Cổ Tu thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ tính tình có tiếng cổ quái, chỉ có Vi An An ở gần hắn từ nhỏ đến giờ, Vi An An là hầu gái bên cạnh Cổ Tu thiếu gia, cô phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Cổ Tu thiếu gia, so với quản gia còn muốn xứng chức hơn.
Sáng sớm, Vi An An đi đến trước phòng Cổ Tu thiếu gia nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói.
“Thiếu gia, Trục Lăng tiểu thư đang đợi, ngài…”
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt làm cô không dám chậm trễ, nghe theo Cổ Tu thiếu gia an bài.
Cổ Tu vừa mới từ trên giường ngồi dậy, lười nhác dựa vào gối mềm, đôi mắt hẹp dài đa tình tùy ý nhìn Vi An An, sắc mặt đạm mạc, hắn vươn tay về phía cô.
Tư thế Vi An An càng thêm khiêm tốn cúi người xuống, tiến lên nắm lấy tay kéo hắn đứng dậy, sau đó thuần thục ở trong ngăn tủ tìm kiếm quần áo cùng cà vạt.
“Tôi muốn đồ màu lam, áo này phối rất xấu... Em chắc chắn muốn tôi mặc?”
Ở trong phòng bắt bẻ nửa ngày hắn rũ nửa mắt, phát giác mặt cô có chút nôn nóng.
“Sao vậy?” Hắn hỏi cô khiến cô cứng đờ, cô cười cười che giấu.
“Tôi không có gì đâu thiếu gia.”
“Tôi không thích em gạt tôi.” Cổ Tu nhìn cô đáy mắt sắc tối cuồn cuộn, tưởng tượng đến cảnh cô có thể sẽ kể chuyện này với người khác, hắn liền nhịn không được thô bạo.
Hắn và cô rõ ràng là chủ tớ thân mật nhất, cô có chuyện gì thì trực tiếp nói với hắn, sao hắn không giúp cô chứ?
Nhưng sao Vi An An có thể sẽ nói chuyện Trục Lăng tiểu thư uy hϊếp cô nhanh kêu Cổ Tu thiếu gia bằng không sẽ sa thải cô được.
Trục Lăng tiểu thư là một dũng sĩ có gan theo đuổi tình yêu, gần đây mỗi ngày đều chạy đến trang viên, hận không thể trực tiếp ở nơi này, nhưng Cổ Tu thiếu gia cực kỳ phiền chán nàng, năm lần bảy lượt đuổi không đi, lại bởi vì gia đình nàng bức bách, nên Cổ Tu thiếu gia mỗi lần đối mặt với nàng sắc mặt càng ngày càng thúi.
“Vi An, pha trà.” Cổ Tu thiếu gia lạnh lùng kêu Vi An, hắn luôn kêu cô là Vi An, chỉ là bởi vì hắn cảm thấy tên cô như vậy mới hay.
“Cô tên Vi An?” Trục Lăng tiểu thư ánh mắt bất mãn dừng lên người Cổ Tu và cô, đối mặt với nàng, cô căn bản không dám đi.
Cổ Tu đá mạnh ghế, biểu tình thoạt nhìn táo bạo lạnh nhạt, dọa hai vị kia sợ, “Cổ là chủ em hay là tôi?”
Vi An An xám xịt đi rồi, chờ sau khi cô pha xong hồng trà trở về, thì phát hiện Cổ Tu như tránh tà cách Trục Lăng thật xa, mà sắc mặt nàng lại tái nhợt, đôi mắt lớn tựa hồ còn rất hoảng sợ, cơ thể ngăn không được phát run, cô nén đi sự nghi hoặc ở đáy lòng, cung kính khom lưng châm trà.
“Vi An, lại đây.” Cổ Tu xoay người kêu cô, cô chậm chạp đi qua, Cổ Tu trực tiếp giữ chặt cánh tay cô đi về phía hoa viên.
“Thiếu gia mặc kệ Trục Lăng tiểu thư sao?” Cô nhìn về phía thiếu nữ cứng còng kia, nghi hoặc càng lúc càng lớn.
“Không cần, về sau cổ sẽ không tới nữa đâu.” Cổ Tu lạnh lùng nói.