Chương 11

Dịch: Khói

Thứ bảy.

Trên tấm áp phích cỡ lớn ở cửa hiện trường ký tặng, in to dòng tiêu đề sáng loáng:

“Buổi ký tặng của nhà văn tài năng Thủy Trừng! Ký không giới hạn! Có thể ký tặng đích danh! Có thể mua tác phẩm mới ‘Mất thăng bằng’ của Thủy Trừng! Trong sách có ngoại truyện chưa từng công khai! Ngoài ra còn rất nhiều bất ngờ chờ bạn khám phá!”

Buổi ký tặng diễn ra ở trung tâm triển lãm phía Nam của cung thể dục thể thao thành phố B, không gian rất lớn, lúc đầu người trong ban tổ chức còn lo Thẩm Triệt không đủ sức hút, còn định nhét thêm mấy nhà văn khác vào ký cùng. Ai ngờ tin tức vừa tung ra, vé vào cửa đã được đặt mua hết hơn nửa; bây giờ hoạt động còn chưa bắt đầu mà cửa hội trường đã xếp cả hàng dài, rất nhiều fan đã đến đây để mua vé từ mấy tiếng trước.

Hoạt động ký tặng vẫn chưa bắt đầu, Thẩm Triệt ngồi trong phòng nghỉ có hơi lo lắng.

Trước đây anh cũng từng xuất bản vài tác phẩm rồi, nhưng chưa bao giờ lộ mặt cả, càng chưa từng tổ chức hoạt động ký tặng gì hết.

Anh vốn chỉ muốn giấu mình phía sau màn hình, lẳng lặng viết ra thế giới nhỏ của mình, với kiểu ký tên bán sách công khai thế này, quả thực thấy hơi ái ngại.

Nhưng sau khi biên tập dùng đủ mọi cách cầu xin anh suốt mấy tuần, đồng thời báo cho anh con số thù lao hậu hĩnh, rốt cuộc anh vẫn phải hổ thẹn, lựa chọn cúi đầu trước đồng tiền.

Nhưng anh cũng đưa ra yêu cầu là đừng cho người khác chụp mặt mình, biên tập đáp ứng chắc nịch, giải thích rằng hiện trường có nhân viên quản lý chuyên trách, nếu nhà văn không muốn lộ mặt, thì khi fan chụp ảnh, cùng lắm cũng chỉ cho phép chụp đến tay.

Tin tức Thủy Trừng đại thần sắp tổ chức ký tặng vừa tung ra, fan và độc giả đều nổ tung. Dẫu sao thì Thủy Trừng, ngoài việc cập nhật truyện đúng lịch, thỉnh thoảng đăng bù phần truyện bị kiểm duyệt ra, ngay cả trên Weibo cũng rơi vào trạng thái “ngủ đông” quanh năm, trên mạng không tìm được bất cứ tấm ảnh nào của anh. Một nhà văn thần bí như vậy đột nhiên muốn lộ mặt, các fan hết sức hào hứng, thi nhau nhắn lại rằng đến lúc đó nhất định sẽ tới cổ vũ.

Thẩm Triệt chờ một hồi trong phòng nghỉ, mấy biên tập viên đến sắp xếp hội trường, vừa gặp Thẩm Triệt bằng xương bằng thịt thì đã hào hứng vây quanh anh ngay.

“Ôi má ơi! Thủy Trừng-sama đẹp trai thế ư?!”

“Là một đại mỹ nam đó!!!”

“Rõ ràng có thể kiếm ăn bằng gương mặt, sao anh lại kiếm ăn bằng tài năng chứ!!!”

Thẩm Triệt bị một nhóm cô nàng vây quanh rối rít, quả thực không ứng phỏ được, may mà buổi ký tặng sắp bắt đầu, đám nhân viên liền dẫn anh đi đến bục ký tên.

Chờ khi tới giờ, các fan bắt đầu ùa vào, người trong hội trường nhốn nháo, sôi nổi tột cùng.

Hoạt động ký tặng của nhà văn kiểu này, các cô gái trẻ là lực lượng chủ yếu nhất, nhưng tiểu thuyết mà Thẩm Triệt viết có nội dung thiên về tranh đấu hơn, nên thành phần fan cũng khác hẳn. Trong nhóm người xếp hàng có học sinh cấp ba giơ bảng hiệu tiếp ứng, có các cô gái mặc váy Lolita, cũng có rất nhiều “trạch nam” là trai thẳng, thậm chí còn có chị gái và ông chú tuổi tác không nhỏ dắt con đi cùng nữa.

Đối diện với một Thẩm Triệt lần đầu lộ mặt, các fan ở hiện trường đều kinh hãi – gương mặt này của Thủy Trừng-sama, cho dù đi làm minh tinh, cũng là người đẹp hạng nhất!

Đại thần à, anh đẹp mỹ miều như vậy, tại sao không debut với vị trí center chứ hả?!

Có fan run rẩy móc máy ảnh ra, nhắm thẳng gương mặt Thẩm Triệt, ngay lập tức bị nhân viên ngăn cản: “Xin mọi người tôn trọng quyền riêng tư của tác giả, các bạn có thể chụp tay, chụp chữ ký, chụp tác phẩm, cảm ơn đã hợp tác!”

Không được chụp mặt, vậy chụp tay cũng tốt lắm rồi – tay của Thủy Trừng-sama cũng đẹp tới nỗi nhìn mà phải thán phục: Vừa trắng, vừa mềm, vừa dài, lại còn mịn màng. Tựa như chân cừu, như lá mầm, như ngọc quý, xuân sắc tràn đầy.

Đôi bàn tay đẹp như thế, viết ra một câu chuyện xuất sắc như thế, không hề kỳ lạ chút nào.

Rất nhiều người đến buổi ký tặng là fan lâu năm, mang theo đồ ăn vặt và quà tặng tới, vừa nhìn thấy Thủy Trừng đã nước mắt lưng tròng nói: “Thủy Trừng-sama em đọc tiểu thuyết của anh mà lớn lên đó!!!”

Thẩm Triệt càng cảm động hơn, lại càng ra sức ký tên. Fan nào anh cũng hỏi tên, nghiêm túc viết vào trang sách “To X

(tên của fan)”. Fan yêu cầu anh vẽ thêm vài hình đơn giản ở bên cạnh chữ ký, anh cũng cố gắng đáp ứng.

“Thủy Trừng-sama, ký nhanh lên một chút.” Biên tập ở bên cạnh nhỏ giọng thúc giục: “Thời gian sắp hết rồi, bên ngoài vẫn còn hơn một nửa người chưa được ký đó.”

Ngòi bút của Thẩm Triệt lại tăng nhanh tốc độ, dùng hết mấy hộp mực nước, quả thực sắp sửa trở thành công nhân trong dây chuyền sản xuất đến nơi – nhận sách, ngẩng đầu hỏi xong, cúi đầu ký tên, hai tay đưa trả, bắt tay cảm ơn. Lặp đi lặp lại quy trình như vậy, thậm chí còn sinh ra cảm giác nhịp nhàng lạ thường.

Ký liên tục không biết bao nhiêu quyển sách, sự nhịp nhàng này đột nhiên bị cắt ngang.

Đỉnh đầu bị một bóng người cao lớn bao phủ, người đó chưa vội đưa sách cho anh, mà đứng trước mặt anh, dừng lại ba giây. Trong khoảnh khắc ký tặng hết sức gấp rút, ba giây này bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Thẩm Triệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn vào hình bóng bao phủ mình đó, bấy giờ mới kinh hãi.

“Hứa, Hứa Trì?!”

Hứa Trì còn sững sờ hơn cả anh, dáng vẻ như bị hóa đá, ngơ ngác đứng im, trong tay còn cầm một cuốn “Mất thăng bằng”.

Thực ra, Thẩm Triệt đã sớm biết Hứa Trì đọc sách của mình rồi. Chỉ là anh không ngờ, hắn cũng sẽ ngốc nghếch chạy đến buổi ký tặng này.

Mà Hứa Trì thì đích xác là 200% chưa kịp chuẩn bị – bạn tốt ở chung nhà lại chính là tác giả đại thần mình hằng yêu thích, trên đời còn chuyện gì làm người ta khó xử hơn thế này nữa không?

“Anh…” Lưỡi Hứa Trì như cứng lại, mãi hồi lâu sau mới rặn ra được một câu: “Anh là Thủy…”

“Bạn độc giả này xin hãy chú ý thời gian!” Biên tập lớn tiếng đánh thức hai người đang ngơ ngác nhìn nhau, hơi mất kiên nhẫn bảo Hứa Trì: “Phía sau vẫn còn rất nhiều người đang đợi, xin bạn hãy xin chữ ký nhanh lên để nhường đường, cho độc giả phía sau tiếp tục xin chữ ký.”

Biên tập không ngừng thở dài trong lòng, sức quyến rũ của đại thần nhà mình đúng là khủng khϊếp, một anh chàng đẹp trai thế kia mà vừa thấy đại thần đã mê như điếu đổ rồi.

Hứa Trì vẫn đang chìm trong kinh hãi tột cùng, vô thức đưa sách cho Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt ho khan một tiếng: “Muốn ký gì nào?”

“Tùy anh…” Đầu óc Hứa Trì trống không.

Thẩm Triệt suy nghĩ một lát, bàn tay trắng như tuyết cầm bút máy lên, loạt xoạt viết mấy chữ, sau đó ký tên của mình vào.

Anh ký hai chữ “Thẩm Triệt” – trong số hơn trăm quyển sách được ký tên ở đây, e rằng chỉ có cuốn sách này của Hứa Trì, là nhận được chữ ký không phải “Thủy Trừng”.

Thẩm Triệt đưa sách cho Hứa Trì, ngước mi, mắt cười cong cong: “Cảm ơn đã ủng hộ.”

Hứa Trì cầm sách, theo dòng người đi xuống, một lúc lâu sau mới hồi thần được.

Suy nghĩ trong đầu hắn quay cuồng, hắn nhớ ra hàng ngày Thẩm Triệt đều ngồi đánh chữ trước máy vi tính, nhớ Thẩm Triệt từng nói là có viết một cuốn tiểu thuyết về y khoa, lại nhớ nụ cười khó hiểu của đối phương khi mình nhắc đến “Mất thăng bằng” của Thủy Triệt.

Thủy chí trừng, tắc vi triệt.(*Nước được gạn lọc, sẽ thành trong suốt)

“Thủy Trừng” này, không phải chính là Thẩm Triệt hay sao!

Trong lòng Hứa Trì thoáng rung động, xoay người nhìn về phía cửa sổ sát đất của trung tâm triển lãm – bên ngoài, tuyết đang lất phất rơi.

Từng đυ.n bông trắng muốt và mềm mại kia, thoáng chốc lại như nhòa đi, chẳng rõ là tuyết, hay là hoa rơi.

Hắn giở cuốn sách trong tay ra, trên trang bìa trong có mấy chữ uyển chuyển mà tao nhã:

Tiết hoa rơi, lại gặp người.

(*Tên một bài thơ của Đỗ Phủ)


Thẩm Triệt.