Sau khi Giang Dụ Thần đưa Tô Tiểu Vy về, trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Nhiên Y, lát sau Vương Tư Tuệ cùng Giang Dụ Minh cũng đến.
Vương Tư Tuệ là người đầu tiên phát hiện áo vest của Giang Dụ Thần trong phòng bệnh, kể từ khi biết Hạ Nhiên Y có thai, trong lòng bà đã bắt đầu nảy sinh với những chàng trai xuất hiện bên cạnh cô, cho dù tin tưởng cũng không phải không có khả năng.
Trước lúc đến phòng bệnh Vương Tư Tuệ đã cùng Giang Dụ Minh đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính của Hạ Nhiên Y. Theo như kiểm tra theo dõi tình trạng sức khỏe của Hạ Nhiên Y đã khá hơn, Vương Tư Tuệ muốn đưa cô về nhà chăm sóc kỹ lưỡng, sẵn tiện giám sát chặt chẽ hơn.
Lúc mới về nhà họ Giang, Vương Tư Tuệ bị cuốn theo chủ nghĩa độc lập mà dễ dàng đồng ý để Hạ Nhiên Y ra ngoài sống một mình, nếu sự việc lần này không xảy ra có lẽ bà cũng không bao giờ ngờ đến đứa con gái ngoan ngoãn sống khép kín của mình lại có thai.
Khoảng hơn một tiếng sau Giang Dụ Thần trở lại bệnh viện, lúc mở cửa bước vào trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện của Vương Tư Tuệ với Hạ Nhiên Y.
"Ở nhà mẹ đã sắp xếp phòng cho con xong, sáng mai kiểm tra lần nữa chúng ta sẽ xuất viện, từ giờ con phải về sống với mẹ"
Cả Hạ Nhiên Y lẫn Giang Dụ Minh đều không lên tiếng phản đối, Giang Dụ Thần thì không, dự tính kéo Hạ Nhiên Y về phía anh vẫn chưa thực hiện, dù là Vương Tư Tuệ hay Giang Dụ Minh cũng không có quyền cản trở.
Từng bước chân mang theo sự bất mãn gõ trên sàn nhà trắng bóng loáng, Giang Dụ Thần đến trước mặt Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh, thẳng thừng trực tiếp vào vấn đề: "Nhiên Y sẽ đến sống cùng cùng con"
"Tại sao?" Trong lòng Vương Tư Tuệ sinh ra nghi ngờ mỗi lúc càng lớn, người chăm sóc tốt nhất cho Hạ Nhiên Y chỉ có bà, Giang Dụ Thần là đàn ông, vốn không thích hợp.
"Dì nghĩ dì có thể quản Nhiên Y tốt hơn con sao?"
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của Giang Dụ Thần cũng đủ khiến Vương Tư Tuệ không thể chối cãi, Hạ Nhiên Y có những chuyện chắc chắn sẽ giấu không cho bà biết, nhưng rất có thể sẽ tâm sự với Giang Dụ Thần vì cả hai cùng một thế hệ, tuổi trạc nhau không xa sẽ có nhiều thứ hợp hơn.
Thấy Giang Dụ Thần và Vương Tư Tuệ đều có ý muốn đưa Hạ Nhiên Y về sống cùng, nhưng Giang Dụ Thần không thể cùng về sống bốn người vì còn nhiều lý do khác nhau, Vương Tư Tuệ cũng không thể chuyển đến nhà Giang Dụ Thần vì Hạ Nhiên Y. Giang Dụ Minh đứng ở trung lập cũng không thể tránh việc khó xử, chỉ có thể tìm cách dung hòa đảm bảo công bằng êm đẹp nhất, thay vì cứ tranh giành cứ trực tiếp hỏi thẳng Hạ Nhiên Y là nhanh nhất.
"Nhiên Y, con muốn về sống cùng mẹ hay anh?" Giang Dụ Minh đưa ra lời đề nghị để Hạ Nhiên Y được tự nguyện chọn người cô muốn sống cùng.
Hạ Nhiên Y đưa mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Giang Dụ Thần, trong đầu cô đã sớm có đáp án. Giang Dụ Thần đã hứa không động đến Vương Tư Tuệ, nên Hạ Nhiên Y chẳng có gì để sợ khi làm trái ý anh.
"Con muốn sống cùng mẹ"
Vương Tư Tuệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười thoải mái cũng để lộ trên mặt.
Ánh mắt Giang Dụ Thần hiện lên tia giận dữ, những ngón tay siết chặt nhẫn nhịn. Anh chẳng ngu ngốc để không nhận ra Hạ Nhiên Y đã bước đầu chống đối anh, sớm biết cô thế này anh đã không vội nói cho cô biết sẽ không động đến Vương Tư Tuệ.
Sau khi xuất viện, Hạ Nhiên Y chuyển về sống cùng Vương Tư Tuệ và Giang Dụ Minh, nửa bước cũng không rời khỏi nhà. Nhưng sự xuất hiện thường xuyên của Giang Dụ Thần khiến Hạ Nhiên Y không an tâm, trong lòng luôn canh cánh lo sợ anh sẽ đổi ý dùng tính mạng Vương Tư Tuệ uy hϊếp cô về với anh.
Suốt hai tuần không thấy Giang Dụ Thần có biểu hiện khác lạ, Hạ Nhiên Y vẫn không thể ngủ ngon giấc, bởi trong tiềm thức của cô từ lâu đã luôn cảnh giác trước những sóng yên biển lặng mà anh ban tặng.
Cuối tuần Hạ Nhiên Y cùng Giang Dụ Minh và Vương Tư Tuệ ra ngoài ăn tối, trong lúc cô chuẩn bị trong phòng, Giang Dụ Thần bất ngờ xuất hiện không báo trước, gõ cửa càng không.
"Nhiên Y, lát nữa đi xe cùng tôi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với em" Giang Dụ Thần vừa nói vừa bước đến đối diện Hạ Nhiên Y, dáng vẻ cà lơ phất phơ không chút nghiêm chỉnh.
"Anh muốn bàn chuyện gì?" Hạ Nhiên Y không đủ kiên nhẫn chờ Giang Dụ Thần mượn cớ giở trò.
"Tùy em thôi, liên quan đến tương lai em" Nói rồi Giang Dụ Thần nhếch môi cười hống hách, ung dung xoay người bỏ ra ngoài.
Lát sau xuống nhà, phía trong sân ngay trước thềm đỗ hai chiếc xe nối liền nhau, Giang Dụ Minh cùng Vương Tư Tuệ lên xe phía trước, Hạ Nhiên Y đi thẳng đến xe Giang Dụ Thần đỗ phía sau ngồi vào.
Trên đường đến nhà hàng đã đặt, Giang Dụ Thần không có ý muốn nói đến việc cần bàn, Hạ Nhiên Y nóng lòng phải lên tiếng hỏi trước: "Chẳng phải anh nói có chuyện sao?"
"Phải" Giang Dụ Thần bình thản đáp, ánh mắt luôn hướng về phía trước: "Tôi sắp xếp được thời gian, tuần sau sẽ đưa em đi chơi"
Nghe đến đã cảm thấy nực cười, Hạ Nhiên Y thừa biết Giang Dụ Thần chẳng có ý tốt khi muốn đưa cô đi chơi. Hạ Nhiên Y rời mắt khỏi Giang Dụ Thần, nhìn thẳng về hàng xe trước mặt, không e dè nói thẳng: "Dụ Thần, anh thiếu phụ nữ sao?"
"Thì sao?" Giang Dụ Thần hỏi ngược lại, dáng vẻ chẳng mấy hứng thú: "Đối tệ với em, em đòi sống đòi chết, đối tốt với em, em lại cho rằng tôi có ý đồ xấu. Hạ Nhiên Y, em nên biết ơn vì đã từng mang thai con tôi, nếu không tôi cũng chẳng phải phí thời gian tìm niềm vui cho em"