- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
- Chương 3
Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
Chương 3
Lâm Sơ Thanh biết Hình Mộ Bạch sẽ không liên lạc lại với mình. Cô cũng không gấp gáp, dù gì anh cũng sống ở thành phố Thẩm, tương lai còn dài.
Mấy ngày tiếp đó, Lâm Sơ Thanh vẫn luôn ở bệnh viện. Bận rộn liên túc đến 23 tháng 6.
Hình Mộ Bạch cũng không xuất hiện ở bệnh viện để thăm tiểu Dương nữa. Có lẽ anh bận bịu quá.
Buổi chiều, Lâm Sơ Thanh chạy tới phòng làm việc của Tô Nam – bạn tốt của cô. Sau khi đẩy cửa bước vào, cô đặt trái sầu riêng đã chuẩn bị từ trước lên bàn, sau đó kéo ghế ra, ung dung ngồi xuống.
Tô Nam vừa thay quần áo xong, thấy cô ân cần mang cho mình món yêu thích đến thì rất cảnh giác: “Có việc gì mà tỏ ra ân cần thế?”
“Tất nhiên là có việc cần cậu ra tay giúp đỡ rồi. Bác sĩ Tô à, cậu trực ban giúp mình được không?”
Tô Nam bĩu môi, dựa vào bàn làm việc nghiêng đầu hỏi: “Chỉ có hai trái sầu riêng đã muốn mua chuộc mình hả?”
Lâm Sơ Thanh suy nghĩ một lát, nói: “Chờ mình về sẽ mời cậu ăn cơm!”
Tô Nam chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ không chịu.
Lâm Sơ Thanh: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tô Nam, ngay lúc cậu định mở miệng, Lâm Sơ Thanh đã đi trước một bước: “Cậu đừng tham lam quá, mình đang để dành tiền mua xe đấy, cũng sắp đủ rồi.”
“Chờ mình mua xe rồi sẽ chở cậu đi hóng gió ké nha!” Lâm Sơ Thanh cười hì hì.
Tô Nam khinh thường liếc cô một cái: “Trước khi hóng gió mình muốn đi quán bar mới khai trương trước. Nếu cậu mời mình, lần này mình sẽ trực ban giúp cậu.”
“Được.” Lâm Sơ Thanh hào phóng đồng ý, “Vậy cảm ơn anh Tô trước nhé, mình đi xin phép thầy đây.”
Tô Nam xua tay ý bảo cô mau biến đi, hiện tại mắt cậu đều dán lên hai trái sầu riêng cô mang tới.
Lâm Sơ Thanh cười, sau khi bước ra khỏi phòng, cô quay đầu nói: “Đến lúc đó mình mời khách, cậu phụ trách trả tiền nha! Bye bye~”
Tô Nam xoay người nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, tức đến nỗi bật cười.
Trước khi rời bệnh viện, Lâm Sơ Thanh ghé qua văn phòng của Dương Khải Hoa trước, cô chỉ mới nói ngày mai không đến bệnh viện, Dương Khải Hoa đã hiểu ý của cô.
Mấy năm qua, ngày nào hai thầy trò cũng làm việc chung, Dương Khải Hoa cũng biết chuyện của cô.
Dương Khải Hoa sống hơn nửa đời rồi vẫn không kết hôn, vừa cô độc vừa vắng vẻ, nhưng chưa từng nhận học trò. Vậy mà năm đó, ông lại coi trọng Lâm Sơ Thanh, muốn nhận cô làm học trò rồi đích thân đào tạo.
Lâm Sơ Thanh không còn ba mẹ, ở trong lòng cô, Dương Khải Hoa không chỉ là thầy mà còn là người thân của cô nữa, mỗi dịp lễ tết, hai người sẽ trải qua cùng nhau.
“Dự báo thời tiết nói ngày mai trời mưa to trên cả nước, con mặc ấm một chút, nhớ mang theo ô đấy, đừng để bị cảm.” Dương Khải Hoa vừa cúi đầu xem hồ sơ vừa lên tiếng nhắc nhở cô như một người cha già.
Lâm Sơ Thanh ngoan ngoãn đồng ý sau đó rời bệnh viện về nhà.
…
Ngày 24 tháng 6.
Đúng như lời Dương Khải Hoa nói, hôm nay trời mưa.
Hơn nữa càng lúc mưa càng to.
Lâm Sơ Thanh mặc một bộ quần áo đen, vì biết trời sẽ mưa, nên cô đã chọn một đôi sandal gọn nhẹ.
Lâm Sơ Thanh ngồi xe đến nhà ga Lâm Dương, cô cầm ô đứng ở ven đường đón taxi, sau khi lên xe, cô bảo tài xế đến cửa hàng bán hoa trên đường Hoài Nam.
Lâm Sơ Thanh để ô bên chân, cúi đầu rút khăn giấy trong túi lau nước mưa trên mặt trên tay, bác tài xế trung niên nhìn thấy động tác của cô qua kính chiếu hậu liền nói: “Hôm nay mưa to thật đấy, nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ ngập mất!”
Lâm Sơ Thanh nhàn nhạt cười một cái tỏ vẻ đồng ý.
Tài xế tiếp tục nói: “Cô gái à, cháu mua đồ xong thì mau mau về nhà đi, không biết khi nào trời mới tạnh nữa. Bác xem dự báo thời tiết, nghe nói sẽ mưa cả ngày đấy.”
Lâm Sơ Thanh lau tóc, nghe bác tài xế tốt bụng nhắc nhở, cô nhẹ giọng nói cảm ơn. Sau đó nhìn mưa không ngừng tạt trên cửa kính.
Tài xế thấy ánh mắt cô vừa xa cách vừa lạnh nhạt, cũng biết điều không nói gì nữa. Trong xe cực kỳ an tĩnh, chỉ có âm thanh của những hạt mưa đập vào kính cửa sổ.
Chín năm qua, mỗi năm Lâm Sơ Thanh đều trở về vài lần, về thăm ba mẹ của cô. Cô chứng kiến Lâm Dương từ một thị trấn nhỏ phát triển từng chút một. Tuy hiện tại Lâm Dương vẫn kém xa những thành phố lớn nhưng cũng xem như là phồn hoa, náo nhiệt, các tòa nhà cao tầng nằm sát nhau, đường phố tấp nập chứ không thông thoáng như ngày trước.
Cảnh tượng náo nhiệt là vậy, nhưng cô lại không có nhà.
Đến cửa hàng bán hoa, Lâm Sơ Thanh trả tiền, sau đó mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa xe, cô còn nghe loáng thoáng tiếng bác tài thở dài, than trời mưa to quá, không biết chiều tối đón khách kiểu gì.
Cô bước vào cửa hàng hoa, chọn lựa hồi lâu rồi lấy hoa cúc trắng và hoa huệ trắng, sau đó chọn cho mẹ hoa sơn chi và hoa rum trắng mà ba thích nhất. Cuối cùng cô lấy một dải lụa trắng cột tất cả lại với nhau.
Thanh toán tiền hoa xong, Lâm Thanh Sơ không cầm hoa đi luôn mà đến quán ăn gần đó ăn trưa.
Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Sơ Thanh nghỉ ngơi một lát, lúc này mới quay lại lấy hoa, sau đó lại bắt taxi. Lúc cô nói địa điểm, tài xế hơi do dự, vì nơi cô muốn đến quả thật rất xa, trời lại mưa lớn nên đường đi không dễ dàng.
“Cô gái à, chú nói cháu nghe, với cái thời tiết này, muốn đến đó thì thật sự hơi…”
Lâm Sơ Thanh nói: “Cháu sẽ trả tiền gấp đôi ạ, mong chú giúp cháu, cháu muốn đi thăm ba mẹ.”
Tài xế nhìn cô ôm hoa trong tay, lại nhìn gương mặt vẻ mặt khẩn cầu của cô, cuối cùng không nói thêm gì nữa mà gật đầu đồng ý.
Trên đường đi, mưa càng lúc càng lớn, vì an toàn nên tài xế không đi nhanh, lúc Lâm Sơ Thanh đến nơi ba mẹ an nghỉ đã hơn một tiếng sau.
Cô thanh toán tiền xe, một tay cầm ô một tay ôm hoa đi từng bước về phía trước. Xuyên qua màn mưa, tài xế nhìn cô từ từ bước đi, ông thở dài một hơi rồi quay xe rời đi.
Lâm Sơ Thanh không ngại bùn bẩn, cô chầm chậm bước đến trước bia mộ, khom lưng đặt hoa xuống, yên lặng nhìn hai bức ảnh đen trắng.
Thật lâu sau, Lâm Sơ Thanh thong thả ngồi xổm xuống, cô giơ tay cẩn thận lau nước mưa trên ảnh, vừa lau vừa cất giọng trò chuyện, kể cho họ nghe những chuyện thường ngày.
“Ba, mẹ, không ngờ con lại gặp được anh ấy.” Lâm Sơ Thanh mỉm cười. “Có lẽ đây là duyên phận đúng không ạ? Đã qua chín năm rồi, vậy mà con còn gặp được anh ấy…”
…
“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy…” Cô mím môi, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Đêm xảy ra hỏa hoạn năm đó, cô cùng bạn tham gia liên hoan tốt nghiệp. Thời gian trước đó, cô đã cảm thấy ba mẹ có gì đó không đúng rồi, nhưng những năm gần đây, hai người thường hay cãi nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, cãi xong lại tiếp tục như bình thường, không ai rời bỏ ai.
Lâm Sơ Thanh cảm thấy không có gì bất thường, nhưng không ngờ, đêm hôm đó chờ đợi cô lại là…
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, không biết tại sao lại xảy ra biến cố đó.
Có lúc cô cũng suy nghĩ, nếu tối hôm đó cô không ra khỏi nhà thì có phải cũng sẽ chết vì đám cháy giống ba mẹ hay không?
Lâm Sơ Thanh ngây người trước bia mộ hơn một tiếng, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí trời còn nổi gió to. Cô đứng lên, cúi người trước hai bia mộ, trước khi đi còn nói: “Ba mẹ ở bên kia đừng cãi nhau nữa nhé ạ!” Sau đó xoay người rời đi.
Ra khỏi nghĩa trang, cô thấy chiếc taxi lúc nãy vẫn dừng ở ven đường, thấy cô, tài xế lập tức mở cửa xe ra, bung ô, vẫy tay với cô: “Con gái, mau lên xe đi!”
Lâm Sơ Thanh tưởng tài xế đã rời đi từ lâu rồi, không ngờ vẫn chờ cô, cô sửng sốt một lát, vội vàng chạy tới, nghẹn ngào gọi: “Chú!”
Tài xế tốt bụng vội vàng mở cửa xe phía sau: “Mau vào đi con, mưa ướt hết cả người rồi!”
Lâm Sơ Thanh cũng không từ chối, trực tiếp chui vào xe. Tài xế cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, nổ máy rời đi. Trời mưa to mà lái xe quả thật rất nguy hiểm, cũng may xe chạy từ từ, chậm rãi di chuyển trong màn mưa dày đặc.
Cả người Lâm Sơ Thanh đều bị ướt. Trong xe ấm áp hơn bên ngoài nhiều, cô lau nước trên mặt, không nhịn được mà phát run. Cô cũng không hỏi những câu dư thừa như “Tại sao chú vẫn còn ở đây?” mà trực tiếp nói “Cháu cảm ơn chú.”
Bác tài xế cười giản dị: “Một cô gái như cháu mạo hiểm mưa gió tới đấy, chú sợ đi rồi thì cháu không bắt được xe về, lương tâm không cho phép!”
Lâm Sơ Thanh im lặng, đôi mắt nóng lên, lại nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú nhiều lắm!”
Tài xế thở dài, “Không cần cảm ơn chú đâu, cứ coi như chú đang hành thiện tích đức đi, nếu trời cao có mắt thì mong là con gái chú sẽ mau khỏe lại.”
Lâm Sơ Thanh hỏi: “Con gái chú?”
Trông tài xế có vẻ lo lắng: “Chú kết hôn muộn, năm nay con gái chú mới 17 tuổi, con bé còn nhỏ như vậy đã bị nhiễm trùng đường tiểu. Bây giờ, mỗi ngày chú chỉ hi vọng có thể tìm được thận thích hợp, cố gắng hết sức để chữa bệnh cho con bé.”
“Haizz, chú cũng làm ba, vừa nãy nghe cháu nói muốn đi thămba mẹ lại còn ôm hoa, chắc ba mẹ cháu đã…”
Lâm Sơ Thanh nhẹ nhàng gật đầu: “Ba mẹ cháu đều đã qua đời rồi ạ. Hôm nay là ngày giỗ của họ nên dù phải dầm mưa thì cháu cũng muốn đến thăm ba mẹ.”
Tài xế im lặng một lát, nói xin lỗi, ông còn đang định an ủi Lâm Sơ Thanh thì cô đã nở nụ cười, “Không sao đâu ạ.”
Sau đó cô cúi người, bắt đầu nhập tin nhắn.
Đột nhiên ô tô ngừng lại ở trên đường, động cơ cũng ngưng hoạt động.
Lâm Sơ Thanh theo quan tính ngã về phía trước. Ngay sau đó, cô nghe bác tài xế thấp giọng buồn bực nói: “Không xong rồi. Xe bị hỏng mất rồi.”
Mưa bên ngoài không hề có dấu hiệu giảm bớt, tài xế vội bật đèn khẩn cấp lên, trên đường chỉ có xe của hai người họ.
Lúc nãy Lâm Sơ Thanh định nhắn tin cho thầy, nhưng mà sóng yếu, không gửi đi được chứ đừng nói đến việc gọi điện thoại kêu người đến đón.
Lúc này hai người bị nhốt trong mưa không thể liên lạc với người khác, chỉ có thể cầu nguyện có ai đó đi qua giúp thôi.
Sắc trời càng lúc càng tối, mây đen vẫn không tan, không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng thấy phía sau có ánh đèn sáng.
Lát sau, một chiếc xe jeep đen xuyên qua màn mưa chậm rãi tiến về phía họ.
“Con gái, con đừng xuống xe vội.” Nói xong, tài xế ôm hi vọng bước xuống xe, cầm ô đi về chiếc xe jeep, la lớn, “Ngừng một chút! Xin ngừng một chút!”
Xe jeep chậm rãi dừng lại, cửa sổ bên ghế phụ lái hạ xuống. Tài xế khom người, không biết nói gì đó, lát sau, ông chạy về phía xe của mình, gõ cửa sổ ra hiệu cho Lâm Sơ Thanh xuống xe.
Lâm Sơ Thanh cầm điện thoại và ô của mình bước xuống. Tài xế vui mừng nói: “Mau đi thôi! Chúng ta đi nhờ chiếc xe này trước. Đợi mưa tạnh chú sẽ gọi người đến kéo chiếc xe này sau.”
Vừa nói, ông vừa mở cửa sau ra đẩy Lâm Sơ Thanh vào, còn ông thì ngồi vào ghế lái phụ phía trước.
Cô mỉm cười định nói cám ơn với chủ xe đã đồng ý giúp mình, ai dè lúc quay sang, cô lại nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế lái, Lâm Sơ Thanh cũng giật mình, sau đó cô tùy tiện lau nước mưa trên mặt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười: “Trùng hợp quá, đội trưởng Hình!”
Hình Mộ Bạch gác tay trên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ, anh gật đầu với cô qua kính chiếu hậu.
Tài xế bên cạnh ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai người… biết nhau sao?”
Lâm Sơ Thanh nhướng mày, chậc, câu hỏi này…
Hình Mộ Bạch thấp giọng nói phải. Giây tiếp theo liền nghe được giọng nói mang ý cười của cô: “Vậy, đội trưởng Hình vẫn còn nhớ tên tôi chứ?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Anh Ấy Là Niềm Tự Hào Của Tôi
- Chương 3