Chương 1

Dịch: Anh Nguyễn

Hoàng hôn lấy đi hơi ấm mỏng manh.

Mùa đông trời thường tối sớm, mới sáu giờ, mặt trăng đã bị bao phủ bởi sương mù lạnh lẽo.

Nhan Yên tháo kính chống ánh sáng xanh và rời mắt khỏi màn hình máy tính, cậu nghiêng đầu và nhắm mắt lại.

Những chỗ làm việc bên phải đều trống rỗng.

Những đồng nghiệp ban đầu còn ngồi cạnh làm việc cùng Nhan Yên ở bàn đối diện đều đã được ‘tối ưu hoá’ vào tháng trước.

Bọn họ đã về hết, giờ chỉ còn lại có hai người.

Chỉ còn lại Nhan Yên và một sinh viên mới tốt nghiệp đã gia nhập công ty thôi.

“Yên, bữa tối anh muốn ăn gì? Hôm nay sinh nhật anh, tôi mời anh bữa tối.” Đến giờ cơm tối, sinh viên mới vào công ty hỏi.

“Không cần.” Nhan Yên dụi dụi mắt, “Quản lý muốn nói chuyện với tôi, cậu cứ gọi phần của mình đi.”

Vừa nghe Nhan Yên nói xong, sắc mặt nhân viên mới có chút tái nhợt.

Bọn họ đều biết việc được quản lý gọi đi là có ý nghĩa gì. Chỉ có hai khả năng, một là không có việc gì, hai là phải thu dọn đồ đạc rời đi.

Năm nay, những người trong nhóm lần lượt xin nghỉ việc. Các sinh viên mới ra trường lo lắng từ giữa năm đến cuối năm, lo sợ bản thân sẽ là người bị sa thải. Nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng nhóm của họ cũng có thể bị bài trừ hoàn toàn.

Sinh viên mới ra trường không có ý định đi ăn, sự lo lắng có thể thấy rõ qua ánh mắt.

Nhan Yên không có ý định phá hỏng tâm trạng của người khác, cậu lại cũng không biết cách an ủi người khác. Cậu đứng dậy thu dọn bàn làm việc và đi đến phòng họp.

Quản lý còn chưa tới, Nhan Yên liền bật đèn lên, ngồi xuống ghế chờ.

Người trước đó dùng phòng họp có mở cửa sổ, cơn gió mùa đông gào thét cuốn theo bông tuyết tràn vào phòng.

Tuyết rơi rải rác trên khung cửa sổ, kêu xào xạc.

Nhan Yên nghe thấy thế thì tự dưng bị thu hút bởi bông tuyết, cậu lặng lẽ nhìn sang một bên.

“Ai mở cửa sổ vậy?” Lưu Lệnh bước vào liền rùng mình.

Nhan Yên nhìn đi chỗ khác và nói với giọng bình tĩnh: “Tôi không biết.”

Làm việc cùng nhau hơn hai năm, Lưu Lệnh biết rõ tính tình của Nhan Yên.

Sự lạnh lùng đó, không quan tâm đến tình cảm trần tục. Dù có đánh đập thế nào cũng không thể thay đổi được hành vi của cậu.

Loại người này làm việc hiệu quả nhưng không dễ kiểm soát.

Lưu Lệnh tự mình đi đóng cửa sổ, vừa ngồi xuống liền kéo ghế sang một bên, vô thức tránh xa khỏi Nhan Yên.

“Cậu đã ở công ty được hai năm rồi nhỉ?” Lưu Lệnh nói.

“Hai năm sáu tháng mười bốn ngày.” Nhan Yên bổ sung.

Lưu Lệnh nghiêm túc nói: “Yên, tôi biết không thích nghe theo những khuôn mẫu, vậy để tôi nói thẳng với cậu. Bên trên luôn có chút không hài lòng với cậu, khi giao tiếp với họ, thái độ của cậu phải ở mức bình thường, ít ra cũng phải dịu dàng…”

Lưu Lệnh mới ba mươi tuổi mà đã bị hói, trên đầu chỉ có mấy sợi tóc, có chút buồn cười.

Nhan Yên không hề chú ý lắng nghe lời nói của Lưu Lệnh mà chỉ nhìn chằm chằm vào những sợi tóc đó và giả vờ như đang nghe.

Lời nói vừa dứt, Nhan Yên gật đầu đáp: “Tôi hiểu.”

Việc cậu có thay đổi hay không thì chưa chắc chắn.

Nhan Yên không có vấn đề gì. Cậu có năng lực làm việc tốt và trình độ học vấn cao. Vậy nên cấp trên muốn sa thải nhân viên thì Lưu Lệnh đã cố tình giữ Nhan Yên lại.

Nhưng Lưu Lệnh không thích thái đọ bình tĩnh của Nhan Yên nên đành thay đổi.

“Yên, tôi chợt nhớ ra, cậu tốt nghiệp đại học Thanh Hoa nhỉ?” Lưu Lệnh đổi chủ đề.

Nhan Yên dừng lại và nói: “…Vâng.”

“Tôi luôn cảm thấy cậu khác biệt so với những người khác.” Lưu Lệnh nhắm mắt lại cười nói, “Nếu cậu tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, nhất định sẽ làm được việc lớn. Chưa kể thế giới thay đổi thì ít nhất cậu trong ngành cũng sẽ giỏi như anh trai và chị gái của cậu, phải không?”

“Ừm.” Nhan Yên mím môi.

“Trong tình hinh thị trường hiện nay, công ty chọn giữ cậu lại vì cho rằng cậu có khả năng rất tốt. Nhưng dựa vào khả năng toàn diện hiện tại của cậu, nếu muốn thăng tiến và đạt được kết quả thì cậu phải làm việc chăm chỉ hơn. Tôi sẵn lòng giúp cậu thăng tiến, cậu chắc cũng biết nhỉ?”

Lưu Lệnh nói một cách chân thành, như thể ông ta đang thực sự giúp đỡ Nhan Yên vậy.

Nhưng cậu đã tang ca nửa tháng nay rồi, khối lượng công việc của cả một nhóm chỉ dồn lên đầu hai người. Không hiểu sao ông ta vẫn có thể nghĩ bản thân mình có công nữa.

“Tôi biết.” Nhan Yên hơi cong môi, làm khuôn mặt cậu mỉm cười như biết ơn, với vẻ sống động thô tục.

Vẻ mặt của Nhan Yên đã thay đổi đáng kể.

Lưu Lệnh cuối cùng cũng hài lòng, vỗ vai Nhan Yên: “Cậu đúng là sinh viên đứng đầu của đại học Thanh Hoa, hiểu biết rất sâu, tôi không cần phí lời nhiều nữa.”

Sau khi ra khỏi phòng họp, Nhan Yên quay lại phòng làm việc của mình.

Trên bàn có vài hộp quà, tất cả đều là do bộ phận khác tặng. Đắt nhất là chiếc máy pha cà phê được bộ phận sản phẩm tặng.

Thư chúc mừng duy nhất cũng là do giám đốc sản phẩm viết, cảm ơn Nhan yên vì sự kiên nhẫn của cậu và mong được hợp tác cùng nhau trong tương lai.

Không biết phía bộ phận sản phẩm có bất mãn gì với cậu hay không, nhưng sự hài lòng của Lưu Lệnh đối với cậu là điều hiển nhiên.

Cậu không có dã tâm, cũng không có gì quan trọng, làm sao có thể bị mấy thứ đồ này mua chuộc chứ?

Nhan Yên cảm thấy mệt mỏi và không có ý định ăn uống gì mà trực tiếp lên sân thượng.

Đây là mùa đông lạnh giá, Nhan Yên quấn chặt áo khoác và châm một điếu thuốc, những tia lửa bập bùng theo gió và tuyết.

Các toà nhà xung quanh được chiếu sang rực rỡ từ trên xuống dưới.

Tăng ca làm việc là điều bình thường trong thời gian này. Công việc làm gấp đến giống như bị chết đuối. Chỉ có thời gian rảnh là trong bữa ăn, cậu mới có thể ngoi lên mặt nước và thở.

Nhan Yên rít một hơi thuốc rồi bật điện thoại lên xem, muốn xem một đoạn video dài.

Nhan Yên mỉm cười khi cậu nhìn thấy ‘Front End Is Dead’ đã lên hot search lần thứ mười một. Khi cậu định thoát ra thì wechat hiện lên báo rằng có tin nhắn mới.

Cậu đã không liên lạc với người bạn cùng phòng đại học của mình nhiều năm rồi. Nếu đột nhiên nhận được tin nhắn thì hẳn là tin vui.

Đúng như dự đoán, tuần này đối phương sẽ kết hôn và gửi cho Nhan Yên một thiệp mời điện tử, đó là một đám cưới trên đường lãng mạn ở Nam bán cầu.

[Anh ơi, không cần tiền mừng gì đâu, chỉ cần cho em một like trên trang cá nhân là được.]

[Yên: Chú mừng, đám cưới hạnh phúc nhé.]

Nhan Yên nhấp vào trang cá nhân của bạn cùng phòng, kéo xuống phía dưới và thích từng mục một.

Sau khi tốt nghiệp cử nhân, cậu ta ra nước ngoài học cao hơn, xin việc ở Thung lũng Silicon, yêu rồi kết hôn và ca hát vui vẻ suốt chặng đường.

Một đường đời rực rỡ.

Một quỹ đạo hoàn toàn khác với quỹ đạo của cậu.

Nhan Yên mím môi, ánh sáng xanh trên màn hình bắt đầu méo mó, như thể một cơn sóng biển từ trên bầu trời ập đến, nhấn chìm cậu trong cuộc sống phi thường của người khác, bóp cổ cậu và khiến cậu không thể thở được.

“Haizzz…”

Nhan Yên thở dài, hít một hơi thật sâu, thoát ra khỏi vòng bạn bè như muốn sống sót và nhấp vào applet quyên góp được sử dụng phổ biến nhất.

Chẳng mấy chốc, trang giấy tràn ngập cảnh khốn cùng, những người nghèo bệnh nặng, không có tiền chữa trị.

Nhan Yên nhấp ngẫu nhiên vào một thẻ và quyên góp 10.000 nhân dân tệ như thường lệ. Tuy nhiên, ví của cậu số dư không đủ. Nhan Yên đã thử một thẻ khác để thanh toán nhưng vẫn không thành công.

Cậu chuyển từng thẻ ngân hàng một, khi chuyển sang thẻ cuối cùng thì cuối cùng cũng báo thanh toán thành công.

[Hành động tử tế của bạn sẽ cứu được cả một gia đình,]

Việc quyên góp đã thành công, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ cảm ơn, giống như một liều thuốc tốt, khôi phục lại tâm trạng của Nhan Yên, khiến cơ thể cậu nhẹ nhàng và nghiền nát những cảm xúc tiêu cực.

Khi khói cháy hết cũng là lúc thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

Nhan Yên dập tắt điếu thuốc, gói đầu mẩu thuốc lá vào giấy rồi quay trở lại chỗ làm việc trước khi ca tối bắt đầu.

Br br---

Đi được vài bước, điện thoại đột nhiên rung lên.

Khi Nhan Yên thấy đó là một số lạ, cậu cúp máy không chút do dự. Hôm nay là sinh nhật của cậu và đã có rất nhiều người gọi điện chào hàng nhiều bất thường từ sáng.

Tuy nhiên, sau khi cúp máy, đầu dây bên kia lại gọi lại với số điện thoại cũ không biết mệt mỏi.

Không hiểu vì lý do gì, tim cậu đập nhanh hơn một chút.

Nhan Yên nhấn nút trả lời: "Xin chào?"

"Xin chào, đây có phải là cậu Nhan Yên không? Tuần trước anh đã nội soi dạ dày ở bệnh viện của chúng tôi. Cậu có nhớ không?"

"Tôi nhớ."

Người ở bên kia trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng điệu cẩn thận nói: "Kết quả bệnh lý của cậu đã có, cậu nghĩ… Khi nào có thời gian rảnh để đến bệnh viện một chuyến không?”

Không một lời nói hay sự im lặng và câu trả lời duy nhất là tiếng ồn của gió chiều.

Nhan Yên dành hơn nửa phút để suy nghĩ về ý định của đối phương: "Chờ một chút, tôi kiểm tra lại lịch làm việc, đến được tôi sẽ báo.”

“Được rồi.”

Trong hộp thoại, tài khoản chính thức của bệnh viện nhắc nhở vài ngày trước rằng báo cáo bệnh lý đã có, nhưng Nhan Yên không có thời gian để đọc vì công việc quá bận.

[Nội soi dạ dày chẩn đoán: 1.Ca dạ dày? 2. Phình dưới niêm mạc ở đáy dạ dày]

[Sinh thiết chẩn đoán: ung thư biểu mô tuyến]

Tuyết càng lúc càng rơi dày đặc, hơi nước trắng xóa mù mịt trong hơi thở, lạnh đến mức thân nhiệt cậu hạ xuống.

Nhan Yên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, nhưng trong lòng cậu lại yên tĩnh đến lạ thường. Cậu không hề hoảng sợ hay sợ hãi, thậm chí còn bình tĩnh hơn trước.

Cậu bị ung thư.

Số ngày còn sống của cậu rất ít.

Phải chăng điều này cũng có nghĩa là...

Cuối cùng cậu không còn phải sống như thế này nữa?

Nhan Yên cất điện thoại di động, đứng trong tuyết, châm một điếu thuốc khác, từ từ thưởng thức và cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc nào đó, sương mù tan đi, ánh trăng rơi dọc theo những bông tuyết, mặt đất phủ đầy ánh sáng, thánh thiện và xinh đẹp, bao phủ những tòa nhà cao tầng sáng chói và thế giới đang chật vật.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3