngày nữa daddy con sẽ tới đón chúng ta, đừng khóc nữa, nhé?”

Cảnh Tiêu vỗ vỗ dỗ dành Hallie và nói.

“Thật sao ạ?” Hallie hỏi.

Cảnh Tiêu gật đầu: “Đồng ý với mẹ, đừng khóc nữa được không? Dì Chu Hảo thương con như vậy, đứa nhóc này, con lại nháo làm dì ấy tỉnh ngủ. Trước đây mẹ nói với con rằng ra ngoài chơi phải ngoan ngoãn, con đều không nhớ sao?”

“Con nhớ rõ ạ.” Hallie ôm Cảnh Tiêu: “Mommy, con không khóc, mommy đừng ném con xuống, con sẽ ngoan.”

“Ừ, con là ngoan nhất.” Cảnh Tiêu véo mũi Hallie: “Đi, mẹ đưa con đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi ngủ được không? Đêm nay mẹ sẽ ôm con ngủ.”

“Vâng!”

Hallie gật đầu cười vui vẻ, Cảnh Tiêu lau nước mắt cho cô bé một lần nữa rồi đứng dậy dẫn cô bé ra chỗ bồn rửa mặt và không ôm cô bé nữa. Hallie cũng không nháo lên đòi ôm cô, ngoan ngoãn đi theo bước chân của Cảnh Tiêu.

Cảnh Tiêu biết mình sẽ không thể chăm sóc Hallie được bao lâu, cho nên ở rất nhiều chuyện cô đều dạy Hallie phải học cách tự lập, không quá ỷ lại vào người khác, vì vậy Hallie cũng rất hiểu chuyện.

Rửa mặt xong, có lẽ vì khi nãy Hallie đã khóc rất nhiều nên hiện tại đã buồn ngủ. Cảnh Tiêu ôm cô bé trở về ký túc xá, một lúc sau, Hallie đã ngủ say.

Nhưng Cảnh Tiêu vẫn chưa buồn ngủ, trong đầu đều suy nghĩ về Trì Thanh Hành, không chỉ là đêm nay, dường như từ ngày bạo loạn đó gặp được anh, cô chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh.

Con người thật sự rất kỳ quái, rõ ràng liều mạng muốn thoát khỏi mọi thứ trong quá khứ, nhưng khi gặp lại nhau, cảm xúc lại vẫn mãnh liệt như cũ, không thể ngăn nổi.

Bởi vì đêm hôm qua đến khuya mới ngủ, sáng hôm sau, Cảnh Tiêu còn chưa tỉnh, Hallie đã tự mình đi rửa mặt và ăn sáng cùng Chu Hảo.

Chu Hảo đi làm, Hallie tự chơi với những đứa trẻ bên ngoài một lát rồi trở về tìm Cảnh Tiêu, trên tay có thêm hai hộp sữa bò và hai chiếc sandwich.

“Mommy, mau dậy đi!”

Cảnh Tiêu xuống giường, Hallie bò lên, cả người nhoài vào lòng Cảnh Tiêu.

“Con lấy những thứ này ở đâu vậy?”



Cảnh Tiêu ôm Hallie đứng dậy rồi ngồi xuống.

“Là chú Trì.” Hallie nói: “Chú Trì dặn dò con nhất định phải giám sát mommy ăn sáng. Chú ấy đi rồi.”

“Chú ấy đi đâu?” Cảnh Tiêu vội hỏi.

Hallie lắc đầu: “Con không biết.”

“Con tự mình mở sữa bò ra uống đi nhé, mẹ ra ngoài một chút.”

Cảnh Tiêu nhanh chóng rời giường, Hallie gật đầu. Cảnh Tiêu mặc thêm áo khoác rồi lập tức chạy ra cổng khu quân sự.

Tối hôm qua Trì Thanh Hành có nói qua, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy. Cô nghĩ Trì Thanh Hành chỉ nói đùa với cô nên không để trong lòng, nhưng vội như thế nào mà đến mức không thể gặp nhau.

Một giây trước khi Cảnh Tiêu chạy đến cổng, Trì Thanh Hành mới vừa lái xe rời đi nên hai người đều chưa nhìn thấy nhau.

Triệu Chấn vừa lúc đi ngang qua, thấy lính gác chắn người với vẻ mặt lạnh lùng, anh ấy liền chạy ra: “Này này này, thằng nhãi kia, cậu canh gác mà lại có thái độ kém vậy. Đây chính là con gái của Cảnh thiếu tướng, đến đại đội trưởng cũng phải đặt ở lòng bàn tay nâng niu. Lần sau nhớ rõ có người tới thì thông báo một tiếng, đã biết chưa?!”

Lính gác nghiêm giọng: “Rõ!”

Triệu Chấn lúc này mới hài lòng, gọi Cảnh Tiêu sang một bên: “A Tiêu, em tới đây làm gì vậy, tìm anh Chấn đây có việc gì không?”

“Trì Thanh Hành đâu?” Cảnh Tiêu hỏi thẳng.

“A Hành tới bộ chỉ huy bên kia, không nói với em sao?” Triệu Chấn nói: “Tối hôm qua cậu ta tới muộn mới đến đây thay ca, anh phải đợi mười mấy phút, hại anh gọi điện thoại trễ, dỗ dành hồi lâu chị dâu em mới nguôi giận, cậu ta không ở cùng em sao?”

“Anh ấy tối qua có ở cùng em, nhưng không nói hôm nay phải đi, anh Chấn, anh ấy có trở về không?” Cảnh Tiêu nói.

Vẻ mặt Triệu Chấn hơi khựng lại một chút, sau đó lại cười nói: “Đương nhiên phải về chứ, cũng không phải đến khu vực nguy hiểm, chỉ là tới bộ chỉ huy, nói chuyện với đại đội trưởng Ngô, khoảng hai ngày hẳn sẽ trở về. Còn nữa, nếu cậu ta không trở về, anh cùng các anh em khác sao có thể để cho cậu ta tiêu dao sung sướиɠ ở bộ chỉ huy được!”

Cảnh Tiêu xem như yên tâm, khóe miệng cuối cùng cũng chịu cười: “Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn anh Chấn.”

“Ôi! Khách khí cái gì, chúng ta quen nhau cũng đã mười năm rồi.” Triệu Chấn nói: “Hai ngày này nếu có chuyện gì thì tìm anh, A Hành không có ở đây, còn có anh Chấn đây mà.”

Cảnh Tiêu mỉm cười xinh đẹp rồi nhún vai và nói: “Hy vọng không có việc gì để phải tìm anh.”

“Xem xem, nói chuyện với anh vẫn là không thay đổi, con bé A Tiêu lạnh lùng, vô tâm này.” Triệu Chấn cau mày và nói.

Cảnh Tiêu cười: “Em đi trước đây.”

“Có cần anh trai tiễn em không?” Triệu Chấn vỗ vỗ ngực nói.

“Thôi đi.” Cảnh Tiêu xoay người, vẫy tay tạm biệt.

Triệu Chấn cười, khoanh tay trước ngực nhìn Cảnh Tiêu đi xa, chậc một tiếng rồi nói: “Nhìn cái tính tình này, nuông chiều con gái nhà người ta thành cái bộ dạng này, sau này không biết có ai chịu được không đây.”



Cảnh Tiêu đã không gặp Trì Thanh Hành hai ngày nay, Chu Hảo đã có đủ nhân viên, Hallie cũng có bạn chơi cùng, thỉnh thoảng con bé sẽ bị đám người Triệu Chấn ôm đi chơi nên Cảnh Tiêu khá rảnh rỗi.

Không biết phải làm gì, con người một khi rảnh rỗi đều thích suy nghĩ, suy nghĩ đến mức nhập thần.

Khi đang giặt quần áo cho Hallie, cô vừa định cho chiếc quần yếm vào bồn rửa mặt thì Hallie đang ngồi ở một bên đột nhiên hét lên, hoảng tới mức làm cô giật mình giơ tay lên khiến ống quần bị ướt.

Hallie nói: “Mommy, bức ảnh ở trong túi của con!”

Cảnh Tiêu mới nhớ lại, vội vàng lấy bức ảnh Hallie cất trong túi ra.

Cũng may là có Hallie nhắc nhở, nếu không bức ảnh chụp chung duy nhất này hẳn sẽ không còn nữa, cũng không có bản điện tử, trước đây cô không cẩn thận làm mất di động, không còn lại gì.



Khi cô đang giặt quần áo, Hallie cầm tấm ảnh, nhìn một lúc rồi hỏi cô: “Mommy, mommy có thích chú Trì không?”

Cảnh Tiêu khó hiểu: “Sao con lại hỏi như vậy?”

Hallie nói: “Bởi vì trong di động của mommy có ảnh chụp của chú Trì, con cũng phát hiện mommy lúc nghịch di động sẽ luôn nhìn ảnh chú ấy.”

“Con quỷ nhỏ thông minh, không có việc gì thì mẹ nghịch di động làm gì.” Cảnh Tiêu nhéo nhéo mũi Hallie.

Bức ảnh này là cô chụp lén, khi ấy cô đang ngồi trên bức tường vỡ nghịch di động, nhìn thấy ánh sáng vừa vặn, độ phân giải của chiếc di động Lý Thiếu Phi đưa cho này cũng không tệ lắm, cô liền bấm chụp.

Hallie nhướng mày: “Con có việc phải làm, con gọi cho mommy mấy lần nhưng mommy cũng không trả lời. Con liền tới xem mommy đang làm gì, mommy, con nói nhỏ cho mommy nghe cái này.”

“Hửm?”

Cảnh Tiêu nhíu mày, Hallie chạy tới ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Chú Trì đưa di động cho con chơi, con thấy bên trong đó có rất nhiều ảnh chụp đều là mommy, chú Trì còn thường xuyên nhìn chúng.”

Cảnh Tiêu vẻ mặt hơi ngưng trệ. Lúc trước khi rời đi cô đã trộm xóa hết ảnh trong di động Trì Thanh Hành, sao lại vẫn còn?

Có lẽ nào Hallie đã nhìn lầm.

Suy nghĩ về điều này nửa ngày cũng không thể hình dung ra được.

Cảnh Tiêu nhìn Hallie, bả vai hơi sụp xuống rồi khẽ thở dài, kêu Hallie cất ảnh đem quần áo đi giặt. Hallie không chịu được nữa, nhanh chóng chạy đi chơi. Cảnh Tiêu liền mang quần áo đi phơi nắng.

Treo trên dây phơi quần áo phần lớn đều là khăn trải giường màu trắng, gió thổi tới, những chiếc khăn cũng theo gió tung bay.

Cảnh Tiêu tìm được một chỗ trống rồi treo quần áo lên, dùng kẹp cố định lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hẳn là cũng có người tới đây phơi chăn ga gì đó. Cô không quá để ý, chuẩn bị cầm chậu rời đi, mới vừa cúi người xuống, cổ tay đã bị nắm lấy.

Người đàn ông dùng một chút lực kéo lại, Cảnh Tiêu đã bị kéo vào một đống khăn trải giường màu trắng, mặt đυ.ng vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.

“Có phải em nhớ anh không?” Một giọng nói ấm áp và khàn khàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Cảnh Tiêu sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc không buộc quá chặt, gió thổi bay sợi tóc mảnh mai trên trán cô khiến nó có chút lộn xộn.

Ánh mắt Trì Thanh Hành tràn ngập ánh sáng, anh đưa tay vén mái tóc rối của cô ra sau tai, khẽ cười rồi nói: “Bé con, ánh mắt khi đang lo lắng cho anh này nhìn rất đẹp.”

Anh biết hôm đó Cảnh Tiêu có tới đi tìm anh, Triệu Chấn khi đó đã nói qua, nhưng bộ chỉ huy (trụ sở) bên kia có việc khá gấp, anh không thể quay lại. Bận đến mức hai ngày cũng không thể ra ngoài, hiện tại mới có chút thời gian, hỏi Ngô Khác mới biết được Cảnh Tiêu ở chỗ này. Anh đưa Cảnh Tiêu tới một chỗ rồi ngồi xuống.

Đã bốn năm không gặp, dù sao cũng là con gái bảo bối của Cảnh Thành, Ngô Khác cũng nhìn Cảnh Tiêu lớn lên từ nhỏ, cho nên rất muốn gặp một lần.

Cảnh Tiêu ngoái đầu nhìn lại, sau đó đứng lùi lại một bước, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Sao anh đã trở về rồi?”

“Nhớ em.” Trì Thanh Hành nói.

Cảnh Tiêu ngẩng cổ lên nhìn anh, bên cạnh những tấm khăn trải giường màu trắng đang nhảy múa giữa không trung, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Cô nhìn anh chốc lát rồi bỗng nhiên bật cười.

Không biết tại sao, chỉ là bây giờ cô rất muốn cười, muốn trút bỏ một chút cảm xúc, chứ không phải cố tình che giấu niềm vui trong lòng.

Trước đây hai người có thể nói về mọi thứ, tình cảm, đùa giỡn, hung hăng dọa nạt, tranh cãi, tất cả đều có thể nói một hồi.

Cảnh Tiêu từ nhỏ đã không phải kiểu con gái an tĩnh, hiền lành, ngược lại cô bị nuông chiều đến mức vô cùng nghịch ngợm và tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngay cả giường của Trì Thanh Hành cô cũng nhiều lần ngủ qua, mỗi lần Trì Thanh Hành về nhà đều phát hiện trên giường có một cục nho nhỏ, chắc chắn chỉ có thể là cô.

Thấy cô vui vẻ, Trì Thanh Hành cũng không kìm được nên xoa đỉnh đầu cô: “Bây giờ có rảnh không? Cùng anh tới bộ chỉ huy, lần này chú Ngô là đội trưởng phái binh, chú ấy muốn gặp em.”

“Vâng.” Cảnh Tiêu nói: “Cũng đã lâu chưa được gặp chú Ngô, có phải chú ấy lại béo trở lại rồi không?”

Trì Thanh Hành cười: “Hình như có một chút, sau khi được thăng chức Đại tá, rất nhiều việc không cần tự mình xử lý, cuộc sống cũng thoải mái nhàn nhã hơn. Đi thôi, anh sẽ lái xe qua đó.”

“Vâng.” Cảnh Tiêu gật đầu.