Chương 11: Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu* (1)

Editor: Đông

Beta: OL

*Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu: Một câu thơ trong [涼州詞其一 • Lương Châu từ kỳ 1].

“Lương Châu từ” là một điệu hát cổ của nói về chuyện trận mạc biên ải. (Dịch nghĩa: Say khướt nằm ở sa trường, anh chớ cười)

__________________________________

Mắt thấy người ngồi không vững như sắp ngã sang một bên, Trì Thanh Hành phản ứng rất nhanh, đỡ cho cô ổn định rồi đặt tạm sữa bò bên cạnh bậc thang.

Cả nửa người Cảnh Tiêu đều dựa vào Trì Thanh Hành, cô lắc chai rượu, rượu đã hết. Cảnh Tiêu ngồi thẳng người, Trì Thanh Hành thấy bên trong chỉ còn hai chai rỗng.

Con bé ngốc nghếch này uống rượu một mình đến nghiện rồi.

Trong nhà ăn không có nhiều rượu, tất cả đều là màu đỏ, chỉ có dịp tết hay lễ hội mới mang ra để mọi người nếm thử, hơn nữa nhìn bình rượu này, căn bản không phải rượu của nhà ăn.

Trì Thanh Hành lấy đi chai rượu trong tay cô: “Sao lại muốn uống rượu?”

“Lý Thiếu Phi đáng ghét, mua rượu gì không biết, mới đó mà đã hết rồi, không ngọt chút nào.” Cảnh Tiêu bĩu môi lẩm bẩm, đá chân rồi ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Hành, cô chép chép miệng, lại cúi đầu xuống: “Ông nội kêu em trở về, nói ai rồi cũng phải về nhà, em không biết rốt cuộc có nên về hay không……”

Trì Thanh Hành có chút khó thở trong l*иg ngực, nửa ôm cô để cô ngồi vững, đôi mắt nhạt màu nheo lại, hỏi cô: “Em nhớ ông nội sao?”

“Nhớ.” Cảnh Tiêu gật đầu.

“Vậy còn chú Hành của em thì sao?” Trì Thanh Hành vô thức nắm chặt cánh tay cô, không biết tại sao mình lại nổi điên hỏi điều này, tại sao lại có chút khẩn trương.

“Nhớ, nhưng nhiều khi em rất ghét chú ấy, hễ em làm sai chuyện gì, chú ấy liền dạy dỗ em, chú ấy quá xấu xa”. Cảnh Tiêu nói, đột nhiên ngẩng đầu, duỗi hai tay về phía Trì Thanh Hành rồi dịu dàng cười rộ lên: “Anh ôm em.”

Đôi môi mỏng của Trì Thanh Hành khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm, hai tay dùng sức muốn ôm cô. Cô liền đem hai chân đặt trên đùi Trì Thanh Hành, đầu dựa vào hõm vai anh, thật lâu không lên tiếng.

“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”

Trì Thanh Hành gọi hai lần, Cảnh Tiêu khẽ động cơ thể, không trả lời anh.

Trì Thanh Hành khẽ thở dài, vỗ lưng Cảnh Tiêu, nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, trên đầu gối có dán một miếng băng cá nhân. Khi cô vừa tới đây anh không thấy trên người cô có vết thương nào, hẳn là hôm nay cô đã đi đâu đó.

Hơn nữa, con bé ngốc này cũng quá gầy rồi.

“Hừ, nóng quá……”

Cảnh Tiêu bỗng nhiên nói, giọng điệu rất cáu kỉnh, cô kéo cổ áo khoác muốn cởi ra, Trì Thanh Hành nhìn thấy bả vai trắng nõn như ngọc của cô, bên trong mặc áσ ɭóŧ màu đen, còn là loại có đai, anh vội kéo áo khoác lại.

“Đừng nháo.”

“Em cứ thích nháo đấy, thật sự nóng quá, cởi ra……”



Cảnh Tiêu bất mãn hừ một tiếng rồi lại cởϊ áσ ra. Hầu kết của Trì Thanh Hành lăn lộn, anh khẽ ho một tiếng, nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi chỉnh lại áo khoác cho cô, cài một cúc áo lại, mặc kệ cô kéo mãi không ra.

“Đừng nghịch, nghe lời.” Trì Thanh Hành thấp giọng dỗ dành cô.

Cảnh Tiêu chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, đầu rất nặng, ý thức đã tỉnh táo lại nhưng không có sức để cử động, cô đành an phận ngồi dựa vào cánh tay Trì Thanh Hành.

Thấy Cảnh Tiêu đã chịu yên, Trì Thanh Hành liếʍ môi, cũng không biết mình đang cười thành cái dạng gì rồi. Trên mặt đất lạnh, anh sợ Cảnh Tiêu bị cảm mạo, hai tay dùng sức bế cô ngồi lên đùi, giống như ôm một cô gái nhỏ.

Nhưng nhìn ngoại hình trước mắt của Cảnh Tiêu, nói cô là cô gái nhỏ cũng không quá.

“Ngoan, mau ngủ đi.”

Trì Thanh Hành ôm chặt cô, cô dùng trán cọ cọ cổ Trì Thanh Hành rồi đột nhiên cười ngây ngô. Một lúc sau, dường như đã cười mệt, cô mới hoàn toàn yên tĩnh.

Trì Thanh Hành cũng cảm thấy vui vẻ, anh cọ cằm vào đỉnh đầu cô, những ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt ve mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng xoa.

Bầu trời mùa hè điểm xuyết những vì sao lấp lánh, vầng trăng lơ lửng trên cao, không khí như mang nhịp điệu nhẹ nhàng, thoải mái.

Đã bốn năm anh không ôm cô như vậy.

Từ khi nhìn thấy cô lúc cô năm tuổi, anh sẽ ôm cô khi cô vui và cả khi cô buồn, khi dỗ cô ngủ cũng ôm, khi cô ra ngoài chơi đến mệt anh cũng sẽ ôm cô về nhà. Cho đến khi cô càng ngày càng trưởng thành, cơ thể phát triển, anh không thể lại ôm cô như ôm một đứa trẻ nữa. Có rất nhiều lần cô nhảy vào vòng tay của anh.

Khi đó Trì Thanh Hành cho rằng cô bé ngốc này nghịch ngợm, ham chơi nên anh cũng không quá để ý.

Cô thích ngồi trên lưng Trì Thanh Hành khi anh tập hít đất và đếm một, hai, ba. Thói quen này cho tới khi cô lên cấp 3 vẫn không thay đổi.

Anh còn nhớ có lần cô vừa ăn kem vừa chạy tới bãi cỏ cạnh sân thể dục, thấy Trì Thanh Hành đang hít đất, cô trực tiếp ngồi lên lưng anh. Cô gái đã trưởng thành, thể trọng không còn giống như trước, Trì Thanh Hành miễn cưỡng chống đẩy xong 3 cái rồi nằm lên bãi cỏ, kêu cô đứng dậy.

Cô không dậy, vừa liếʍ kem vừa nói: “Anh cùng em đi xem phim, em sẽ đứng dậy.”

“Không có thời gian.”

“Hai ngày nay anh ở nhà mà không rảnh sao?”

Cảnh Tiêu ăn kem xong, đặt khăn giấy sang một bên rồi cúi người xuống nằm dựa lên tấm lưng rắn chắc của Trì Thanh Hành. Cô ôm lấy cổ anh như ngày nhỏ, nói: “Mau trả lời, nếu không đáp ứng em sẽ không buông tay.”

Trì Thanh Hành sững sờ lúc lâu, tâm tư anh có chút rối loạn, mấy năm nay anh đều có thể nhìn ra sự thay đổi của Cảnh Tiêu, bằng không cũng sẽ không cố ý giữ khoảng cách với cô, hiện tại anh chỉ mặc chiếc áo phông quân đội mỏng, xúc cảm nào đó có thể cảm nhận rất rõ ràng.

Lần đầu tiên trong đời, trái tim anh như bị kéo căng, đập loạn nhịp.

Cũng cảm thấy mình là một kẻ khốn nạn.

Nhưng anh nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, thầm mắng mình không thể cầm thú như vậy, đứa nhóc này cũng chỉ là một học sinh cấp 3, đổi lại là ai khác cũng không thể làm vậy.

Bây giờ ngẫm lại, ôm cô giống như vậy hình như cũng không phải là không thể.



Ngồi một lúc, Trì Thanh Hành đưa Cảnh Tiêu trở về ký túc xá, bởi vì đã hơi muộn nên Hallie đã được Chu Hảo dỗ ngủ. Trì Thanh Hành không muốn đánh thức cô, liền trực tiếp ôm người về ký túc xá.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Trì Thanh Hành ra khỏi ký túc xá, đang định trở về ngủ thì Triệu Chấn bê một thùng mì gói đột nhiên nhảy đến trước mặt anh rồi hỏi Trì Thanh Hành: “A Tiêu làm gì mà uống say đến bất tỉnh nhân sự vậy, còn nữa, cậu và cô ấy có chuyện gì, mau khai báo sự thật!”

Một màn Cảnh Tiêu cởϊ áσ, sau đó Trì Thanh Hành ôm cô trong ngực kia đã bị Triệu Chấn vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy, lúc đó một miếng mì còn trong miệng anh ấy, chưa kịp nhai đã rớt xuống.

Anh ấy nhìn Trì Thanh Hành, trên mặt như hiện một dấu hỏi lớn.

Này……

Lại lén nhìn Cảnh Tiêu.

Này……

Ôi, hóa ra hai người này là như vậy….

Vãi!

Trước kia anh chưa từng phát hiện ra!

“Mau lên, đừng để tôi phải nặng tay bức cung!” Triệu Chấn dùng chiếc dĩa nhựa gõ gõ vào thùng giấy, mắt nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành: “Bình thường hai người là chú cháu… À không, hai người các cậu xem như là quan hệ “học trò của thầy với con gái của thầy, không nên như vậy.”

“Cái gì không nên?” Trì Thanh Hành rũ mắt, thờ ơ nói.

“Chính là như vậy.” Triệu Chấn dùng thùng mì gói làm vật ví dụ, cằm nhếch lên, rất nghiêm túc tái hiện hiện trường: “Nhìn đã thấy không giống quan hệ giữa học trò với con gái của thầy, quá thân mật, giống như hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy… Trì Thanh Hành, đừng nói với tôi là cậu đối với A Tiêu có ý định đó, nếu là thật thì cậu đúng là quá cầm thú rồi!”

“Cầm thú thì cầm thú.” Trì Thanh Hành nói xong liền xoay người rời đi.

Triệu Chấn kinh sợ, vội đuổi theo, mì cũng không ăn: “Cậu thừa nhận là thật sao? Cậu chắc chắn không phải tình thân mười mấy năm, cậu xác định…”

Trì Thanh Hành cắt ngang: “Tôi nói với cậu tình thân khi nào?”

“Fuck! A Hành, cậu đừng làm tôi sợ, tôi đang nói nghiêm túc.” Triệu Chấn nhìn chằm chằm Trì Thanh Hành.

Vẻ mặt Trì Thanh Hành vẫn thản nhiên: “Nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?”

“Không phải, cậu, ông trời ơi, để tôi load đã.” Triệu Chấn cảm thấy đêm nay chính là ảo giác của mình, hắn lắc đầu cho tỉnh táo một chút: “Cậu thật sự nhìn trúng A Tiêu, nhưng phía ông nội cậu có thật sự đồng ý không? Từ nhỏ cậu đã để A Tiêu trở thành cháu gái nhà mình mà nuôi lớn, A Tiêu lại là con gái của chú Cảnh, nếu người khác khua môi múa mép nói ông cậu nhận nuôi cháu gái đến nuôi luôn thành cháu dâu, mặt mũi của ông cậu ở quân khu còn giữ được không? Tư tưởng của thế hệ bọn họ không cởi mở như chúng ta, coi trọng thể diện tình nghĩa, đến lúc đó nếu hai người muốn ở bên nhau, làm sao vượt qua được bức tường này? Hơn nữa cậu cũng đã 29, A Tiêu mới 22, bên ngoài có rất nhiều thanh niên trai tráng, có thể mang lại cho A Tiêu một mối quan hệ và cuộc sống ổn định. Cậu như vậy không phải là làm chậm trễ A Tiêu sao. Còn có Lương Hoảng, từ nhỏ cùng A Tiêu đã là thanh mai trúc mã, tháng chín năm nay sẽ xuất ngũ tiếp tục học đại học, cmn cậu ta còn có công ty chờ kế thừa. A Tiêu lần này về nước, cậu ta chắc chắn muốn theo đuổi cô ấy, trưởng bối như cậu còn tham gia náo nhiệt cái gì?”

Trì Thanh Hành dừng chân, nghiêng đầu nhìn Triệu Chấn, con ngươi trong đôi mắt đào hoa của anh vẫn thanh đạm như trước: “Nếu tôi đem A Tiêu nhường đi, cậu cảm thấy Lương Hoảng kia có bản lĩnh tiếp sao?”

“Hình như không có.” Triệu Chấn suy nghĩ một chút: “Không có bản lĩnh tiếp, nhưng cậu ta có khả năng tranh đoạt!”

“Đoạt cũng không được.” Trì Thanh Hành nói.

“Vì sao?” Triệu Chấn hỏi.

Trì Thanh Hành hơi cong khóe môi, trong mắt mang theo rất nhiều sự thờ ờ: “Bởi vì tôi sẽ không cho phép.”