Khi Giang Nhiễm nghe Hứa Dung Mộc nói, cơ thể cô khẽ run lên, sau đó cô vội vàng đẩy Hứa Dụng Mộc ra rồi nhanh chóng biến mất trước mặt anh.
Cô đã ở bên cạnh Lục Thừa Hạo trong suốt những năm qua, từ trước tới nay cô chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề này, cô vẫn luôn cho rằng Lục Thừa Hạo ôm cô lại gọi tên người con gái khác, đối với cô mà nói đó chính là sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Người đàn ông này rõ ràng chính là chồng cô, nhưng anh lại gọi cô bằng tên một người phụ nữ khác, càng quan trọng hơn là mỗi khi anh tỉnh táo lại, đều có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới rằng, cô chính là Tô Nghiên!
Giang Nhiễm chính là Tô Nghiên, Tô Nghiên chính là Giang Nhiễm? Sao có thể như thế được?
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Tô Nghiên trên điện thoại của Lục Thừa Hạo, Tô Nghiên quả thực là một cô gái xinh đẹp, trên gương mặt tinh xảo của cô ấy mang theo nụ cười tươi đầy mê hồn, nếu không phải bản thân cô là phụ nữ, cô cũng sẽ đem lòng yêu cô ấy sau một cái nhìn thoáng qua, huống chi là người đàn ông ưu tú như Lục Thừa Hạo.
Khi cô đang cho rằng chính mình đã thất bại thảm hại, thì ngay lúc này, một người đàn ông khác xuất hiện trước mặt cô và nói rằng,
—— cô chính là Tô Nghiên!
Giang Nhiễm sững sờ đi trong biển người, toàn bộ tâm trí cô đều vang vọng câu nói vừa rồi của Hứa Dụng Mộc, “Em không chỉ bị Lục Thừa Hạo thay hình đổi dạng, mà hơn nữa anh ta còn làm em mất đi ký ức……”
Người đàn ông mà cô yêu năm năm nay, đột nhiên trở thành thủ phạm đứng sau mọi chuyện, làm sao cô có thể chấp nhận được đây?
Giang Nhiễm không biết bản thân đã về đến biệt thự bằng cách nào, cô chỉ biết khi cô trở về biệt thự, liền thấy Lục Thừa Hạo đang cùng Giang Diệu chơi đùa ở ngoài trời, trên mặt anh tràn đầy tình yêu thương của một người cha.
Nhưng Giang Diệu vốn dĩ không phải là con ruột của anh ta, vậy tại sao anh ta lại làm ra chuyện này? Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Dung Mộc, người đàn ông này rốt cuộc lại là ai?
Giang Nhiễm cứ như vậy sững sờ đứng đó, nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt của hai cha con, không hiểu sao trong lòng lại nhói lên.
Người đàn ông này thật sự đối xử với cô một cách chân thành sao? Nếu anh ấy yêu cô thật lòng, tại sao phải thêu dệt hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để lừa gạt cô, còn nếu không yêu cô, tại sao lại vì không muốn tổn thương cô, mà lựa chọn đi làm hại những người vô tội kia?
Lục Thừa Hạo, giữa chúng ta, rốt cuộc ai mới là người cứu rỗi ai?
Giang Nhiễm từ từ nhắm hai mắt lại, cô còn chưa kịp mở mắt ra, thì Giang Diệu đã chạy đến ôm lấy cô, cậu bé nhìn Giang Nhiễm cười nói, “Mommy, lúc nảy mẹ đi đâu vậy?”
Giang Nhiễm nhìn Giang Diệu mặt mày tươi cười, ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng, cô nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt Giang Diệu, trong đầu cô lại xuất hiện gương mặt của Hứa Dung Mộc.
Không thể không nói, có quá nhiều điểm giống nhau giữa Giang Diệu và Hứa Dung Mộc, nhất là phần lông mày, ngay cả vẻ mặt cau có của hai người cũng giống nhau?
Nhưng tại sao Giang Diệu lại là con trai của Hứa Dung Mộc? Rốt cuộc Lục Thừa Hạo đang giấu cô điều gì?
Cô chính là Tô Nghiên, nhưng tại sao cô lại chẳng có một chút ký ức nào của Tô Nghiên? Chẳng lẽ mấy năm nay cô đã sống trong sự lừa dối sao? Sống trong sự lừa dối của Lục Thừa Hạo sao?
“Mommy, mẹ làm sao vậy?” Giang Diệu nhìn Giang Nhiễm vẻ mặt quan tâm hỏi, “Có phải mẹ cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Giang Nhiễm nhìn Giang Diệu lắc đầu, cô đưa ánh mắt nhìn sang phía Lục Thừa Hạo đang chậm rãi đi về hướng của hai người bọn họ, ánh mặt trời chiếu lên trên người anh, làm anh trông có vẻ lạnh lùng, phảng phất như thể một ác ma trở về từ địa ngục.
Giang Nhiễm không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cô muốn vứt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, nhưng cô phát hiện ra cho dù như thế nào đi nữa cô cũng không thể vứt bỏ những gì mà Hứa Dung Mộc đã nói.
“Nhiễm Nhiễm, em về rồi à? Em đã đi đâu vậy?” Lục Thừa Hạo nhìn Giang Nhiễm, vẻ mặt dịu dàng hỏi.
Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút lạnh lùng trong lời nói đó, cô nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào trong da thịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thừa Hạo, “Em chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, mỗi ngày đều ở trong biệt thự thật sự rất buồn chán, A Hạo, anh làm sao vậy?”
Lục Thừa Hạo nhìn biểu hiện trên mặt Giang Nhiễm, ngay sau đó cười lắc đầu, “Không có gì! Chỉ là cảm thấy, em vốn không quen đường xá ở Giang Thành, anh sợ rằng em sẽ bị lạc thôi.”
Nhìn thấy ý tứ sâu xa trong mắt của Lục Thừa Hạo, Giang Nhiễm không biết tại sao lại nghĩ tới những lời Hứa Dung Mộc đã nói.
Cha mẹ cô thật sự còn sống sao? Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cô từ Tô Nghiên biến thành Giang Nhiễm, mới có thể khiến cô nguyện ý ở lại bên cạnh Lục Thừa Hạo, mới có thể khiến cho cô sống trong hoàn cảnh thế này.
“Diệu, con ra ngoài chơi với bác một lát được không, mẹ có chút chuyện muốn nói với cha của con.” Giang Nhiễm nhìn Giang Diệu, dịu dàng nói.
Giang Diệu nhìn Lục Thừa Hạo, lại nhìn nhìn Giang Nhiễm cuối cùng cười gật đầu, “Dạ được, Mommy, con sẽ kêu bác đưa con đi chơi với bác một lát.” Cậu nói xong liền thoăn thoắt chạy đi trước mặt bọn họ.
Nhìn bóng dáng Giang Diệu đi xa, Giang Nhiễm bước vài bước đi đến trước mặt Lục Thừa Hạo, “A Hạo, em có một số việc muốn hỏi anh.”
Khi cô ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Hạo, lại không biết nên mở miệng nói như thế nào, cô liền lấy hết can đảm nói, “A Hạo, em không ngại bệnh tình của anh, em chỉ muốn hỏi anh một câu, mấy năm nay anh yêu em thật lòng sao?”
Lục Thừa Hạo vuốt ve gương mặt của Giang Nhiễm, “Anh đương nhiên là thật lòng yêu em, lúc anh cứu em, thật ra chính là đem em từ trong địa ngục mà cứu trở về, Nhiễm Nhiễm, tại sao em lại hỏi anh cái này……”
Lục Thừa Hạo còn chưa nói dứt lời, Giang Nhiễm đã tát vào mặt anh một cái, “Vậy tại sao mấy năm nay anh lại gạt tôi! Tại sao không nói cho tôi biết là cha mẹ tôi đang ở đâu? Chẳng lẽ đây là cái mà anh gọi là yêu tôi sao?”
Lục Viên nhìn Giang Diệu bên cạnh, trên mặt cậu bé vẫn luôn nở một nụ cười tươi rạng rỡ, trong năm năm qua Lục Thừa Hạo đã thật sự đối xử rất tốt với Tô Nghiên và Giang Diệu.
Giang Diệu tính cách rất hoạt bát và lạc quan, đối xử với người khác cũng rất giống Tô Nghiên, có lẽ thằng bé ít nhiều cũng đoán ra được vài phần Lục Thừa Hạo không phải là ba ruột của cậu, nhưng từ trước tới nay nó cũng chưa từng hỏi ai chuyện này.
Từ sau khi anh đi tìm Hứa Dung Mộc, anh đã rất lo lắng Hứa Dụng Mộc sẽ không dẫn Tô Nghiên rời khỏi nơi này, nhưng dựa vào tình hình hôm nay, anh có thể đoán được một chút.
Lý do Tô Nghiên có phản ứng như vậy, chắc có lẽ là từ nơi Hứa Dung Mộc mà biết được chân tướng của mọi chuyện.
Ngoại trừ vụ tai nạn xe không rõ nguyên nhân ra, mọi thứ đều đã được tính toán từ trước.
Nếu hiện tại có Giang Diệu trợ giúp, có lẽ Hứa Dung Mộc sẽ càng sẵn sàng đưa tay ra giúp Tô Nghiên thoát khỏi Lục Thừa Hạo.
“Diệu, bác có một số chuyện muốn nói cho con.” Lục Viên nhìn Giang Diệu đang nhảy nhót phía trước, cười mở miệng nói, “Là về mẹ của bác.”
Giang Diệu quay đầu đi đến bên cạnh Lục Viên trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, nụ cười trên mặt cậu, cực kỳ giống Hứa Dung Mộc khi còn nhỏ.
“Bác ơi, con cũng có chuyện muốn hỏi bác ạ.”
Nghe Giang Diệu nói, Lục Viên nắm tay cậu, đi đến chỗ tiệm bánh ngọt bên cạnh.
“Diệu, con có chuyện gì muốn nói với bác?” Lục Viên nhìn Giang Diệu, giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Bây giờ con muốn biết cái gì thì có thể hỏi bác, bác sẽ nói hết tất cả cho con nghe.” Nghĩ đến vẻ mặt của Tô Nghiên, anh dừng lại một chút, lúc sau mới tiếp tục mở miệng nói, “Nhưng mà chúng ta không thể nói cho mẹ của con biết, con có đồng ý không?”
Giang Diệu nghe Lục Viên nói, nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, cậu cũng thoải mái nói, “Vừa hay con cũng không hy vọng mẹ sẽ biết những việc này.”
“Vậy con nói đi, con muốn hỏi bác việc gì.”
Giang Diệu nhìn Lục Viên suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi nói, “Ba Lục Thừa Hạo không phải là ba ruột của con đúng không?”
Lục Viên nghe Giang Diệu nói, trên mặt anh lộ vẻ kinh ngạc, anh thật sự không nghĩ tới Giang Diệu sẽ nói ra những lời này, rõ ràng mấy năm nay Giang Diệu đã được Giang Nhiễm bảo vệ rất tốt, tại sao Giang Diệu lại biết chuyện này?
“Diệu Nhi, con……”
“Bác chỉ cần trả lời cho con, là có phải hay không thôi ạ.” Giang Diệu bình tĩnh nhìn Lục Viên, “Bác yên tâm, mẹ con không biết chuyện này. Còn lý do mà con biết được việc này……” Cậu dừng lại một chút, sau đó từ từ nói với anh, “Là con vô tình phát hiện ra được.”
Lục Viên nhìn Giang Diệu chậm rãi gật đầu, “Con nói không sai, cậu ấy đích thực không phải là ba ruột của con.”
Giang Diệu chợt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Viên, “Bác ơi, ba con có phải đang bị bệnh không? Hơn nữa mẹ con cũng không biết bệnh tình của ba, có phải không bác!”
Lục Viên vẫn là chậm rãi gật đầu, “Diệu, tại sao con lại biết những việc này!”
“Dạ, con biết được việc này là lúc tình cờ tìm thấy trong thư phòng của ba, trong thư phòng của ba có những tài liệu này, tuy rằng tờ giấy có nhiều từ mà con không biết, nhưng có một ít từ đơn giản con có thể hiểu được.”
Lục Viên thở phào nhẹ nhõm khi nghe được Giang Diệu nói, tuy rằng Giang Diệu biết về bệnh tình của Lục Thừa Hạo, biết được Lục Thừa Hạo không phải là ba ruột của mình, nhưng may mắn thay là cậu còn chưa biết về một mặt khác không thể chấp nhận được của Lục Thừa Hạo.
“Bác ơi, bác không phải cũng có chuyện muốn nói cho con biết sao?”
Lục Viên nhìn Giang Diệu vẻ mặt bình tĩnh nói, “Diệu, bác dẫn con đi tìm ba ruột của con có được không! Bệnh tình của ba Lục con hiện giờ đã trở nên rất nghiêm trọng, bác lo lắng sẽ có một ngày ba Lục sẽ gϊếŧ chết mẹ của con, con cũng không muốn chuyện này xảy ra đúng không?”
Giang Diệu nghiêm túc gật đầu với Lục Viên sau khi nghe anh nói.
“Được, hiện tại bác sẽ đưa số điện thoại của ba ruột con cho con, con hẹn anh ta ra ngoài, sau đó nói với anh ta về việc của mẹ con, con cảm thấy thế nào?”
Giang Diệu đồng ý với yêu cầu của Lục Viên đưa, anh ta đã gọi điện thoại cho Hứa Dung Mộc.
Giang Diệu gặp được Hứa Dung Mộc ở tại địa điểm đã hẹn.
Khi còn nhỏ, cậu vẫn luôn rất thắc mắc là tại sao mình lại không có điểm nào giống với Lục Thừa Hạo, sau đó mới phát hiện Lục Thừa Hạo vốn dĩ không phải là ba ruột của cậu, mà giữa cậu cùng với ba ruột Hứa Dung Mộc, có vẻ ngoài giống nhau nhau.
Cậu bước đến trước mặt Hứa Dung Mộc, bình tĩnh nói, “Chú có thể cứu mẹ con ra đúng không?”
Hứa Dung Mộc vừa nghe Giang Diệu nói, liền cười “Con có biết chú là ai không? Con không sợ một mình hẹn chú ra đây, mẹ con sẽ phát hiện sao, nếu như chú là người xấu, thì con phải làm sao bây giờ?”
Giang Diệu nghe Hứa Dung Mộc nói, im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu chậm rãi nói, “Chú là ba ruột của con, chú sẽ không làm hại con.”
Hứa Dung Mộc có hơi ngạc nhiên với sự thành thục và bình tĩnh của Giang Diệu, rõ ràng đứa trẻ trước mặt anh chỉ là một cậu bé năm tuổi, lại có thể bình tĩnh khác xa người thường như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu thằng bé đã biết anh là ba ruột nó?
Giang Diệu hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Dung Mộc, cuối cùng quỳ gối xuống trước mặt anh, “Chú là ba của con, chú sẽ cứu mẹ con thoát khỏi nơi đó đúng không! Con cầu xin chú, chú cứu mẹ con được không! Con không muốn cuối cùng mẹ sẽ chết trong tay của ba Lục.”
Hứa Dung Mộc đưa tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Giang Diệu, “Con ngoan! Con mau đứng lên.”
Anh đỡ lấy cơ thể Giang Diệu đứng dậy, “Ba đương nhiên sẽ cứu vợ mình, mẹ của con, chỉ tiếc là hiện tại mẹ con không chịu tin tưởng ba! Phải nói là hiện tại trong lòng của mẹ con chỉ có Lục Thừa Hạo.”
Giang Diệu nhìn Hứa Dung Mộc cuối cùng chậm rãi gật đầu, “Mấy năm nay ba Lục đã chăm sóc hai mẹ con con rất tốt, là bác đã nói cho biết bệnh tình của ba Lục, bác ấy còn nói cho con, ba Lục rất có khả năng sẽ làm hại mẹ con khi ông ấy phát bệnh, chỉ cần ba ……”
“Con vừa gọi ba cái gì?” Hứa Dung Mộc nhìn Giang Diệu vẻ mặt vui vẻ tươi cười, “Con gọi lại một lần nữa đi!”
Giang Diệu vùi mình vào trong lòng ngực của Hứa Dung Mộc, và gọi anh là ba một lần nữa
“Diệu Nhi, con nghe ba nói, con hiện tại chính là tất cả đối với mẹ con, cho nên chúng ta sẽ đem mẹ con mang ra ngoài, sau đó chúng ta đi đến trung tâm điều trị tâm lý để khôi phục trí nhớ, con có chịu không?” Hứa Dung Mộc nhìn Giang Diệu và nói một cách bình tĩnh, “Đến lúc đó ba sẽ đưa ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại tới, con chỉ cần phụ trách đưa mẹ con tới đó được không?”
Giang Diệu nhìn Hứa Dung Mộc, nói, “Được, con tin ba nhất định sẽ cứu được mẹ ra!”
Ngay khi Giang Diệu vừa nói xong, bốn người ông bà liền cùng nhau xuất hiện, bọn họ nhìn về phía Giang Diệu ở trước mặt, liền đưa tay lên che miệng, trên mặt đều là nước mắt.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Tô Nghiên đã chết, chỉ có Hứa Dung Mộc là năm năm qua vẫn luôn không tin rằng Tô Nghiên đã chết, Hứa Dung Mộc nói cho bọn họ biết, Tô Nghiên đã trở lại, bọn họ vốn dĩ đều không tin, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Giang Diệu đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng những gì Hứa Dung Mộc đã nói.
“Ba mẹ, bây giờ các người đã tin tưởng những gì con nói chưa.” Hứa Dung Mộc đem Giang Diệu ôm vào trong lòng, “Đây là con trai của con cùng Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên cũng thật sự còn sống ở trên thế giới này, chỉ là cô vẫn sống ở một nơi dầu sôi lửa bỏng.”
Giang Diệu nhìn bốn người trước mặt cúi đầu chào “Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, mọi người có khoẻ không ạ!”
Cha Tô nhìn Giang Diệu ở trước mặt, giữa mày của cậu và Hứa Dung Mộc rất giống nhau, nhưng đường nét trên khuôn mặt của cậu lại giống hệt Tô Nghiên như đúc, vừa nhìn thấy liền biết Hứa Dung Mộc không phải là tùy tiện mang theo một người để lừa gạt bọn họ.
“Diệu Nhi, vậy ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi sáng, sau đó con đưa mẹ con tới trung tâm điều trị tâm lý để điều trị, rồi chúng ta cùng nhau giúp mẹ con khôi phục ký ức được không!” Hứa Dung Mộc cười nhìn Giang Diệu.
“Được!” Giang Diệu xong liền một lần nữa ôm lấy người Hứa Dung Mộc, “Ba ơi, ba và mẹ từ nay về sau sẽ mãi mãi bên nhau không bao giờ xa rời có phải không ba! Con muốn có ba và cũng muốn có mẹ.”