Nhan Yên được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày đúng vào ngày sinh nhật của mình. Khi nhận được báo cáo bệnh lý, Nhan Yên đang làm việc ngoài giờ ở công ty. Cậu nhìn thấy hình ảnh chiếc bánh mà sếp gửi trong nhóm công ty, Nhan yên lập tức xin nghỉ việc và rời nhóm. Làm việc 5 năm rồi mà ví cậu vẫn trống rỗng. Nhan Yên không muốn đi chữa bệnh nên quyết định đi du lịch với 50 nghìn nhân dân tệ còn lại trong thẻ. Cậu chỉ mua vé một chiều, sau khi phung phí xong, cậu lặng lẽ chờ chết ở bãi biển. Nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, Nhan yên đã bị mắc kẹt trong dòng người đông đúc. Khi chen lấn, Nhan Yên bị mất thăng bằng, suýt ngã xuống đất và bị giẫm đạp. Khi sắp ngã, cậu lại rơi vào một cái ôm quen thuộc. Nhan Yên bối rối ngẩng đầu lên, nhìn người cao lớn đang đeo kính râm với đường quai hàm rõ nét, sống mũi cao, sáng sủa và đẹp trai. Trong đầu cậu chỉ có đúng một suy nghĩ – không có gì tệ hơn việc nhìn thấy bạn trai cũ của mình có một cuộc sống tốt hơn mình khi cậu sắp chết. … Một người yêu cũ tốt thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ. Nhưng Đoạn Tư Vũ hiển nhiên không phải như vậy. Nhan yên ở bờ biển xem lửa trại, thiếu chút nữa bị đυ.ng phải lửa. Đoạn Tư Vũ bất ngờ xuất hiện túm lấy cổ áo cậu kéo lại. Nhan Yên đến hộp đêm để biểu diễn và được vũ công mời lên sân khấu. Anh lần nữa nắm lấy tay cậu, hung hãn mà ngăn cản. Nhan Yên đến một quán rượu vào lúc nửa đêm rồi say rượu. Cậu uống đến mức nôn thốc nôn tháo, Đoạn Tư Vũ đã chộp lấy chai rượu và đập vỡ nó: “Nhan Yên, em muốn chết à?” Nhan Yên xua tay đuổi Đoạn Tư Vũ và trợn mắt: “Không phải việc của anh.” Đoạn Tư Vũ tức giận đến mở to hai mắt, điên cuồng nói: “Tôi chưa bao giờ đồng ý chia tay, vậy tại sao lại không phải chuyện của tôi chứ?” … Khoản tiền 50 nghìn nhân dân tệ đã dần chạm đáy. Nhan Yên đã dành 2 nghìn nhân dân tệ cuối cùng của mình để đến buổi hoà nhạc của Đoạn Tư Vũ. Những ngôi sao lớn luôn toả sáng trên sân khấu. Nhan Yên hát cùng các fan dưới sân khấu, vừa hát vừa cười vừa suy nghĩ. May là cậu không đồng ý với yêu cầu quay lại của Đoạn Tư Vũ. Sau buổi hoà nhạc kết thúc, Nhan Yên quyết tâm bước vào làn sóng hoà vào biển sâu, chìm xuống đáy biển và không bao giờ quay trở lại bờ. Làn nước lạnh tràn vào phổi cậu. Trước khi bất tỉnh, Nhan Yên tiếc nuối nghĩ rằng cuộc đời này của cậu quá ngắn ngủi. Nếu có kiếp sau, cậu sẽ kiềm chế tính nóng nảy và nói ra sự thật với Đoạn Tư Vũ ít nhất một lần. Nói ra ít nhất một lần rằng… Em yêu anh rất nhiều. Trong trạng thái xuất thần, một cánh tay to lớn vượt qua sóng biển, ôm chặt Nhan Yên và nhấc cậu lên khỏi biến. Ánh trăng như nước chiếu vào mặt cậu, Nhan Yên tưởng mình đã chết. Nhưng cậu mơ hồ nghe thấy giọng nói cầu xin của Đoạn Tư Vũ: “Đừng chết, làm ơn…”