Chap 44. (Tiếp tục hạ mác rating cao)
Tôi biết tiểu Linh nhà tôi lúc nào cũng lạnh lùng và làm mặt nghiêm nghị hết, bất kể trường hợp nào cũng vậy, à quên, những lúc bị tôi chọc tiết à lộn chọc điên thì khác. Nhưng sao tôi cứ có cảm giác là lạ. Lúc này anh ấy như đang che giấu cảm xúc vui vẻ phấn khích của mình để tôi khỏi thấy mà tự mãn thì phải.
Tuyến xe bus số 16 dẫn đến nhà tiểu Linh dừng bánh chờ đợi những người có nhu cầu thì lên, không nhu cầu thì xuống. Tôi và tiểu Linh ngồi yên trên ghế chờ, có nhu cầu hay là không đây? Ơ mà sao tôi lại tư lự trước một lời mời gọi hấp dẫn đến thế nhỉ? Tiểu Linh đang muốn hẹn hò với tôi đấy, có điên không mà còn chần chừ?
Xe đến rồi đi, dừng bánh rồi lại lăn bánh. Tôi và tiểu Linh vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Rồi tôi đứng lên và cầm lấy tay tiểu Linh kéo đi.
-Nào, đi hẹn hò!
Nắng chiếu rọi tâm hồn tôi. ^_^
-Không ngờ anh cũng quê mùa và lạc hậu như thế này.
-Có sao, anh thích coi film mà! ^-^
Mà cứ làm như anh ấy tiên tiến và thời đại lắm ấy, coi film là thú vui không bao giờ lỗi thời và đừng có mang chuyện đó ra chế giễu tôi!
Tiểu Linh nhà anh, lúc nào cũng chỉ biết bắt bẻ và dè bỉu người khác, không bao giờ mở miệng ra khen ngợi hay khích lệ người ta lấy một câu, cái đếch gì khiến tôi lại yêu cái tính khí điên khùng đó nhỉ?
Ngồi ngon lành trong rạp. Bỗng tiểu Linh đứng lên.
-Làm gì vậy? Định chuồn à?
-Linh tinh! Đi mua bỏng ngô, bộ tính không ăn gì à?
Xem ra cũng không đễn nỗi lỗi thời không biết gì, cơ mà cái kiểu hành xử như mình biết nhiều lắm đó lại càng thể hiện rõ anh ấy là một người quê một cục.
Tôi ngửa cổ lên nghiêm nghị.
-Khỏi cần, anh ăn em được rồi.
- >"<
Rất may đèn trong rạp không cộng với thị lực vào loại gà mờ như tôi không đủ để nhìn thấy sự phẫn nộ của tiểu Linh lúc này, không biết không có tội.
Cuối cùng anh ấy cũng nín nhịn ngồi xuống mà không đi lấy đồ ăn. Tôi tiếp tục tấn công.
-Yên tâm, để công bằng em cũng có thể ăn lại anh.
Tôi không bông đùa như càng làm anh ấy thêm bội phần phát điên. Hí hí!!! Cao tay [***]! =]]
-Đã nói là không được ăn nói linh tinh, nhớ không?
Opps! Bài khủng bố! Sợ rồi, đã hứa thì phải làm. Quân tử nhất ngôn! Ai bảo tôi tự nhận mình là les cơ chứ? T^T Xui xẻo!
Film đã bắt đầu chiếu. Có một bí mật mà tiểu Linh không biết và nếu biết thì nhất định sẽ nổi cáu. ^-^
-Anh có thấy gì lạ không?
-Lạ gì?
Tôi cố nhịn cười hết mức.
-Sao... chỉ toàn mấy đôi thế nhỉ?
-Chứ không lẽ mấy bà nội trợ đi coi film với nhau, hay mấy ông bà già?
-Đừng có diễn nữa, nói rõ coi!
Biết ngay là thể nào cũng bị lộ mà, tiểu Linh nhà tôi ăn gì mà nhanh trí vậy chứ? Thông minh hết phần tôi luôn.
Tôi cười trừ.
-Khai ra mau, đang mưu đồ cái gì thế hả?
Tôi rối rít.
-Mưu đồ gì đâu, oan cho anh quá!
-Nói mau!
-Em nói đi hẹn hò mà, anh chuẩn bị đúng địa điểm dành cho những đôi muốn hẹn hò.
-...???
Mỗi lần im lặng là y như rằng tôi lại thấy sợ. Không khai ra thì chắc không yên thân rồi, kế hoạch này mà bị phá thì thật không đáng sống nữa.
-Chỉ là rạp film tình nhân thôi mà, cũng có gì đâu.
-Rạp film tình nhân?
-Ừ. ^_^
Không nên cười, càng cười càng tăng hỏa. Khóc vậy.
-Thế rồi những đôi tình nhân sẽ làm gì trong quá trình coi film?
Hỏi ngu! Thì tất nhiên là sẽ làm những gì họ muốn, hôn, sờ soạng, rêи ɾỉ, nhưng yên tâm không ai có dám làm cái trò a bờ cờ ở đây đâu. ^_^
Ôi, may mà tôi chưa nôn ra mấy mớ hỗn độn đó. Tôi bình tĩnh trả lời từng từ một kẻo sợ nói nhanh nói dài nói dại thì khổ.
-Không có gì cả đâu, đa phần những đôi này đều có ý thức cả...
-Có ý thức mà đến những nơi thế này à?
-Chứ không họ mở rạp này ra chi? >"<
Tôi phát cáu lên, thật hết nói nổi với cái kẻ kĩ thuật hôn thì ghê gớm mà cứ thích ra vẻ mình lương tâm trong sáng, tư cách thanh cao. Đồ quê mùa còn hơn cả quê mùa! Lại còn giả nai nữa! Ghét!
-Còn cáu à, có muốn tôi về không hả?
-Bình tĩnh, bình tĩnh, nóng nảy vờ lờ!
À mà ý là vẫn sẽ tiếp tục ở lại? =]] Kể ra cũng da^ʍ phết đấy! :">
Khiếu chọn film của tôi phải nói là đẳng cấp, bộ film này khá hay, và cùng với tiểu Linh ngồi coi tôi lại càng thấy hay hơn bội phần. Không hiểu sao ngồi coi film mà cứ thấy sương sướиɠ thế đếch nào ý. =))
-Film thế nào?
Tôi quay sang nhìn tiểu Linh thăm dò cảm giác của anh ấy. Dưới ánh đèn mờ đầy không khí thế này tôi chăm chú quan sát từng nét mặt của tiểu Linh. Như tôi đã nói tiểu Linh nhà tôi là một người vô cùng đẹp trai và cuốn hút, chỉ cần nhìn một lần thôi cũng đủ khiến ai đó chao đảo và choáng. Nhìn chính diện đã vậy, nhìn một nửa gương mặt theo chiều ngang lại càng hấp dẫn hơn, vẻ đẹp nửa kín nửa hở, thoát ẩn thoát hiển cứ ám ảnh tâm trí người khác không thôi. Thực sự như trúng phải bùa mê vậy.
Từng đường cong trên gương mặt đó trông rất tuyệt vời, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, chiếc cằm, nhưng quan trọng nhất vẫn là đôi môi mềm mại kia, đôi môi đủ khiến cho bạn chỉ muốn được hôn mãi mãi mà không bao giờ cần đòi hỏi thêm. Tôi bắt đầu thấy rối trí. Không ổn rồi, có cảm giác bản thân sắp làm điều ngu ngốc.
Tôi xua vội đi những ý nghĩ điên rồ trong đầu và quay lại màn hình, nên tập trung coi film. Ackk!!! Từ trước tới giờ cái tôi cảm thấy may mắn nhất là mỗi lần coi film (mà đặc biệt là coi film truyền hình) dù có lơ là thế nào thì cũng không bao giờ bỏ lỡ mất những cảnh hot, và những lúc đó tôi thấy rất tự hào và muôn phần sung sướиɠ. Nhưng hôm nay thì khác, đó là điều tôi không mong muốn lúc này, không phải là không mong muốn mà là không thể mong muốn.
-Tôi biết ngay là thể nào cũng thế mà.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí mà quan tâm việc xưng hô lúc này. Tôi ngồi yên và cúi gầm mặt xuống, không màn hình, không tiểu Linh. Tôi sợ nếu nhìn lên màn hình rồi lại nhìn sang tiểu Linh tôi sẽ không kiềm lòng nổi mà hành động thì thật là mất mặt nam nhi tôi. T^T
-Anh sao thế?
Không, không có gì, đừng quan tâm, tiếp tục công việc của em đi, anh không bị gì cả, rất ổn, đừng, đừng có cố nhìn coi anh thế nào, đừng mà, anh đã nói là đừng!!! >"<
Quá muộn rồi, tôi đã đè tiểu Linh áp sát vào phần ghế của anh ấy. Tôi nuốt nước bọt vẻ run sợ. Tôi đích thị là một con sói hoang! T____T
-Làm cái gì thế hả?
Đúng rồi, cứ tỉnh bơ như thế đi, đừng có cũng hành động dại dột như tôi. Bình tĩnh, đừng nóng nảy, tĩnh tâm lại cái nào...
-Hôn anh được không?
What????? Mày là thằng nào? Ai cho phép mày dụ dỗ tiểu Linh nhà tao? Anh ấy rất trong sáng và cả tin, sao mày dám dụ dỗ anh ấy? Tao sẽ gϊếŧ mày, con sói hoang chết ti.ệt kiaaaaaaaaaaaaa!!! >"<
Phản đối đi, phản đối đi...
Đồng ý mau đi còn chần chờ gì nữa, ta đang đói, không nghĩ nhanh ta không làm nhẹ đâu, ăn thịt luôn đừng trách.☻
Rõ ràng là có kẻ đang hack bộ não tôi mà. T^T
-Tôi cũng tò mò về cái gọi là nụ hôn không phải tiểu học của anh.
Gì vậy? Tôi tưởng anh ấy phải chối bay và nói tôi điên luôn chứ? *____*
Ha, cắn câu rồi, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của Dương kaka này! Khà khà!!!
Khôngggggggggggg, đó rõ ràng không có phải là tôi, Dương kaka không làm mấy việc đồϊ ҍạϊ đó, không phải. TT________TT
-Đấy là nhóc nói đấy nhé, đừng có hối hận! ^-^
Đó, thấy nhé, tôi không có gọi tiểu Linh là nhóc, cũng chẳng cười láu cá như thế bao giờ, tôi chỉ toàn cười thục nữ kiểu thế này (^_^) thôi. =[[
Muộn tiếp lần hai, tôi đã tấn công mất rồi. T^T
Khi môi tôi chạm vào đôi môi mềm của tiểu Linh, toàn thân hoàn toàn nhũn ra, thả lỏng và rơi vào trạng thái mất trọng lượng. Dường như đang có một sự thật mà tôi không sao phủ nhận được rằng... giây phút tôi giải tỏa được ham muốn của mình cũng là lúc tôi khiến bản thân trở nên thoải mái và có chút hưng phấn. +__+ Đúng là không thể không phủ nhận. Hức!
Nói ra không phải tiểu học nhưng có vẻ như nụ hôn của tôi chỉ là một cái chạm môi hời hợt và còn không đáng mặt làm mầm non. -___- Thật đáng hổ thẹn! Tôi bắt đầu thấy hạ hỏa.
Tiểu Linh đơ ra, toàn thân cứng đờ và không một chút phối hợp, đó cũng là một phần lí do khiến tôi thấy mất hứng. +_+
Tôi quyết định dừng trò hề của mình lại, mặt mũi tối xầm. Dám cá sẽ là một câu chế giễu cay đắng nhất quả đất.
-Nói trước bước không qua, đừng quên!
Cũng không mấy nhục nhã. Cảm ơn tiểu Linh đã cho anh chút danh dự.
-Đồ khoác lác, tôi sẽ phải hối hận là thế này sao?
@#$%^&*@#$%^&*@#$%^&*
Tôi biết mà, sao có thể tha cho tôi dễ dàng như vậy được. Anh là cái loại người mà chỉ cần có cơ hội là sẽ không ngần ngại bám sống bám chết lấy để làm nhục tôi! Trái tim tan nát, tan nát, nát bét hết cả rồi! T^T
-Tôi sẽ cho anh biết thế nào là phải hối hận.
Và rồi rất nhanh, một giây, mà không, chỉ vài khắc thôi, tình thế bị động đã đổ ập lên đầu tôi. Thay vì tôi nhoài người ra và choán lên người tiểu Linh thì giờ hoàn toàn là tôi bị choán lên và tiểu Linh nhoài ra. Môi tôi thì có cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt và kinh hoàng. Nụ hôn của tiểu Linh lúc nào cũng làm người ta bối rối ngay tại giây phút đầu như thế hết.
Lần này tôi quyết định giữ mình, kiên quyết không bị cám dỗ. Anh nghĩ chỉ mình anh mới có thể từ chối và khiến em phải chủ động solo sao, em cũng làm được. Tôi thích thú với cái kiểu để đôi môi ai đó bất động trên đôi môi mình, bất lực không sao làm gì hơn được. Rất chi là thú vị. Chờ đợi chiêu thức giải quyết của tiểu Linh thông minh nhanh trí cái nào. ^-^
-Á!
Chap 45. (Tiếp tục hạ mác rating cao)Tôi buộc phải dùng cách "gậy ông đạp lưng ông" để đối phó với con người này. Tôi cắn vào môi tiểu Dương vừa để anh ta kêu lên rồi mở miệng ra vừa là để anh ta biết cái cảm giác bị cắn là kh.ốn nạn như thế nào.
Chớp lấy cơ hội anh ta mở miệng kêu "á" tôi áp ngay môi mình giữ lấy khe hở, tuyệt đối không để môi anh ta đóng lại. Tính chơi với tôi sao, "vỏ quýt dày có móg tay nhọn", anh đã nghe qua câu này? ^-^
Biết mình bị thua, tiểu Dương kaka chỉ còn một cách duy nhất là tuân theo ý chỉ của tôi. Tôi đã nói sẽ cho anh ta hối hận, nhất định sẽ phải hối hận.
Nhiều lúc tôi cũng không biết mình làm được điều này vì điều gì? Có phải vì ngày trước tôi cũng là con trai, cũng có chút tàn dư của kinh nghiệm ngày đó để lại? Thực ra từ lúc sinh ra tôi đã không phải là gay, tôi biến thành gay từ lúc gặp Nguyên hồi cấp ba, không thể nào thoát ra nổi và vì thế tôi đã thực sự thành gay mà không ý thức được.
Hiện tại tôi nhận ra một điều, chỉ khi tôi làm thế này thì tiểu Dương kia mới ngoan ngoãn nghe theo lời tôi mà không cứng đầu nói năng ngu ngốc. Ừ thì bị bịt miệng lại rồi thì còn nói cái gì nữa.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau