Chap 28. Anh ta tiến lại gần và cúi đầu xuống nhìn tôi như có ý nhắc khéo rằng tôi mới đáng là nhóc với chiều cao thua anh ta hơn chục phân của mình. Cái đồ... >"<
- Chiều cao đâu quan trọng chứ? Tuổi tác cũng chẳng phải vấn đề. Nhóc thật là vô lí và cổ hủ quá chừng á!
- Cái gì?
- Còn không phải?
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta bị người ta nói như thế, chắc cảm giác nhục nhã và bức bối lắm, nhưng chẳng lẽ không phải, cái tư tưởng cứ nhiều tuổi hơn thì làm anh, cứ cao hơn thì làm chị, và cứ đẹp trai hơn thì làm đại ca thật là quá đỗi lạc hậu và cổ hủ.
Trong khi tôi đang chờ một sự khuất phục thì chợt nhận ra anh ta lại lấy im lặng làm lá chắn rồi. Ức chế!!! >"<
- Này nhóc, gọi anh đi chứ?
- Anh Dương!
Đột nhiên tôi lặng đi. Tôi đang nhớ về cái tên xấu xa đó. Ngày đó khi lần đầu tiên hắn ta gọi tôi là anh, tuyệt nhiên trong tôi chỉ có một cảm giác hạnh phúc duy nhất, tôi đã từng cảm kích đến nỗi yêu hắn ta lúc nào không hay chỉ vì một tiếng gọi anh của hắn ta. Yêu dễ dàng nhưng từ bỏ sao thật khó. Cũng vì cái đại từ "anh" đó đã khiến tôi phải đau khổ đến thế nào. Sao tôi lại nhớ đến hắn ta qua tiếng gọi của một người khác chứ. Điên rồi!!!
- Anh sao thế hả? Mới nghe thế thôi mà đã cảm động rồi à?
Bình tĩnh nào.
- Sao dễ dàng gọi anh thế hả?
- Anh có thể giúp tôi chứ?
- ...?
Anh ta đang có ý gì? Chấp nhận tôi???
- Anh nói là thích tôi, muốn giúp tôi quên đi quá khứ, anh có thể giữ lời hứa đó?
- Tất nhiên.
Tôi không ngần ngại mà nói luôn. Vừa là vì anh ta, vừa là vì tôi cơ mà. Có một cách giúp giải quyết nỗi đau đó là những kẻ kh.ốn khổ hãy đến với nhau để kết nối cùng nhau tạo ra hạnh phúc.
- Giờ muốn đi đâu?
- Anh đã nói là tùy nhóc!
- Về nhà tôi đi!
- Gì???
Ôi, sao tôi lại tỏ vẻ như một đứa con gái đang sợ sệt đầy mình khi bạn trai rủ về nhà vậy. Chết ti.ệt! Tôi đang trong vai một gã les mặt dày đào hoa cơ mà, phải tỏ vẻ vui sướиɠ và thoáng đâu đó ánh da^ʍ như cái mặt của lão Trần Đức Việt mới phải chứ? Tự thấy thất vọng về bản thân.
Cũng may "bạn gái" tôi là một người không bao giờ quan tâm đến thái độ của tôi.
- Không thích thì thôi.
- Nói ngu!
- O_O
Chết thật, nói với "con gái" thì không được phép bất lịch sự như thế, dễ bị giận lắm, tụi con gái đứa nào đứa nấy đều nhỏ nhen và dễ hờn dỗi như nhau cả, tôi là les nhé! ^-^
- Ý anh là... anh rất vui khi nhóc nói thế! ^_^
Cái này gọi là hẹn hò tại gia, kế hoạch này sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Mà sao kế hoạch này Dương Việt Linh lại là người đề nghị nhỉ? Thú vị thật! ^-^
Điều đầu tiên tôi làm khi bước vào nhà anh ta là nhìn ngắm khắp nơi. Một ngôi nhà lớn với các phòng đều gọn gàng ngăn nắp đến phát choáng. Đúng là gay, đúng là một tên gay lạnh lùng và lạ lùng! Nếu chụp lại và đặt hai tấm hình phòng tôi và nhà anh ta cạnh nhau bạn sẽ thấy một sự thật rằng: Dương Việt Linh là gay và Vũ Bảo Dương tôi đích thị là les! =_=
- Nhìn đủ chưa?
- Nhà nhóc đẹp thiệt hen!
- Chắc là hơn nhà anh rồi.
- Thì tất nhiên, anh là con trai mà, dọn nhà đâu có phải việc của anh.
- Anh sống chung với một cô gái nữa mà, không phải cũng là les luôn chứ?
- Không, con gái mà.
Tôi cứ mải nhìn ngắm mọi thứ, rồi đến khi dừng lại trước ánh nhìn của Dương Việt Linh tôi mới cẩn trọng kiểm điểm lại những lời nói vô tư khi nãy của mình.
- À... bạn bè thân thiết mà... không có gì cả đâu...
- Thế còn các vợ của anh?
- Giận hết rồi!
Nhắc đến bọn họ tôi chợt thấy không thoải mái. Tôi đi dạo trong căn phòng của Dương Việt Linh, bước được vài bước tôi mới nhận thức ra một vấn đề rất chi quan trọng và hay ho.
Tôi quay lại nhìn Dương Việt Linh cười đen tối.
- Nhóc đang ghen đấy à?
- Hỏi ngu!
+_+ Cái đó của tôi mà, sao các người lúc nào cũng thích ăn cướp bản quyền người ta thế nhỉ? Bực mình á!
- Không ghen thế sao hỏi kĩ lưỡng thế làm gì?
- Tò mò thôi.
- Lại nói ngu!
- Này...
- Tại nhóc nói anh chứ bộ! ^-^
- Không biết nhường nhịn sao? Bạn trai mà thế à?
Bạn trai? Sao tôi nghe nó cứ thú vị thế quái nào ấy. Tôi là bạn trai! Anh ta là bạn gái! ^o^ Kì lạ!
- Tôi tự thấy mình nói ngu rồi!
Cái này còn mắc cười hơn nè! Tôi phá lên cười, vui, sao mà hôm nay vui quá chừng! Tôi không nghĩ mọi chuyện lại có cơ may trở nên buồn cười và hài hước đến là như thế này. À mà, đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, tò mò.
- Một người như nhóc mà thấy tò mò, nói cứ như đúng rồi, anh không ngu để mà tin cái lí do đó. Ghen thì cứ nói mẹ là ghen đi! =))
- Ừ, ghen, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không thể cãi lại anh được vì chẳng bao giờ anh nhường tôi lấy dù chỉ là một chút.
Dương Việt Linh nhăn mặt rồi quay vào bếp. Đáng yêu không tả được! Tôi lập tức chạy ngay theo và bám lấy cổ anh ta.
- Nhóc có biết nhóc đáng yêu đến thế nào không hả?
- Bỏ ra!
- Anh yêu nhóc quá chừng, tiểu Linh à! ^-^