Thành công tẩy não Hạ Nhiên Y một cách dễ dàng, Giang Dụ Thần âm thầm nhếch môi cười đắc ý, lần này đều nhờ vào Tô Tiểu Vy nên anh mới có thể khiến Hạ Nhiên Y về phe anh.
"Nhiên Y, dù tôi đối xử tệ với em thế nào thì chúng ta cũng là người nhà, cùng là nạn nhân dưới cái miệng của Tô Tiểu Vy, em nói có phải chúng ta nên cùng nhau trở thành đồng đội?"
Trong lúc Hạ Nhiên Y đang lưỡng lự giữa việc đồng ý hay từ chối, Giang Dụ Thần bất ngờ xoay đầu đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cám dỗ, đưa ra lời mời gọi: "Tôi không ép em, tôi đang hỏi ý kiến em"
Nghe Giang Dụ Thần nói đến việc hỏi ý, Hạ Nhiên Y bỗng nhớ về đêm hôm đó, anh không hề ép buộc cô, mà dùng cách thỏa thuận kèm theo một sự đe dọa, lần này thì khác, trông anh giống như đang thật lòng muốn cô cùng anh trả thù Tô Tiểu Vy. Nhưng Hạ Nhiên Y có ơn với Tô Hiểu vì đã giúp đỡ cô trong suốt những năm học, cô không thể lấy ơn báo oán lên em gái anh, vả lại Tô Tiểu Vy vẫn chưa làm gì quá đáng với Hạ Nhiên Y đến mức khiến cô phải nghĩ đến chuyện trả thù.
Quan sát Hạ Nhiên Y ngập ngừng không thể đưa ra quyết định, Giang Dụ Thần không vội để ép cô về phe anh cho bằng được, anh mỉm cười trấn an: “Không sao, em không thích không cần quan tâm, cứ như trước đây là được, nhưng hãy cẩn thận với dáng vẻ vô tội của Tô Tiểu Vy, tôi không muốn có ai ngoài tôi khiến em tổn thương”
Dù không muốn nhưng Hạ Nhiên Y vẫn phải thừa nhận Giang Dụ Thần đã thay đổi rất nhiều sau khi biết cô từng mang thai, tính tình anh trở nên dễ chịu, trong bộ dạng người xấu vẫn có sự dịu dàng ẩn sâu bên trong. Nếu như Hạ Nhiên Y đã có thể khiến Giang Dụ Thần tốt hơn một chút, vậy cô muốn từng chút nhỏ góp thành một tác động lớn đến anh.
Hạ Nhiên Y xoay người đối diện với Giang Dụ Thần, nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Dụ Thần, anh...”
“Cách em gọi tên tôi đáng yêu thật đấy” Giang Dụ Thần cười ngẩn ngơ, ngắt ngang lời Hạ Nhiên Y chỉ để bày tỏ rằng bản thân rất thích cách cô gọi tên anh, đều là một cái tên để người khác xưng hô nhưng cách Hạ Nhiên Y gọi lại chứa đầy sự chân thành ấm áp.
“Dụ Thần” Hạ Nhiên Y không rõ nên vui hay buồn, thái độ của Giang Dụ Thần khiến cô cảm nhận được trong mắt anh là sự thiếu thốn được lấp đầy. Trong trí nhớ Hạ Nhiên Y ùa về, cô chợt cảm thấy rất sợ nếu như cách gọi của cô giống như cách mẹ Giang Dụ Thần gọi anh, điều đó có khác gì cô đang gợi về quá khứ làm tổn thương anh?
Hạ Nhiên Y trầm mặc nhìn Giang Dụ Thần, hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi”
“Vì?” Giang Dụ Thần bình thản nhướng một bên mày chờ đợi lời giải thích về lời xin lỗi kia.
“Đáng lẽ ra tôi phải gọi anh là anh mới đúng” Hạ Nhiên Y lấy một lý do khác để che đi những suy nghĩ thật sự của mình.
Giang Dụ Thần cong môi mỉm cười, ánh mắt hướng xuống bàn tay anh đang nắm lấy ngón tay Hạ Nhiên Y đặt trên đệm, tâm tình thoải mái nhếch môi lưu manh, giọng nói nhẹ nhàng êm tai: “Em xem chúng ta là anh em cũng được, nhưng người anh trai như tôi không cầm được lòng trước cô em gái như em đâu”
Lời nói của Giang Dụ Thần mang hàm ý quá rõ ràng, nếu anh xem Hạ Nhiên Y là em gái, anh đã không xâm phạm đến cơ thể cô, có trách cũng chỉ trách cô xuất hiện không đúng thời điểm, muộn một chút thì cô đã được trở thành em gái anh, sớm một chút chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh.
Giang Dụ Thần nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhiên Y, trầm lặng đề nghị: "Nhiên Y, em ôm tôi được không? Tôi nhớ mẹ"
Câu nói của Giang Dụ Thần khiến trái tim Hạ Nhiên Y nhói lên, cô hiểu được cảm giác người thân mình yêu quý rời đi, hiểu được anh không còn cơ hội nhận được cái ôm an ủi dịu dàng của mẹ.
Hạ Nhiên Y nhướng người đến ôm lấy Giang Dụ Thần xoa dịu nỗi buồn trong lòng anh, những nỗi hận trước đây dành cho anh đều không còn tồn tại. Khi ở cùng một hoàn cảnh thường dễ thấu hiểu nhau hơn, ngày đó Hạ Nhiên Y từng hận Giang Dụ Thần đến mức muốn một dao gϊếŧ chết anh, nhưng hiện tại lại muốn thay mẹ anh che chở anh.
Hạ Nhiên Y cũng giống như Giang Dụ Thần, khi mất đi một điều đẹp đẽ nhất trên đời, nhất là người mình yêu quý nhất, con người ta sẽ tự khắc khoác lên mình một lớp vỏ gai, tự biến mình thành kẻ bất cần chống đối lại với mọi thứ xung quanh.
Thấu được cảm giác của Giang Dụ Thần, Hạ Nhiên Y hiểu được vì sao anh lại đối xử với cô như kẻ thù, đều do anh không thoát được quá khứ, không chấp nhận được việc Giang Dụ Minh tái hôn quá nhanh, uất hận kéo theo căm phẫn mới khiến anh trở thành một kẻ xấu xa.
Giang Dụ Thần thuận thế áp ngã Hạ Nhiên Y xuống giường, biểu tình cô dường như đã quen với hành động bất ngờ đầy khiếm nhã này của anh, so với trước kia thì Hạ Nhiên Y đã tự nguyện hơn rất nhiều.
"Nhiên Y" Giang Dụ Thần thì thầm gợi cảm, từng hơi thở nóng bỏng phả nhè nhẹ trên đôi môi Hạ Nhiên Y: "Em có thể chống đối tôi, nhưng em hãy nhớ đến cuối cùng em vẫn là người của tôi"