Chương 6

Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Bơ Alaka

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Tiết tự học buổi tối chủ nhật, dù là tiết học đầu tiên nhưng dường như mọi người vẫn còn chưa chịu “thoát ra” khỏi kỳ nghỉ vừa rồi, giáo viên đứng lớp tối nay lại là một giáo viên thể dục, vì vậy mấy cô cậu học sinh liền thả lỏng bản thân, phía dưới bắt đầu xôn xao, ồn ồn ào ào không ngừng nói chuyện.

Buổi chiều Trần Nhạc Nhạc đi thư viện, sách mở chưa được bao lâu liền ngủ mất, sau đó cô đánh một giấc dài, phơi mình dưới ánh nắng tràn qua từ cửa sổ. Do đó năng lượng cũng vô cùng dồi dào, đôi mắt nhìn qua lại một lúc lâu, cuối cùng mới chạm nhẹ vào cánh tay Lâm Nguyệt, nói với cô ấy: “Nguyệt Nguyệt, tớ vừa nhìn thấy Chu Văn Chử đi ra phía cuối lớp vứt rác, có rất nhiều thư tình cùng đồ ăn luôn ấy, thật là lãng phí.”

Gương mặt Chu Văn Chử rất soái, tính tình mặc dù thường tụ tập, thường chỉ chơi chung với đám học sinh lớp 12-16, nhưng nghe nói nhà anh rất giàu, nói chung thì nhìn từ trên xuống dưới, có không ít nữ sinh thích anh chàng này.

Lâm Nguyệt nghe xong lời này, bất chợt nhớ tới kiếp trước, Mạnh Hi Uyển và Trần Nhạc Nhạc đều “để ý” đến Chu Văn Chử, điểm không giống nhau là Trần Nhạc Nhạc chỉ nói ngoài miệng thôi, còn Mạnh Hi Uyển thì lại để trong lòng. Nghĩ như vậy, Lâm Nguyệt lại nhìn sang chỗ ngồi của Mạnh Hi Uyển.

Cô ta đang cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng lại cầm bút ghi ghi vẽ vẽ gì đó trên giấy, là một bộ dạng vô cùng nghiêm túc học tập, tinh thần của Mạnh Hi Uyển thoạt nhìn có chút không tốt, chắc là còn bị ảnh hưởng do cảm mạo.

Lâm Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt, tùy ý liếc qua phía sau phòng học, vô tình lại đυ.ng phải tầm mắt của Chu Văn Chử.

“Nguyệt Nguyệt, tớ nhớ ra ngày mai phải nộp bài tập môn Tiếng Anh, cậu làm xong chưa vậy? Cho tớ xem một chút có được không?” Trần Nhạc Nhạc vốn đang định bắt đầu giải đề thi đại học, nào ngờ nhớ đến bài tập còn chưa làm, liền hoang mang hoảng loạn hỏi Lâm Nguyệt.

“Được.” Lâm Nguyệt quay đầu lấy bài tập của mình đưa cho cô ấy, sau đó tiếp tục làm bài.

Mà lúc này, Chu Văn Chử đang nhìn bóng lưng nghiêm túc học tập của Lâm Nguyệt, lần đầu tiên nghiêm túc ngẫm lại lời nói và việc làm của bản thân trong thời gian mới chuyển đến đây, do ảnh hưởng bởi môi trường sống, anh thường luôn quan sát lời nói và sắc mặt của người khác, lần trước vô tình nhìn thấy còn tưởng mình đoán sai ý, nhưng vừa rồi Lâm Nguyệt nhìn lướt qua một cái, rõ ràng trong mắt cô có một tia đề phòng đối với anh.

Thật ra nói là đề phòng thì cũng không đúng, nhưng nói tóm lại, ánh mắt cô nhìn anh, rõ ràng không hề điềm đạm giống với lúc cô nhìn những bạn học khác, mà thậm chí còn có xu hướng biểu hiện một biểu tình không tốt nữa.

Tại sao vậy nhỉ? Hai người thật sự đối mặt với nhau là ở cái lần Tưởng Phong hỏi mượn thẻ ăn cơm, sau đó anh cũng đã trả lại bằng tiền mặt, Lâm Nguyệt còn bảo Trần Nhạc Nhạc đưa trả lại số tiền thừa.

Hay là, cô đang giận do bọn Tưởng Phong nói đùa, yêu cầu cô phải tháo khẩu trang ra cho mình nhìn? Nhưng Lâm Nguyệt là hoa khôi của trường. Ảnh chụp giấy tờ tùy thân của cô từ năm đầu tiên nhập học cấp ba đến nay vẫn là ảnh đăng tuyển hoa khôi của trường cấp hai Đồng Thành. Anh cũng đã nhìn qua năm, sáu, bảy hoặc tám lần rồi, cô ấy lớn lên như vậy còn sợ người ta nhìn hay sao?

Hay là cô cũng biết đến sự kiện đó? Nghĩ đến đây, toàn bộ ý cười trên mặt Chu Văn Chử cũng biến mất.

Tiếng chuông kết thúc tiết tự học đầu tiên vừa vang lên, bầu không khí trong phòng học tựa như một giọt nước rơi vào một chảo dầu nóng vậy, ồn ào cả lên, giáo viên thể dục cũng không nói gì thêm, ôm bình nước giữ nhiệt cười ha hả đi ra ngoài.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, Chu Văn Chử chán nản muốn chết, Hướng Tần bỗng nhiên xuất hiện trước cửa lớp kêu: “Anh Chử!”

Vài người ở lớp 12-16 tập hợp, Ban ngày Tưởng Phong ăn bữa cơm đó xong, đột nhiên yêu thích hương vị của quán xào nhỏ đó, cảm thấy chưa đã ghiền, cậu còn kêu ông chủ giao đồ ăn tới, mời mọi người một bữa ăn tối.

Chu Văn Chử không có khẩu vị, ngồi trước một đống gà vịt thịt cá ngào ngạt mùi thơm.

“Tưởng Phong, sau này cậu đừng đi quấy rầy Lâm Nguyệt nữa..”

“Hả?” Tưởng Phong đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ của việc ăn uống, lại bất chợt bị điểm danh, còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã vô thức trả lời: “Tớ không có quấy rầy cô ấy, sao cậu lại nói vậy?”

Chu Văn Chử không muốn nhiều lời: “Vậy sau này cậu cứ nhớ là cách xa cô ấy một mét đi.”

Nói xong câu này anh liền rời đi, khiến cả bọn còn lại bối rối, khó hiểu.

*

Chỗ ở của Mạnh Hi Uyển không giải quyết được, bầu không khí trong nhà trở nên không được thoải mái, buổi tối sau khi hai người tan học, cùng nhau đi về nhà, Mạnh Hi Uyển không xa không gần mà đi phía sau Lâm Nguyệt, khi gần về đến nhà, cô ấy đi nhanh vài bước đuổi kịp, giải thích: “Lâm Nguyệt, tớ về nhà sẽ nói với chú Lâm là chúng ta cùng nhau đi về nhà.”

Lâm Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, ngược lại không lưu tình mà nói: “Không cần, tôi và cậu không phải là “chúng ta”, cũng không phải mối quan hệ có thể cùng nhau về nhà.”

Trong nhà, Mạnh Tú Văn vừa mới làm xong hai bát mì sợi, mấy năm nay bà vẫn luôn dựa vào việc làm việc vặt để kiếm phí sinh hoạt cho hai mẹ con, bây giờ gả cho Lâm Khang Thành, nên tạm thời làm nội trợ trong nhà: “Anh Thành, sau này mỗi đêm em sẽ làm bữa khuya nhé, học sinh lớp mười hai đều vất vả, hai đứa nhỏ học xong tiết tự học buổi tối, về nhà có thể ăn một chút, đối với sức khỏe của hai đứa cũng tốt.”

Lúc Lâm Khang Thành đi ra ngoài vào ban ngày đã mua một cái giường tầng, ai ngờ khi trở về lại không mở được cửa phòng Lâm Nguyệt, trong lòng ông vừa tức vừa thẹn, đối mặt với Mạnh Tú Văn tốt như vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, đang muốn nói cái gì đó, cửa được mở ra từ bên ngoài, Lâm Nguyệt cùng Mạnh Hi Uyển dường như cùng một lúc đi vào.

Trên mặt Mạnh Tú Văn lập tức treo lên một nụ cười: “Anh Thành, em nói Nguyệt Nguyệt là một đứa trẻ ngoan, anh xem, hiện tại hai đứa ở chung thật là tốt.”

Lâm Nguyệt không nói chuyện, bản thân thay đôi giày xong liền trở về phòng. Lâm Khang Thành gọi cô lại: “Nguyệt Nguyệt, con mở cửa ra, dọn dẹp đồ đạc một chút, đợi lát nữa ăn mì xong, ba cho người đem cái giường tầng vào phòng.”

Khi nói chuyện, Mạnh Hi Uyển yên tĩnh đi về phía bàn ăn, lại không động đũa mà ngồi chờ Lâm Nguyệt.

“Ba, con không đói bụng, về sau không cần chuẩn bị phần của con, còn có…” Lâm Nguyệt chỉ về phía sau lưng Lâm Khang Thành, “Lúc sửa nhà hai năm trước, ba nói căn phòng này sẽ là ngôi nhà trong truyện cổ tích của con sau này, con chưa bao giờ nghe nói là nhân vật chính trong truyện cổ tích phải sống với người khác. Hơn nữa, mẹ sẽ thường trở về thăm con, đến lúc đó mẹ hỏi cô gái xa lạ trong phòng con là ai, con cũng không thể giải thích được, ba nghĩ sao?”

*

Lâm Nguyệt kiên trì không chịu nhượng bộ, Mạnh Hi Uyển thì vẫn luôn ở trong phòng khách. Lâm Khang Thành đã mua một cái giường mới và ngăn cách một không gian nhỏ tạm thời trong phòng khách, ít nhất là để đảm bảo rằng cô sẽ không bị cảm vì lạnh.

Nhưng cũng bởi vì điều này mà mối quan hệ cha con của Lâm Nguyệt và Lâm Khang Thành xuống tới mức âm độ C.

Kỳ thi hàng tháng đầu tiên cuối cùng cũng tới, kỳ thi lần này là do nhà trường tự ra đề, vì để kí©h thí©ɧ tinh thần học tập của học sinh nên các thầy cô ra đề thường rất khó.

Trường Đồng Thành cơ sở một có rất nhiều kỳ thi, kết quả thi cũng được thông báo rất nhanh, sáng sớm Trần Nhạc Nhạc tới lớp liền nằm trên bàn, buồn rầu không thôi: “Làm sao bây giờ, rõ ràng những câu hỏi trong đề gặp cũng gặp qua rồi, làm cũng làm qua rồi, nhưng lúc thi lại chẳng có chút ấn tượng nào.”

Lâm Nguyệt vẫn bình tĩnh: “Đợi lát nữa, xem kết quả như thế nào đã.”

“Ừ.” Trần Nhạc Nhạc nói xong, lấy một phong thư tình từ trong hộc bàn ra xem.

Đây là bức thư tình thứ ba cô nhận được trong khoảng thời gian này, tất cả đều đến từ Tưởng Phong của lớp 12-16. Trường học đương nhiên là không cho phép yêu sớm, nhưng Tưởng Phong không biết là đã uống nhầm thuốc gì mà bắt đầu thầm thích Trần Nhạc Nhạc, không chỉ có thư tình mà cậu ta còn thường xuyên đưa các loại đồ ăn ngon đến.

“Ai ya thật là phiền, tớ vốn đang nghĩ có nên đồng ý với cậu ta hay không, mà thành tích học lại giảm thế này thì còn yêu đương gì được nữa.”

Trần Nhạc Nhạc lúc này, đương nhiên là đang trong giai đoạn ngây thơ mơ mộng về một mối tình gà bông, nhất là khi người theo đuổi cô lại là Tưởng Phong của lớp 12-16, nếu để thành tích học tập chẳng ra gì của cậu ta sang một bên thì diện mạo đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi cũng coi như là một đối tượng lý tưởng cho một mối tình thanh xuân vườn trường.

Lâm Nguyệt đang làm bài của mình thì dừng lại.

Kiếp trước đúng là Tưởng Phong theo đuổi Trần Nhạc Nhạc, hai người quả thực có một đoạn thời gian ở bên nhau, nhưng về sau không biết Mạnh Hi Uyển nghe được từ đâu nói rằng Tưởng Phong theo đuổi Trần Nhạc Nhạc chỉ là một trò đùa dai, việc này cuối cùng bị Trần Nhạc Nhạc biết được, cô và Tưởng Phong náo loạn một trận linh đình, đến tận khi tốt nghiệp, cả hai cũng không còn nói chuyện với nhau một lần nào nữa, còn chuyện về sau, Lâm Nguyệt cũng không biết.

Kiếp này, bởi vì Lâm Nguyệt dứt khoát cự tuyệt sự thân thiết của Mạnh Hi Uyển đối với mình nên dẫn đến việc Trần Nhạc Nhạc cùng Mạnh Hi Uyển cũng không thể giống như trước mà biến thành bạn tốt, những việc này, liệu có khác với trước trước đây không? Thực tế đến bây giờ, Mạnh Văn Tú cũng không mang thai, sự tình đã không còn phát triển giống với kiếp trước nữa.

“Nhạc Nhạc, cậu phải xác định Tưởng Phong thực sự thích cậu thì cậu mới có thể cùng cậu ta yêu đương.” Thân là bạn bè, Lâm Nguyệt biết, kiếp trước mối tình ngắn ngủi lại còn thất bại của Trần Nhạc Nhạc đã mang đến cho cô ấy một sự đả kích rất lớn, bởi vì cô ấy thực sự vô cùng vô cùng thích Tưởng Phong.

“Tớ biết rồi Nguyệt Nguyệt, cậu nói nhỏ một chút.” Trần Nhạc Nhạc vì mắc cỡ bèn lấy tay bịt miệng Lâm Nguyệt, hiện tại cô cùng chỉ mới nhận được thư tình thôi mà, còn chưa có bắt đầu yêu đương đâu.

Sau tiết tự học đầu tiên là tiết Ngữ Văn, khi cô Tần bước vào, trong tay còn cầm theo một xấp bài thi, phía trên xấp bài thi còn có một tờ giấy bay phấp phới, chắc là bảng xếp hạng của mọi người.

Cô Tần giảng dạy mới chỉ được một thời gian ngắn, bởi vậy cũng nghiêm túc và khắt khe hơn, mỗi khi công bố kết quả, cô cũng không dùng những phương thức hoa hòe, lòe loẹt như những giáo viên khác. Thực sự nề nếp mà đọc từ hạng nhất một lượt thẳng đến người cuối cùng.

Nhưng lần này, cái tên đầu tiên vừa được đọc, trong lớp đã bắt đầu huyên náo.

Năm rồi xếp hạng nhất đều là Lâm Nguyệt, mọi người đều đã quá quen với chuyện này, nhưng mà lần này người đứng đầu lớp lẫn đứng đầu khối lại là học sinh mới chuyển đến, Chu Văn Chử.

Mà bản thân anh ta, nghe được thứ hạng của mình, mặt vẫn vô cùng bình tĩnh mà đối diện với sự tò mò đánh giá từ bốn phương tám hướng xung quanh mình, Chu Văn Chử một chút mất tự nhiên cũng không có, trên mặt cũng không có chút biểu tình vui vẻ hay thoải mái gì.

“Nguyệt Nguyệt, hạng nhất của cậu bị cướp mất rồi!” Trần Nhạc Nhạc so với Lâm Nguyệt còn kích động hơn.

Cô Tần đọc xong tên, sau đó sẽ đọc luôn điểm số và xếp hạng trong khối, điểm tổng của Chu Văn Chử so với Lâm Nguyệt còn cao hơn hai điểm. Tầm mắt cô khẽ nhúc nhích, có chút buồn bực, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhớ đến kiếp trước, thành tích của Chu Văn Chử không tốt cũng không xấu, năm thứ ba trung học, anh là một học sinh lớp 12 bình thường, đến kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm số của anh đột ngột tăng vọt lên vị trí thứ nhất, điều này làm cả trường náo loạn, nếu không phải tin tưởng hệ thống thi tuyển sinh đại học, các giáo viên và mọi người thậm chí còn nghi ngờ rằng danh hiệu thủ khoa ban Tự nhiên là do bỏ tiền mua được.

Còn lần này, vì lý do gì mà anh ấy không thèm che giấu năng lực từ đầu như kiếp trước nữa?

Cô Tần đọc xong xếp hạng, Trần Nhạc Nhạc vẫn duy trì thứ hạng trung bình, cô nàng đang còn vừa vui vừa sợ, trong nháy mắt liền trở nên vui vẻ. Một số người khác thì lại không được tốt cho lắm, nhiều người trong số họ bị tụt hạng, bị cô Tần chỉ đích danh, kêu họ sau giờ học thì đến phòng giáo viên, Mạnh Hi Uyển cũng nằm trong số đó.

Sau tiết Ngữ Văn, mọi người đều nhiệt liệt thảo luận về bảng xếp hạng vừa rồi, Mạnh Hi Uyển lấy hết can đảm đi đến bàn học của Chu Văn Chử, trước khi anh rời khỏi chỗ ngồi của mình liền mở miệng hỏi: “Có thể làm phiền hỏi cậu một chút, đề này làm như thế nào không?”

Chu Văn Chử cũng không nghĩ tới là mình sẽ bị người ta chặn, anh nhìn xuống, cũng không nhìn qua người hỏi là ai, chỉ liếc mắt nhìn đề bài một cái, sau đó cầm bút lên, lật một nửa tờ giấy, nhanh chóng viết lên một câu.

“Bài giải: ví dụ câu 5 trang 37 của sách giáo trình môn Hóa, đáp án tìm trong mục lục, không cần cám ơn.”

Viết xong, đặt nửa tờ giấy này lên sách của Mạnh Hi Uyển, Chu Văn Chử đứng dậy đi thẳng đến vị trí của Lâm Nguyệt: “Này Lâm Nguyệt, có thời gian không, thảo luận đề thi này với tôi được chứ?”

Lâm Nguyệt quay đầu, trước tiên nhìn đến bộ dạng cắn môi ủy khuất của Mạnh Hi Uyển, sau đó mới chú ý đến Chu Văn Chử, anh ấy xếp hạng nhất, sao lại chạy qua đây nhanh như vậy, đây là muốn khoe khoang với cô sao?