Dịch: Anh Nguyễn
Nhan Yên không có hành lý ký gửi nên cậu nghĩ mình có thể xuống sớm hơn những người khác, nhưng cậu không ngờ rằng hội trường lại chật kín người, dày đặc đến mức không có cách nào đi qua.
Ồn ào, cực kỳ ồn ào.
Thỉnh thoảng lại có những tiếng la hét chói tai từ đám đông.
Nhan Yên muốn đi bộ trở lại và đợi cho đến khi có ít người hơn rồi mới rời đi. Nhưng lại bị những người phía sau đang háo hức rời đi đẩy về phía trước, buộc phải chen vào đám đông và mắc kẹt trong khe hẹp.
Nhân viên an ninh đã có mặt ở cửa để sơ tán đám đông, nhưng một lượng lớn người vẫn đổ vào hội trường. Những người được sơ tán ở phía trước đã được thay thế bởi những người khác ở phía sau.
Trong căn phòng đông đúc, Nhan Yên mất phương hướng và loạng choạng bước đi, cậu cảm thấy thiếu oxy và tức ngực.
Bị đám đông làm tê liệt, Nhan Yên chỉ đơn giản là từ bỏ việc chống cự. Đám đông cứ đẩy cậu và cậu bị kéo đi càng lúc càng xa lối ra.
Một lúc lâu sau, tiếng la hét dần dần biến mất, đám đông có dấu hiệu giãn ra.
Những người xung quanh cảm thấy lỏng lẻo và cố gắng hết sức để chen chúc theo hướng mình muốn đi, điều này lại càng gây ra sự hỗn loạn hơn.
Nhan Yên là trung tâm của sự hỗn loạn.
Người bên phải muốn đi bên trái, nhưng cảm thấy bị cản đường nên đẩy mạnh Nhan Yên. Cậu mất thăng bằng, ngã đập đầu xuống đất, rơi vào khoảng trống vừa lúc.
Ánh sáng bị nhấn chìm và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là những bóng đen.
Bản năng thúc giục Nhan Yên giơ tay lên, cố gắng tìm điểm tựa, nhưng một bàn tay đã nắm lấy cổ áo Nhan Yên trước, nâng cậu lên và kéo cậu vào lòng.
Mùi thơm nồng nàn của cam bergamot dường như xua tan làn khói khỏi không khí bẩn thỉu và thay vào đó là mùi cam chín thơm nhẹ.
"Thật trùng hợp, Nhan Yên." Người đàn ông ôm cậu nói.
Xung quanh rõ ràng là rất ồn ào, tiếng ồn có lúc khiến màng nhĩ của cậu đau nhức.
Nhưng sau âm thanh này, đám người đang gào thét đột nhiên tắt ngấm, tất cả đều bị tiếng thì thầm này xua đuổi, chỉ để lại một âm thanh mơ hồ kéo dài.
Nhan Yên biết người đó là ai mà không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng nói thôi.
Nhưng cậu vẫn ngẩng lên nhìn.
Chiếc kính râm lớn che đi nét đẹp trai và hoang dã của anh, nhưng chúng không thể che giấu được vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của anh. Dù người đó đứng ở đâu, anh cũng là trung tâm của sự chú ý.
Tất cả những điềm báo trước đó đã được giải thích.
Khi con người ta đang chán nản nhất, họ thường gặp những người mà họ ít muốn gặp nhất. Ví dụ, gặp lại người yêu cũ chẳng hạn.
Nhan Yên nhìn Đoạn Tư Vũ và nghiến răng nghiến lợi: "Thật trùng hợp. Đã lâu không gặp."
Đúng như trong lời bài hát, anh như một người xa lạ, thờ ơ và đứng đắn.
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3