Sorry mọi người nha, giờ mới quay trở lại được! Sẽ cố gắng không để mọi người đợi lâu! ^^
Chap 58.Cũng đã hai tuần kể từ cái ngày thê thảm đó xảy ra, tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian hàn gắn vết thương tôi đã đi chơi cùng bạn bè, vui vẻ quên hết những âu lo mệt nhọc, tôi được sống là chính mình, không cần phải nghĩ ngợi về ai khác ngoài bản thân mình. Cũng những ngày tháng đó tôi nhận ra những người bạn của mình chân thành và yêu quý tôi như thế nào, tụi nhỏ có thể bỏ tất cả chỉ cần là tôi nói đói hoặc muốn đi chơi. Trong những ngày đó tôi cứ như đứa trẻ làm nũng tất cả mọi người và tất nhiên vì tôi chỉ là một đứa trẻ nên tất cả đều vui vẻ và sẵn lòng làm theo để tôi không buồn lòng mà khóc ầm lên.
Thực ra có một điều tôi không muốn giấu các bạn, tôi thấy quá khó để có thể vượt qua được chuyện này, tôi cuối cùng cũng chỉ là giả bộ mạnh mẽ để mọi người khỏi lo thôi chứ thực ra đêm nào tôi cũng nghĩ đến tiểu Linh và không ngừng rơi nước mắt đau đớn. Tôi nhớ anh ấy vô cùng, không ngồi cạnh anh ấy nữa, tôi cũng chẳng dám nhìn anh ấy lấy một lần dù là từ xa, tôi sợ anh ấy lại vô tình như cái ngày hôm đó anh đã quay lưng lại với tôi dẫu lúc đó rõ ràng tôi đã thấy bước chân anh có ý tiến lên. Anh ấy...
-Anh Dương!
Tôi bừng tỉnh. Giọng lớp trưởng gọi tôi hai tiếng "anh Dương" lại khiến tôi thấy nhớ tiểu Linh rồi.
Tôi nở nụ cười xua tan mọi ý nghĩ linh tinh lởn vởn trong đầu, đến tối rồi muốn làm gì thì làm, giờ là ban ngày, nói đi chơi với lớp trưởng thì phải làm cho hẳn hoi, không được phép người nơi này mà trái tim nơi đâu, như thế là rất xấu xa.
-Anh muốn uống gì?
-Cappuccino!
-OK, em cũng cappuccino.
Tuy không muốn nói ra vì sợ người ta lại nói mình có máu tự sướиɠ cơ mà cũng thấy khó chịu quá, không nói ra không được, chuyện là tôi cứ thấy nghi nghi cái cô bạn lớp trưởng này lắm, nói là thích tôi thì tôi cũng tin rồi cơ mà cứ như thể tôi là người bạn đầu tiên của cô ấy hay sao mà tỏ ra rất thân thiết với tôi, như thế thì không sao (nếu không muốn nói là rất được ^-^) nhưng mà... lúc nào cũng muốn đi chơi cùng tôi, giờ thì lại... tôi ăn uống gì là y như rằng cô ấy cũng như thế theo. Chết thật! Cứ làm người ta khó nghĩ vậy ấy à?
Sau khi gọi xong, tôi nhìn lớp trưởng cười đểu và triển khai ý tưởng vừa phân vân trong đầu tôi khi nãy.
-Thực ra thì anh có điều này rất là tò mò...
-Vâng, em nghe.
Cố gắng lấy tinh thần, tôi vẫn chỉ dè dặn lên tiếng.
-Thiệt tình là không phải anh tự sướиɠ hay gì gì đó đâu nhưng mà anh thấy kì lạ lắm là tại sao em cứ bám lấy anh vậy. Anh biết là anh rất được người khác để ý nhưng mà với em anh vẫn thấy chưa chắc chắn lắm. Quyên này, không lẽ em...
Nói đến đây lại thấy ngắc ngứ, nhất là lớp trưởng cứ bình tâm không có chút thái độ tò mò hay chút hưởng ứng gì theo tôi.
-Không lẽ em thích anh à? ^-^
-Ừ.
-Anh biết ngay m...
Gì cơ??? O_O
Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Cô ấy nói là... ừ??? What???!? Ừ??? Nghĩa là gì?
-Em nói là...
-Em thích anh!
Trời ơi, sao cảm giác nó lại khác lúc tiểu Linh nói thích tôi như thế, lần này là tôi không thể chấp nhận được chuyện này nên bởi thế mà không hề cảm thấy vui vẻ gì. Cái mặt đưa đám của tôi...
-Ngay từ đầu em đã ấn tượng với anh, bởi phong cách của anh...
-Nhưng đó chỉ là phong cách thôi, ấn tượng rồi thì cũng đâu thể thích.
-Hôm đó em đã thấy anh và người yêu cãi nhau ngoài phố.
-Người yêu?
Đúng rồi, là vợ Uyên.
-Lúc đầu cũng chỉ là ấn tượng vậy thôi cũng không có dám tiến triển gì thêm, với cả cũng thấy anh rất thân thiết với Dương Việt Linh nên cũng hơi thất vọng, nhưng hôm đó thấy anh và người yêu cãi nhau trên phố em mới nhận ra... anh là les.
OMG!!! Nếu thế... không phải là tất cả mọi người trên phố hôm đó cũng đều nghĩ tôi là les cả rồi đó chứ? Ôi không, Chúa ơi, thân phận của con... T_____T
Mà chưa, ý cô ấy là... cô ấy thấy tôi là les nên mới thích tôi tức là...
-Em cũng là les!
Ối giời đất ơi, có tin nổi không, một cô gái xinh xắn, tiểu thư, quý phái đến là như thế kia, ra đường hỏi có kẻ ngu si nào lại dám mở miệng nói cô ấy bị les. Trời ạ, cái kẻ rõ ràng là con gái sờ sờ ra đấy nhưng cả làng cả nước đều hiểu lầm là les vậy mà cái kẻ thực sự là les thì lại không một ai nhận ra, cuộc đời có bất công cơ chứ? Tôi cũng chả thấy bất công đâu, chỉ là nói vậy thôi, vì từ lâu tôi cũng đã chấp nhận bản thân mình không còn là con gái nữa rồi.
Giờ thì phải tính sao, cô ấy nói thích tôi, tôi...
-Em đã rất tuyệt vọng khi thấy anh và Dương Việt Linh thân mật như thế, em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Và vì thế em đã tự tạo cơ hội cho mình.
-Tạo cơ hội?
Không phải là nhân lúc tiểu Linh rời bỏ tôi để nhảy vào xoa dịu và lấy lòng tôi chứ? Toan tính vã.i! Thế mà tôi cũng không thấy nghi gì cơ đấy.
Không ổn rồi, nội tâm cô gái này rất đáng sợ, cần phải tránh xa, vả lại tôi cũng không phải les, dù có là les thì cũng không thể nào dành tình cảm cho cô ấy, tôi vẫn còn yêu tiểu Linh nhiều lắm, còn chưa biết tương lai sau này ra sau, nói chung ngắn gọn lại là phải từ chối thôi.
-Anh...
-Anh và Dương Việt Linh không phải là một kết hợp hoàn hảo.
Chứ với cô ấy thì hoàn hảo hơn sao? Mà ý cô ấy là gì?
Tôi nhìn lớp trưởng, thấy một thứ ánh sáng kì lạ không trong sáng gì ẩn trong đôi mắt nhỏ của cô ấy, tôi dường như đã nhận thức được cái gì đó.
Tôi cẩn trọng hỏi.
-Ý em là gì...?
-Dương Việt Linh đó không hề yêu anh, nếu yêu anh thì đã không suy nghĩ gì về lời nói của em mà bỏ rơi anh như thế.
-Cô đã nói gì với anh ấy?
Liên quan đến tiểu Linh dù là việc gì tôi cũng phải tìm ra chân tướng rõ ràng. Tôi thấy vô cùng khó chịu. Cái gì mà tiểu Linh không yêu tôi chứ, rồi còn cái gì mà không suy nghĩ lời cô ta mà bỏ rơi tôi? Rút cuộc là đã có việc gì xảy ra mà tôi chưa được biết? Cô gái này đã làm gì với chuyện tình vốn dĩ rất tươi đẹp của tôi? Đã làm cái gì??? >"<
Tôi cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ đang ngùn ngụt trong lòng.
-Em nói rằng em chính là cô gái ngày xưa anh yêu...
Cô gái ngày xưa tôi yêu? Thật kì lạ, chính tôi còn không biết cô gái đó.
Tôi bình tĩnh hơn và hỏi lại.
-Sao cô biết được chuyện đó?
-Em chỉ là suy đoán thôi, đã thuộc giới tính thứ ba thì lúc nào chẳng có một mối tình đau khổ với người cùng giới.
-Nói thế rồi cô bảo gì nữa với tiểu Linh?
Một lát nữa thôi tôi sẽ lật mặt cô ta.
-Em nói anh ta hãy rời xa anh vì anh rất yêu em.
-Và vì anh ấy yêu tôi nên đã nghe theo lời cô mà rời bỏ tôi?
Tôi nhìn thấy sự thành tâm hối lỗi trong đôi mắt kia, nhưng tôi lại không sao tha thứ được. Quả thực ngay từ đầu tôi cũng rất quý cô gái này và từng nói rằng nếu tôi là les thì cô ấy nhất định sẽ là đối tượng thứ hai tôi muốn dành tình cảm nhưng việc cô ấy đã làm quá sức dung thứ của tôi, tôi không thể tha thứ, không thể. Cô ấy đã phá hoại hạnh phúc của tôi, cô ấy đã làm cả tôi và tiểu Linh phải đau khổ, tội lỗi của cô ấy là quá lớn. Cô ấy có biết tôi đã phải hi sinh như thế nào để có được hạnh phúc mỏng manh xa vời và tôi biết nó cũng rất mịt mờ đó, không biết, không biết nên tôi càng cảm thấy khó mà tha thứ.
-Thực sự thì suy luận của cô rất thông minh, nhưng cô đã nhầm.
Đôi mắt kia mở to, tôi vô tình cướp đi tia hi vọng duy nhất còn lại trong đó.
-Chẳng có cô gái nào tôi đã từng yêu cả.
Tiếp tục im lặng, có thể là không biết nói gì.
-Tôi không bao giờ có thể yêu con gái, bởi tôi không phải là les!
Tôi nói chắc nịch. Sự kinh ngạc là không thể thiếu trên gương mặt thanh tú kia.
Dành cho cô ta một chút thời gian để trấn tĩnh, tôi nói tiếp.
-Tôi...
-Nhưng rõ ràng là Dương Việt Linh là gay và anh ta cũng không phủ nhận khi em nói anh là les.
-Tôi yêu tiểu Linh, yêu anh ấy dẫu biết anh ấy là gay.
-Sao có thể?
Sự từ chối không tiếp nhận sự thật của Hà Kim Quyên có vẻ đáng thương, tôi thấy mình hơi động lòng trắc ẩn thương hại. Vốn là les đã rất đáng thương rồi, còn vì tình yêu mà mưu tính mọi thứ lại càng trở nên đáng thương hơn, những người như cô ta nếu không gặp được hạnh phúc đích thực thì mãi mãi sẽ chỉ đau khổ mà thôi.
Dù lúc này tôi rất muốn chạy đi tìm tiểu Linh nói cho anh ấy biết tất cả sự thật của việc này, nhưng tôi vẫn cố kiên nhẫn giải thích hết cho người con gái đáng thương kia hiểu.
-Chẳng có gì là không thể hết. Để có thể đến với tiểu Linh tôi chỉ có một cách là biến mình thành les, và tôi đã làm thế.
Đôi mắt lớp trưởng run run, là đang thương cảm cho mình hay là đang thương cảm thay cho tôi?
-Anh từ bỏ giới tính của mình vì anh ta sao? Anh có biết là có rất nhiều người khổ sở chỉ vì mình lỡ mang giới tính thứ ba, vậy mà anh...
Vẻ mặt và giọng nói trầm buồn đầy tha thiết mà nhìn vào nó tôi thấy xót xa biết nhường nào. Tôi biết những người như lớp trưởng, như tiểu Linh lúc nào cũng có một nội tâm rất yếu đuối cần được quan tâm và yêu thương. Nhưng tôi thì bất lực, tôi chỉ có thể yêu thương một mình tiểu Linh mà thôi.
-Yêu nhiều đến mức nào để mà có thể không màng cả đến giới tính chứ?
-Rất nhiều.
-Em đã nhìn thấy tình yêu đó rồi, và em xin lỗi...
Cô ấy như thể đang làm người khác tan nát cõi lòng. Ngay lúc này đây tôi không còn đủ kiên nhẫn để đoán biết được cảm giác cô ấy thế nào nữa, chỉ biết là rất đau, rất tuyệt vọng, rất... hụt hẫng (nghĩ mãi mới ra), nói chung là tâm trạng thảm hại y như lúc tôi thất tình lần đầu tiên vậy, và thậm chí có thể còn hơn cả thế.
-Hãy đi tìm tiểu Linh của anh và nói cho anh ta biết toàn bộ sự thật đi.
Ừ, không phải đuổi tôi cũng tự đi ngay bây giờ mà.
Không biết có phải vì yêu tiểu Linh mà tôi bị lây cái tính vô tình của anh ấy không, tôi đã bỏ mặc Hà Kim Quyên đáng thương ở lại đó với một vết thương sâu sắc đau đớn để chạy theo hạnh phúc của mình đang ở ngay trước mắt.
Tôi nhào ra khỏi tiệm café như tên bắn. Tôi phải gặp tiểu Linh ngay bây giờ, chậm trễ thêm dù chỉ là một phút giây nữa thôi tôi cũng sẽ không chịu đựng được, tôi phải đến và nói cho anh ấy biết tất cả, tôi phải giữ lấy anh ấy, phải nhanh lên mới được.
Tôi cứ thế lao đi mà không cần biết xung quanh là ai, như thế nào, ra sao, trong đầu chỉ có duy nhất một hình ảnh mà nếu không nhìn thấy tiếp đó tôi nhất định sẽ không còn đủ sức để đứng lên nữa, tôi sẽ gục ngã.
Hạnh phúc, háo hức, trông chờ, nhớ, yêu, đau,... tất cả những cảm xúc dồn nén và tôi dám chắc nó sẽ nổ tung khi nhìn thấy tiểu Linh.
Tiểu Linh à, nhất định phải chờ em, em đang đến đây, hãy chờ em.
Gió à, hãy mang trái tim và tình yêu tôi đến nơi đó, nơi có tiểu Linh của tôi, hãy mang đến và cho anh ấy biết rằng tôi đang đến...
Lòng đường nhộn nhịp xe cộ, tôi bất chấp tất cả, vẫn lao xuống như kẻ điên vô ý thức. Quả thực, tôi đã mất hoàn toàn ý thức rồi, như con thiêu thân lao vào đốm lửa chỉ để được chết...
Pipppppppppppppp!!!
Tôi... không thể... chết...
Tiểu Linh... đang chờ tôi... anh ấy... đang chờ tôi...
Tiểu Linh à...