Dịch: Anh Nguyễn
Cánh cửa lại đóng lại, lần này Đoạn Tư Vũ thực sự rời đi và không quay lại.
Hoàn toàn im lặng.
Tân Nam Vũ vẫn cảm thấy áy náy, ngồi đó không dám cử động hay cất đĩa đi, lặng lẽ liếc nhìn Nhan Yên.
Nhan Yên cụp mắt nhìn chiếc đĩa trống trên bàn, ngơ ngác không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình đang tức giận hay không.
Sự im lặng kéo dài thật đau đớn.
Cuối cùng, Tân Nam Vũ nhịn không được hỏi: "Anh Yên, anh... không sao chứ?"
Nhan Yên tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không sao đâu."
Trong giây lát, Nhan Yên gần như nghĩ rằng họ vẫn còn ở Bắc Thành và Đoạn Tư Vũ nói "hẹn gặp lại" thay vì "hẹn gặp lại vào ngày mai".
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Vốn đã quyết định sẽ không bao giờ gặp lại nhau nhưng giờ đây họ bất nhất, chia rẽ, cứ để mọi chuyện trôi qua theo ý muốn.
Anh là cái quái gì thế...
Cậu đang lo lắng cái gì?
Nhan Yên đứng dậy, trong tiềm thức muốn tìm việc gì đó để xua tan những cảm xúc kỳ lạ và đưa người đó ra khỏi tâm trí.
Nhìn thấy chiếc đĩa trống, Nhan Yên đưa tay cầm lên, gấp lại, sắp xếp lại rồi nói: “Tôi giúp cậu rửa bát.”
Điều này khiến Tân Nam Vũ sợ hãi, vội vàng nói: "Không, không, không..."
Nhưng bàn tay của Nhan Yên vẫn không dừng lại và vẫn giữ nó lại, Tân Nam Vũ không dám bảo cậu dừng nữa vì sợ sẽ lại có chuyện.
Không còn cách nào khác, Tân Nam Vũ chỉ có thể đi theo, xếp những chiếc đĩa còn lại lại và theo Nhan Yên vào bếp.
“Đưa cho tôi, tôi sẽ rửa cho cậu.” Nhan Yên đi đến bồn rửa, đặt chiếc đĩa xuống và nhận nó từ tay Tân Nam Vũ.
“…Anh Yên.” Tân Nam Vũ do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Trong bếp có máy rửa chén. Không phải tôi sợ làm phiền anh, nhưng anh thực sự không cần rửa…”
Nhan Yên đột nhiên bừng tỉnh và nhận ra hành vi của mình đã mất kiểm soát. Cậu bình tĩnh lại trong nửa phút và nói: "Xin lỗi, tôi tự ý đặt đĩa vào bồn rửa mà không hỏi ý cậu."
Tâm trạng của Nhan Yên đã ổn định lại.
Tân Nam Vũ buông xuống lo lắng nói: “Không sao đâu, tôi vốn định rửa sạch cặn bám trước rồi cho vào máy rửa bát. Để tôi làm, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi có pha trà, anh có thể thử nó, tôi chắc chắn là nó rất ngon!
"OK, cảm ơn cậu."
Sau khi ra khỏi bếp, Nhan Yên ngồi trên ghế sofa, chân vừa chạm vào ghế sofa, cậu chợt nhớ ra vừa rồi Đoạn Tư Vũ ngồi ở đây, nên cậu nhanh chóng đứng dậy, ngồi ở đầu bên kia.
Một cảm giác chán nản chợt nổi lên.
Cậu muốn bận rộn làm việc gì đó, nhưng thực tế, không có nhiều việc cậu cần làm và cần sự giúp đỡ của cậu.
Nhan Yên ngả người ra sau, hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ngợi gì nữa.
Sự phản chiếu của pha lê trên trần nhà tạo ra nhiều vòng tròn ánh sáng trên tường, mờ ảo, rõ ràng, mờ ảo và lại rõ ràng.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân đến gần, Nhan Yên tập trung ánh mắt, ngồi thẳng dậy, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh bình thường.
Tân Nam Vũ đến gần, bưng một bộ ấm trà có in hình đặt lên bàn.
“Anh Yên." Tân Nam Vũ rót trà vào cốc, “Anh thử đi, không đắng chút nào, rất ngọt.”
Nhan Yên cầm tách trà lên và nhìn vào hoa văn trên cốc.
Nó không phải là hoa văn rõ ràng của phong cách châu Âu mà là màu sắc mờ ảo, nhấn mạnh, giống một bức tranh theo trường phái ấn tượng hơn, rõ ràng không phải do một nhà máy sản xuất hàng loạt làm ra.
Thấy cậu chú ý đến hình dáng, Tân Nam Vũ cười ngốc nghếch nói: "Anh Yên, bộ chén nhìn đẹp không? Tôi đến tiệm gốm tự tay làm, ông chủ đồng ý cho tôi làm miễn phí mấy bộ chén và chính tay tôi làm ra chúng đó."
"Cậu có thể làm đồ gốm à?"
"Đương nhiên, tôi còn có thể tự làm rất nhiều thứ. Chuông gió, con thỏ trang trí này, còn có chăn bé cũng là tôi làm. Nếu không, làm sao có thể trang trí nơi này với hơn một trăm ngàn tệ được?"
Tân Nam Vũ nâng cằm lên với vẻ biểu cảm như đang chờ lời khen ngợi.
"Cậu có kỹ thuật thực hành rất tốt.” Nhan Yên cong môi, thổi trà rồi nhấp một ngụm.
Một chút hương vị nhãn, hương chà là đỏ đậm đà, thực sự ngọt ngào.
"Ngon không?"
"Ừm."
"Tôi cũng có thể làm rất nhiều thức uống ngon, bao gồm trà sữa, caramen sữa xanh, thạch sữa hoa nhài. Nếu anh muốn uống, tôi có thể làm..."
Tân Nam Vũ không thể ngừng nói khi cậu ấy bắt đầu nói chuyện. Cậu im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra câu trả lời và nhấp một ngụm trà, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đêm khuya, Tân Nam Vũ nói mệt mỏi, liên tục ngáp dài.
Nhan Yên chú ý tới cậu ta đã buồn ngủ, chủ động nói: "Đi ngủ đi."
"Anh Yên, còn anh thì sao?" Tân Nam Vũ hỏi.
“Tôi ngồi một lát rồi sẽ đi ngủ.”
"Được rồi, đi ngủ sớm nha, đừng thức khuya."
Sau khi rẽ ở góc đường và đi lên cầu thang, Tân Nam Vũ dừng lại một chút, cuối cùng nhớ ra mình đã quên điều gì, quay lại hỏi: "Anh Yên, tôi có thể hỏi anh và Đoạn tiên sinh có quan hệ gì không?"
“Trước kia chúng tôi là người yêu." Nhan Yên bắt chước lời nói của Tân Nam, "Nhưng sau đó chúng tôi chia tay.”
"...Vậy à." Tân Nam Vũ mở to mắt, vẻ mặt có lỗi nhìn đi chỗ khác, xoay người chạy nhanh lên lầu.
Sự im lặng bao trùm.
Đèn ngủ trên cầu thang bật sáng, lờ mờ.
Nhan Yên nhặt món đồ trang trí hình con thỏ trên bàn lên và nhìn nó trong ánh sáng mờ ảo. Nó được làm bằng đất sét, có màu hồng và trắng, màu sắc dễ chịu và dễ thương.
Làm thế nào cậu ấy có thể làm một con thỏ sống động như vầy?
Từ sôi động không bao giờ đi cùng cậu, cũng như từ khiêm tốn không bao giờ đi cùng Đoạn Tư Vũ.
Nhan Yên nhẹ nhàng chế giễu, đặt đồ trang trí trở lại vị trí ban đầu, lên lầu vào phòng, bước ra ban công và châm một điếu thuốc.
Lòng cậu cảm thấy hơi phấn khích, không phải sự nhẹ nhõm khi được hưởng lòng biết ơn của người khác mà là một loại hạnh phúc trong phạm vi an toàn.
Tại sao vậy?
Có lẽ là vì đã lâu rồi cậu mới trò chuyện với người khác về những vấn đề tầm thường như thế này, không theo đuổi hiệu quả hay ý nghĩa mà chỉ gϊếŧ thời gian.
Tốc độ chậm không phải là một điều xấu.
Không phải mọi thứ đều phải có mục đích và các bước để đạt được nó và ngay cả khi cậu làm việc chăm chỉ, cậu cũng có thể không có kết quả tốt.
Thật đáng thương....
Trước đây cậu không tin vào những nguyên tắc này cậu ấy đã làm nhiều việc với động cơ thầm kín và tìm kiếm ý nghĩa, bao gồm cả cách tiếp cận người đó mà không thể đoán được.
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3