Chap 59. (Hot, so hot!!!)Xoảng!
Thật xui xẻo, sáng ngày ra đã đổ vỡ rồi, mà mọi khi tôi dậy sớm lắm sao hôm nay lại ngủ quên để giờ này mới ăn uống là thế nào? Kh.ốn nạn!!! >"<
Thu dọn chiếc bát bị vỡ, không may một mảnh vỡ cào xước tay tôi chảy máu. Nhìn những giọt máu chảy xuống sàn, không hiểu vì sao tôi không thấy đau tay mà lại đau nhói ở tim.
Tiểu Linh à...
Gì vậy? Bệnh hoang tưởng sao?
Tôi lắc lắc đầu để xua tan những ý nghĩ vớ vẩn luẩn quẩn trong đầu. Hai tuần rồi, anh ấy cũng đã ổn rồi, tôi đừng có tự mình lừa dối mình nữa.
Điện thoại réo.
Thanh Tâm Tài Con. Là bạn của tiểu Dương. Có chuyện gì lại gọi tôi. Khi gọi cho tôi thường là có chuyện không hay. Nhưng tôi vẫn cứng đầu không chịu bắt máy, dường như tôi bị lây tính cứng đầu của tiểu Dương mất rồi, điên thật!
Điện thoại cứ réo hoài làm tôi cũng sốt ruột theo.
-Alô?
-Bạn à, anh Dương... anh Dương... anh ấy...
Giọng nói rất hốt hoảng như cũng kéo tôi hốt hoảng theo. Tim gan tôi nóng bừng bừng.
-Anh ấy sao?
-Anh ấy bị thương... bị thương rất nặng... nhưng nhất quyết không đến viện. Anh ấy...
-Sao lại không đến viện?
Tôi sốt sắng hỏi vồ vập, làm gì mà nói chậm vậy. Bị thương rất nặng???
-Anh ấy nói chỉ muốn một người chăm sóc cho mình mà thôi. Bạn biết đấy, anh Dương rất cứng đầu, không nói nổi...
-Ở đâu?
-Sao?
-Anh ấy ở đâu rồi? >"<
Tôi phát điên quát lên.
-Ở nhà.
Tôi giập máy ngay và vội vàng rời khỏi nhà, mặc một đống hỗn độn trong bếp và cái bụng trống không. Giờ cái đó quan trọng sao? Tiểu Dương đang bị thương rất nặng. Đồ tồi, đồ ngốc, sao lại thế chứ? Sao lại để bị thương? Sao lại không đến viện? Sao lại cứng đầu như thế? Tôi đã là bác sĩ đâu, tôi thì có thể giúp gì? Lỡ nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Đồ ngốc!!!
Dù rất vội vàng nhưng tôi vẫn cố gắng đi đứng thật cẩn thận, lỡ tôi bị thương ra đây thì tiểu Dương của tôi biết phải làm sao? Nếu chết một mình tôi chết là đủ, anh ấy không thể chết được, chỉ một mình kẻ có tội như tôi mới đáng để chết, anh ấy có làm gì nên tội đâu, có chăng tội của anh ấy chính là yêu phải một kẻ xấu xa tồi tệ như tôi.
Phải làm sao đây? Lỡ anh ấy có mệnh hệ nào thì tôi phải làm thế nào? Tôi làm thế nào mà sống thanh thản những ngày sau? Tất cả là do tôi mà. Không, không được, bác sĩ thì phải có nguyên tắc, không bao giờ được phép bi quan tự dọa mình như thế, phải vững tâm.
-Tiểu Dương đâu?
Tôi rối rít tóm lấy cô bạn của anh ấy, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Cô bạn run sợ, lắp bắp.
-Trong... trong phòng...
Tôi vừa tính chạy vào trong thì cô ấy lên tiếng giữ tôi lại.
-Anh ấy muốn đến để giải thích với bạn về việc của Hà Kim Quyên rằng tất cả đều là do Hà Kim Quyên sắp xếp, anh ấy quá vui mừng đến nỗi lao xuống lòng đườg đầy xe và thành ra như thế, anh ấy... yêu bạn nhiều lắm, vì thế...
Tôi không cần biết, việc quan trọng là phải xem tình trạng anh ấy thế nào đã.
Tôi lại tính chạy đi.
-Hãy đối xử tốt với anh Dương của chúng tôi.
Tôi lặng người đi, ai cũng nói tôi phải đối xử tốt với anh ấy, thế nhưng những gì mà tôi đã làm được cho anh ấy là gì, chỉ toàn là những đau khổ. Là do Hà Kim Quyên, vậy mà tôi đã không tìm hiểu kĩ lưỡng mọi việc để hành động dại dột ngu ngốc như thế. Tôi đúng là đáng chết.
Bước vào phòng, tôi như chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh của tiểu Dương đang nằm trên giường và đôi mắt nhắm nghiền. Những ngày qua, nhìn anh ấy nhưng chỉ như nhìn những người qua lại ngoài đường, không quen biết, chỉ như những người xa lạ không một mối ràng buộc gắn kết, tôi thực sự rất nhớ, nhớ vô cùng. Rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không còn là của mình, thực sự rất đau, đau vô cùng. Giờ được thỏa sức nhìn anh ấy thế này tôi thấy vô cùng mãn nguyện, nhưng lòng tham lam vẫn muốn tiến thêm chút nữa, thêm chút nữa, gần lại anh ấy, được chạm vào người anh ấy, được cảm nhận sự có mặt của anh ấy bên cạnh mình. Muốn ôm lấy anh ấy vào lòng, muốn chạm vào thân thể bé nhỏ đã gầy đi phần nào kia. Muốn nói lời xin lỗi và mong sự tha thứ. Muốn làm nhiều thật nhiều.
-Anh không sao chứ?
Câu hỏi lạnh nhạt của tôi lập tức làm tiểu Dương mở mắt đầy kinh ngạc.
-Sao...
Tôi vẫn lạnh lùng kiếm chế cảm xúc đang lẫn lộn hạnh phúc và xót xa.
-Bạn anh diễn kém lắm.
-Con nhỏ nói hết cho em rồi hả?
Lại đến lượt tôi kinh ngạc.
-Xin lỗi đi, anh và con nhỏ thuộc dạng đẳng cấp về lừa người đấy, em có tài giỏi đến thế nào thì cũng bị lừa thôi.
Đúng là giỏi lừa người, làm tôi lo muốn đứng tim. Nghĩ gì mà mang chuyện sống chết ra đùa chứ?
Đột nhiên lại im lặng, tôi vốn im lặng không nói gì thì thôi nhưng sao đến tiểu Dương cũng không có gì để nói?
Một hồi lâu như thế, tiểu Dương cuối cùng cũng chủ động lên tiếng trước.
-Sao em lại cả tin như thế?
Em cũng có nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy anh và cô ấy đi chơi cùng nhau ngoài phố thì còn có thể không tin sao?
Tôi quyết định im lặng, thói quen của tôi rồi và ngẫm thấy như thế tốt hơn cho lúc này.
-Hôm say rượu anh chỉ là nói dối thôi, anh muốn em thương hại anh để từ thương hại mà sẽ yêu anh, thực ra anh chưa từng yêu ai cả, trước giờ chỉ yêu mỗi em, chỉ mỗi em thôi, đồ ngốc.
Sự nghẹn ngào trong giọng nói như làm tôi yếu đuối hẳn đi, toàn thân cũng như rã rời chẳng làm ăn nổi gì nữa. Tiểu Dương mỗi lần tỏ ra yếu mềm như thế lại làm tôi thấy rung động đồng thời xót xa vô cùng, chỉ muốn làm gì đó xoa dịu đi.
-Em đã làm anh rất thất vọng, em biết không, tiểu Linh?
-Em biết, em xin lỗi, vì em, vì em không tin tưởng vào tình yêu của chúng ta, tất cả đều là vì em, đều là vì em mà ra cả, em xin lỗi...
Tôi chưa khi nào trở nên thế này cả, cứ như thể ở bên cạnh tiểu Dương tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, tôi thậm chí đôi lúc còn không thể nhận ra mình.
Tiểu Dương đưa hai tay lên khẽ ôm lấy mặt tôi, tôi nhìn vào mắt anh ấy, ánh mắt của nhớ thương, ánh mắt của biết bao nhiêu cảm xúc tâm trạng đang vỡ oà.
Tôi cũng dần dần tiến gần lại hơn, càng lúc càng cảm nhận thấy rõ hơn hơi thở gấp rút của tiểu Dương. Tim tôi bắt đầu loạn nhịp hơn. Nhưng rồi... anh ấy dừng lại. Không phải lúc để nói thế này nhưng tôi thấy người như anh ấy mà quyết định dừng lại ở cái khoảng cách gần thế này thì thực là một sự lạ. Không lẽ mấy ngày qua mà anh ấy đã mất cảm giác với tôi rồi?
-Anh hết nghiện rồi. ^-^
Hôm nay lại thấy nụ cười đó không đáng ghét chút nào. Thấy rất đáng yêu.
Ngay khi hai tay tiểu Dương buông xuống thì hai tay tôi lại đưa lên, tôi ôm chặt lấy mặt tiểu Dương, không muốn làm anh ấy đau nhưng tôi dường như không thể kiềm chế và điều tiết được hành vi của mình nữa. Tôi...
-Nhưng em thì lại nghiện mất rồi!
Một, hai, ba giây chần chừ, môi tôi cũng đã đáp cánh nhẹ nhàng an toàn trên đôi môi của tiểu Dương. Trước đó tôi đã kịp thấy biểu hiện đầy kinh ngạc của anh ấy với câu nói của tôi. Đúng thế, trong những ngày đó anh ấy có thời gian để quên đi cảm giác với tôi và hết nghiện nhưng đó lại là thời điểm khiến tôi nhớ anh ấy đến điên lên đồng thời nhớ những giây phút cùng anh ấy ngọt ngào. Kh.ốn nạn, đôi lúc tôi rất ghét luật công bằng! >_<
Những tưởng tôi có thể duy trì trạng thái nhẹ nhàng đó rồi thôi, nhưng kết quả là tôi đã biết tác hại của việc nghiện điều này, giờ thì tôi hiểu nghiện cái này nó điên rồ như thế nào và tại sao sεメ lại có ảnh hưởng đến việc này như thế. *_____*
Chẳng mất nhiều thời gian để tôi chiếm giữ lấy đôi môi của tiểu Dương và ép anh ấy vào cạnh giường. Anh ấy khẽ rên lên vì bị tôi đối xử tệ bạc nhưng tôi lại chẳng thể dừng lại xem anh ấy thế nào. Tôi mới là con sói xấu xa đê tiện. +_+ Thôi thì xoa dịu cho anh ấy bằng cách này vậy. Lợi cả đôi đường. -_____- Dương Việt Linh, mày đi chết ngay đi. Điên rồi, tôi mà chết bây giờ thì tiểu Dương của tôi phải làm sao? Anh ấy tôi dám cá là tuy kêu đau vậy thôi nhưng dù tôi có cắn vào môi anh ấy đau thật đau thì anh ấy cũng sẽ không ngần ngại muốn tiếp tục đâu. Khà khà!!! Con sói hoang ngu ngốc, đi chết đi!! Đã nói là không rồi mà. Chúa ơi, con đang bị sao vậy ạ? =_=
Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện rất quan trọng và ngay lập tức tôi đã thực hiện nó mà không phải phân vân nhiều.
-Á!!! Em làm cái gì vậy? >"<
Nổi cáu cũng thật đáng yêu. ^^~
Phải nổi cáu, vì tôi cắn lần này đau lắm, đau đến nỗi cắn xong tôi cũng thấy đau hộ cơ mà. ^-^
Lí do thì rất đơn giản.
-Anh có thấy đau không?
-Đồ điên, ngu sao không đau?
-Vậy là tốt rồi. ^-^
-Nè cái thằng điên kia, mày làm gì bố thế hả? Đột nhiên cắn bố là ý gì? Chó!
Tôi không thấy bực mình vì bị lăng mạ kinh khủng thế, ngược lại tôi thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, anh ấy càng ch.ử.i thề càng chứng tỏ anh ấy rất đau mới thế. ^-^
-Ơ cái [***], còn cười được.
- ^-^
-Nói mau, làm cái gì thế hả?
Tôi lại chèn ép tiểu Dương vào cạnh giường tính thực hiện tiếp hành động dở dang khi nãy nhưng anh ấy cứ có ý phản kháng lại khiến tôi càng phải xông lên, kết quả tiểu Dương nằm bẹp xuống giường còn tôi thì chống hai tay hai bên không ngừng tiến sát lại.
-Này...
Tôi đúng thực sự là con sói hoang đê tiện, đê tiện vô cùng.
-Em muốn anh đau đến suốt đời này không bao giờ quên luôn.
-Đồ điên.
Cái giọng nói và nụ cười của tiểu Dương lúc này tự nhiên lại da^ʍ da^ʍ làm tôi thấy kí©h thí©ɧ khủng khϊếp.
Đôi mắt tiểu Dương nhắm lại, tôi cũng nhắm mắt, tất cả giờ chỉ còn dựa vào cảm giác. Mà cảm giác thì chỉ có một. Một đôi môi mềm giở trò trên một đôi môi mềm khác, nghịch ngợm, chờn vờn. Từng động tác vô cùng nhịp nhàng như theo một nhịp điệu nhất định, phối hợp hết sức uyển chuyển và ăn khớp. Tôi thực sự đã bị nghiện rồi. Chết ti.ệt!
Lần đầu tiên sói tôi quyết định tiến vào sâu hơn bên trong, tôi không muốn dùng đến lưỡi...
Ối, tác giả cũng không có muốn!!!
Vô duyên, ra chỗ khác, mất không khí của người ta!
Nhưng mà lưỡi...
Biến!!! >"<
Tôi không muốn dùng đến lưỡi nhưng mà không hiểu sao nó cứ tiến vào bên trong và đùa nghịch với đồng loại của mình ở trong miệng tiểu Dương, kh.ốn nạn, không ngờ nó cũng da^ʍ ô và đê tiện...như tôi vậy. Chó!
Lúc đó tôi cảm nhận được anh ấy thở mạnh hơn, có lẽ thấy khó thở quá. +_+ Tôi phải dừng lại thôi. Đồ điên, sói còn thích giả bộ, dừng – lại, nói như làm trò cười cho thiên hạ nó nổ ruột! Biến, tôi là sói non!!!
Một bàn tay sói đang lần mò đâu đó trên người tiểu Dương tội nghiệp. -____- Không được, tôi không được phép như thế, gay mà thế à??? >"<
-Nè, hai người sáng giờ đã ăn...
Hốt hàng, shock nặng!!! #________#
Cả tôi và tiểu Dương đều nhổm dậy, xấu hổ không biết để đâu cho hết cơn nhục nhã. Tất cả là lỗi của tôi. T______T
-Xin lỗi... đáng lẽ tôi