Chương 15

Chap 15.

Sau khi chăm chú nghe tôi hát, cuối cùng cô ta lại uống như đổ bia vào hũ, nhìn ánh mắt cô ta vừa nhìn tôi khi nãy tôi biết chắc cô ta đang nghĩ đến chuyện tình kh.ốn khổ nào đó của mình. Có lẽ bài hát kia không chỉ là tâm trạng của tôi mà còn là đòn đánh trúng vào tâm trạng đã cố gắng được che giấu bằng sự vô tư vô lo bình thường của cô ta. Ít ra thì lần đầu tiên tôi cũng thấy được cô ta là người có trái tim, hơn nữa trái tim đó dường như đã bị tổn thương nặng nề.

Bài hát kia không làm tôi thấy tuyệt vọng như tình cảnh của cô ta lúc này. Đáng lẽ tôi không nên hát bài đó mới phải, chỉ là lúc đó đột nhiên tôi cảm thấy rất buồn và đau.

-Cậu hát bài đó buồn quá chắc làm cô ấy nhớ đến hoàn cảnh của mình rồi!

-Lo mà an ủi đi, lỗi của cậu đấy nhé!

Tôi nhìn cô ta đang say dần đi, trong lòng bỗng có chút thương cảm. Người như tôi gặp đau khổ trong tình yêu là chuyện chẳng bao giờ có thể tránh khỏi, số an bài sinh ra đã phải chịu như thế rồi, nhưng một người bình thường lại luôn đầy tự tin như cô gái này lại cũng rơi vào cái gọi là hố đen của tình yêu thì thật là cuộc đời cũng quá bất công rồi.

-Uống đi chứ?

Tôi giải thoát cho cô ta khỏi đống bia rượu và tiện thể giải thoát cô ta khỏi nơi này luôn. Thiệt tình là tôi cũng rất muốn mặc xác cô ta để cô ta ở đây ai tốt bụng thì đưa cô ta về nhưng dường như lòng tốt vốn luôn có trong tôi vẫn chưa hề bị mai một, vả lại dẫu sao cô ta cũng nói tôi và cô ta có mối quan hệ thân hơn với mấy người kia một chút tôi cũng không nên vô tình quá với cô ta. Gặp nhau ba lần cũng coi như là có chút duyên và tôi sẽ làm chút gì đó cho cô ta vì cái duyên chết ti.ệt đó.

-Tomboy cũng là tội lỗi sao?

Nghe trong giọng nói của cô ta có chút gì đó nức nở. Tôi hơi dừng lại.

Cô ta đẩy tôi ra và ngồi bệt xuống nền đất.

-Tôi là tomboy nhưng không có nghĩa tôi không phải con gái cơ mà...

Cô ta rống lên và cứ như thể đang quát vào mặt tôi vậy, ánh mắt lờ đờ của men rượu cô ta nhìn tôi đầy thù hằn. Nè, tôi đang giúp cô đấy!

-Vậy tại sao... tại sao lại đối xử với tôi như thế...

Cô ta bắt đầu nức nở, chuyển trạng thái nhanh đấy. Tôi ngồi xuống, áp cằm vào hai bên đầu gối và nhìn cô ta khóc. Thật không ngờ cô ta cũng có cái gọi là nước mắt.

-Người yêu cũ của tôi gọi tôi là anh đấy, cậu thấy sao?

Cô ta ngửa mặt lên nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn không âu lo, ngây thơ và tội nghiệp. Nụ cười của cô ta thì xót xa đến tê tái.

-Cái mà anh ta cần là một người bạn gái không phải bạn trai, cậu thấy sao?

Tôi chẳng nói gì cả, những lúc thế này nên để cho đối phương tự do ngôn luận, có như thế mới xả hết được những bực dọc và ấm ức trong lòng.

-Cậu yêu ai đó chưa? Cậu yêu người đó vì cái gì? Vì người đó là con trai à? Cái cậu cần cũng là một người bạn trai đúng không? Cậu khôg cần bạn gái đúng không?

Cô ta cười khành khạch cứ như một bệnh nhân tâm thần hạng nặng, tiếng cười dễ dàng xé nát tâm can người khác đang cùng tâm trạng như cô ta. Cô ta... yêu cái người đó của mình quá nhiều thì phải, nhiều đến mức nào mà có thể phát điên lên như thế chứ? Tình yêu của tôi có mạnh mẽ và sâu sắc được đến như thế? Tôi cũng không biết, tôi còn chưa khóc vì tình yêu sai lầm của mình bao giờ, càng chưa khi nào hành hạ mình trong cơn say thế kia, nhưng có phải vì thế mà tôi bớt đau đi đâu, càng tỉnh táo lại càng ý thức được nỗi đau của mình cơ mà.

Hình như có tin nhắn, là của cô ta. Tôi cũng phải liên lạc cho ai đó đến đưa cô ta về mới được chứ?

Tin nhắn của người có tên "Thanh Tâm Tài Con".

"Sao rồi hả? Anh với tên gay đó thế nào rồi?"

>"< Không phải là cô ta đã kể hết cho bạn bè mình nghe về tên gay này rồi chứ? Có gì thú thú vị khi mang sự thật đau đớn của người khác ra làm trò hề như thế hả? Tôi thật là nông cạn khi nãy giờ thôi tôi còn cảm thấy thương cảm và tội nghiệp cho cô ta, tôi lại còn đang làm gì với cái người lúc nào cũng có ý nghĩ giễu cợt tôi thế này nhỉ?

"Bạn tới *** đi, người này đang say xỉn không thể về được?"

"Ai vậy?"

Tôi không nghĩ là cần phải hỏi câu đó.

"Tên gay mà bạn nhắc tới!"

"A, tôi tới liền!"

Tôi nghĩ chắc ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè cô ta chắc cũng điên không khác gì cô ta là mấy, biết là không nên phán xét người ta theo cái kiểu giập khuôn như thế nhưng...tôi thích thế.

-Ối anh ơi, sao lại ra nông nỗi này? T^T

Vừa đến đã bù lu bù loa lên, đúng cái kiểu cô ta xuất hiện ở hiệu sách mà, bạn hay cô ta cũng đều thế cả, tôi nói có sai đâu.

Vì bạn cô ta đến rồi nên tôi rời đi.

-À bạn gì đó ơi...

Lần đầu gặp tôi cũng không muốn tạo ấn tượng xấu gì với người khác. Tôi quay lại và chờ đợi một sự tò mò.

-Bạn là...

-Gay!

-Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì cả, chỉ là... cảm ơn bạn!

-Không sao, bạn về cẩn thận.

-Bạn không giúp tôi sao?

Sao tôi phải giúp nhỉ? Giúp đến đây đã là quá sức bình thường của tôi rồi.

-Ý tôi là... tôi là con gái cũng đâu thể dễ dàng gì đưa tên này về nhà cho được.

-Bạn cần tôi gọi taxi cho hay là xe bus?

-Vậy thôi!

Thì thôi, chính bạn là người đề nghị trước đấy nhé, tôi không có ép.

Trời cũng đã tối rồi, tôi muốn về nhà và nghỉ ngơi, ngày hôm nay quả thực đã quá mệt mỏi. Tôi không biết những tháng ngày sau này cuộc sống của mình sẽ đi về đâu nữa khi mà có thêm sự xuất hiện của một con người rắc rối và phiền toái vô cùng.

Cậu yêu ai đó chưa? Cậu yêu người đó vì cái gì? Vì người đó là con trai à? Cái cậu cần cũng là một người bạn trai đúng không? Cậu không cần bạn gái đúng không?

Vì điều gì ư? Nếu tôi biết thì tôi có phải đau khổ như thế này không? Cái tôi cần à? Chỉ đơn giản là một người để tôi yêu thương và có thể dù chỉ là một chút yêu thương tôi, giờ với tôi không có gì còn là quan trọng nữa rồi, chỉ cần là như thế thôi.