Chap 52.Tôi cứ thấy tiểu Linh hay nói chuyện gì đó với lớp trưởng Hà Kim Quyên, trông có vẻ khá nghiêm trọng mà không giống như là đang bàn chuyện luận án hay bài tập gì đó. Tôi thấy rất nghi! Nhất là dạo gần đây tiểu Linh như luôn có ý tránh né tôi, cũng không cho tôi qua nhà anh ấy nữa. Rút cuộc thì chuyện gì đã xảy ra mà tôi không được biết vậy chứ? Sao tiểu Linh lại bỏ bê tôi như thế. Tủi thân quá đi trời!!! T^T
-Bùng học đi!
-Sao?
Tôi giật mình với lời đề nghị của tiểu Linh. Anh ấy rất ghét bùng học.
-Hẹn hò!
Ngay khi tôi vừa bi quan về mối quan hệ giữa mình với tiểu Linh thì anh ấy đã xoa dịu tôi bằng lời mời gọi hẹn hò đầy hấp dẫn. Xem chừng tôi hay xem film nên suy nghĩ nhiều quá rồi, tiểu Linh nhà tôi dạo này bận, lại làm việc nhiều nên không có thời gian dành cho tôi chứu không phải tránh mặt, với cả vì bận thế nên rất mệt mỏi là chuyện đương nhiên, anh ấy vốn lạnh lùng như thế nên chỉ khiến tôi hiểu lầm mà thôi. Chứ thực ra... tiểu Linh vẫn rất thương và quan tâm tôi nhiều lắm. ^-^
Không giấu nổi cảm xúc lấy một phút, tôi đã thể hiện hết ra ngoài sự hạnh phúc của mình mất rồi. Mất mặt phết đấy.
-Sao? Không thích à?
-Đùa, nhìn cái mặt anh thế nói không thích thì thực sự là em có vấn đề về thị lực đấy. ^-^
Lạnh lùng, càng lạnh lùng càng yêu.
Giờ thì tôi đã yên tâm tiểu Linh vẫn chưa biết chuyện gì về tôi cả. Tất nhiên, ai nói mà biết chứ?
Lần này hoàn toàn là tiểu Linh quy định tất cả, tôi không có quyền nếu bất kì một ý kiến nào cả.
Đi cắm trại trong công viên.
Tôi cảm động vô cùng, thật không ngờ bận đến là như thế mà tiểu Linh vẫn có thời gian để chuẩn bị tất cả mọi thứ, từ các món ăn, đồ đạc cần thiết của một buổi picnic ngoài trời cho tới địa điểm phù hợp. Thời tiết hôm nay rất thanh dịu và cảnh sắc tươi mát tuyệt đẹp ở công viên như cũng tạo điều kiện cho buổi hẹn hò đậm chất gia đình thế này của tôi và tiểu Linh. Rất háo hức!
-Đừng chỉ có ngồi đó mà cười cười như vậy, anh cũng làm gì đi chứ?
-Ờ... em muốn anh giúp gì nào?
-Sắp mấy thứ đồ ăn đó ra đi.
-Có xúc xích không?
-Có. =_=
Tôi thích thú cười, nhìn điệu bộ của tiểu Linh càng thích thú hơn.
Thì ra tiểu Linh của tôi rất khéo tay, nữ công gia chánh rất giỏi. ^-^
-Lại nghĩ gì không hay thế hả?
-Ủa, sao em biết?
Tôi ngạc nhiên quá chừng, cái thể loại gì mà đọc được ý nghĩ của người khác chứ, phát kinh, nhỡ tôi không may suy nghĩ gì đó không trong sáng thì sao, hoặc ngộ nhỡ... tôi lại nghĩ đến việc đang lừa dối... không, không được nghĩ đến nó, an toàn là trên hết.
-Nhìn cái mặt của anh là thấy hết.
-Vậy á?
Tôi thót tim. Rồi vội túm lấy cái khăn để kê đồ ăn che ngay lên mặt.
-Vậy thì anh phải che mặt anh lại mới được, lỡ anh lại nghĩ đến sεメ mà nhóc nhìn thấy thì sao?
-Cái người này... vẫn chưa bỏ cái đó hả? >_<
Tiểu Linh cáu bẳn giơ nắm đấm lên định xử tôi thì tôi vội tránh ngay và cười toe.
-Đùa thôi, vì em mà anh hết nghiện cái đó luôn rồi. ^-^
-Đồ biếи ŧɦái!
-Cũng có kẻ chẳng kém đâu.
Tôi nói bóng gió và huýt sáo tỉnh bơ, ngoảnh mặt nhìn trời hết sức lãng tử khiến cho kẻ nào đó máu độn lên tim. Thì đúng là tiểu Linh khá biếи ŧɦái, đã không động và thôi chứ chỉ cần động vào cái là lập tức nổi ngay thú tính lên, gay cái nỗi gì mà... cơ hội thấy ghê!
Ngồi gặm xúc xích, ngước mắt lên nhìn trời trong xanh thoáng đãng, bên cạnh là tiểu Linh đang thơ thẩn không biết nghĩ cái gì. Rồi từ nhìn trời tồi chuyển sang nhìn tiểu Linh, nhìn anh ấy vẫn có hứng hơn chứ. ^-^ Tạo hóa đã ban tặng cho tôi một người quá đỗi hoàn hảo, mọi thứ từ anh ấy đều rất tuyệt vời và không một điều gì từ anh ấy làm tôi thấy nhàm chán hay ghét bỏ, tôi yêu anh ấy, yêu tất cả từ anh ấy, có thể chấp nhận anh ấy dẫu anh ấy có là gay. Yêu nhiều như thế đấy, còn anh ấy yêu tôi như thế nào, có yêu bất chấp tất cả và không để ý đến bất kì điều gì không? Tò mò lắm nhưng tôi lại không dám hỏi vì biết anh ấy sẽ chỉ chối hoặc thẳng ra là không thèm trả lời. Chả cần biết, chỉ cần anh ấy yêu tôi theo cái kiểu sẽ không rời xa tôi là yên tâm rồi.
Tiểu Linh cũng quay sang nhìn tôi, anh ấy không cười, anh ấy trông lạnh lùng và lúc nào cũng chỉ lạnh lùng như thế, nhưng anh ấy nội tâm bên trong lại rất ấm và nóng, không thể nào tưởng tượng được nhiệt độ của nó là bao nhiêu. Tôi không quan trọng anh ấy có cười hay không, vì chỉ cần nhìn tiểu Linh thôi cũng thấy thỏa mãn rồi, cười làm gì cho thần trí điên đảo.
Rồi bỗng nhiên chả hiểu anh ấy nghĩ gì mà lại khẽ đáp lên môi tôi một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, nhưng làn gió này mang theo nó rất nhiều những hương vị tươi đẹp của cuộc sống, làn gió thổi không mạnh nhưng lại vẫn làm lòng người rung rinh kì lạ. Nụ hôn này tuyệt hơn những nụ trước nhiều vì nó làm tâm trạng tôi rất thanh thản và khiến tôi thấy yêu đời, cảm giác như sống nhẹ nhàng là tốt hơn.
Tôi khẽ cười ngượng ngùng.
-Em làm gì vậy?
Hỏi ngu, biết câu trả lời rồi còn hỏi. Kệ tôi, hỏi cho có hơn là bối rối không biết nói gì.
-Nụ hôn cuối đấy.
-Sao?
Tôi bàng hoàng như không tin vào tai mình. Vẻ mặt đó... ây, vẻ mặt tiểu Linh lúc nào chẳng nghiêm trọng và lạnh lùng thế, vẫn vậy mà, chắc chỉ là đùa thôi.
Tôi cố trấn tĩnh lại và tính cười hỏi thì tiểu Linh đã nói luôn.
-Chia tay đi!