Chương 17

Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Rine

Sở dĩ Lâm Nguyệt nói ra việc này là vì suy xét cho Chu Văn Chử, cô thực sự rất biết ơn anh đã cứu mình hai lần, nếu Lâm Nguyệt chỉ là một nữ sinh bình thường thì có lẽ sẽ bị anh hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, cô không phải.

“Vậy cậu có thể không nghe.” Lâm Nguyệt nói xong liền đi về phòng học.

“Ơ, cậu đùa à?” Chu Văn Chử thu lại vẻ mặt không đứng đắn của mình, vô thức giữ chặt cánh tay cô: “Đừng quay về mà.”

Vừa rồi anh chơi bóng rổ một lúc lâu, trong bàn tay đều là mồ hôi, trên đồng phục của Lâm Nguyệt liền xuất hiện một vết bẩn hình dấu tay thật lớn, Chu Văn Chử xấu hổ, hận không thể lập tức chui xuống đất trốn: “Cái kia, tôi…”

Lâm Nguyệt cũng thấy được dấu tay này, cô cúi đầu nhìn, sau đó hướng ánh mắt về phía anh, đôi mắt cong cong, cười rộ lên: “Không sao đâu, tôi đi rửa qua đã.”

Thời gian nghỉ trưa, trong nhà vệ sinh không có người, Lâm Nguyệt rửa sạch chỗ bị bẩn trên đồng phục, Chu Văn Chử đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh nữ. Lúc cô đi ra, anh lập tức lấy từ trong túi ra một bịch trái cây ngào đường, lời ít ý nhiều: “Bồi thường cho cậu.”

Giấy đóng gói trái cây ngào đường dưới ánh mặt trời chiếu vào phản xạ đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn cực kì lóa mắt. Vừa rồi Chu Văn Chử chạy tới siêu thị nhỏ trong trường học chọn một lúc lâu không biết cô thích cái gì nên mới mua cái này.

Lâm Nguyệt cũng không tham lam, trên người cô mặc đồng phúc bị ướt, lấy một viên có giấy gói màu xanh nhạt trong tay anh: “Tôi muốn cái này, cám ơn.”

Hiếm khi Chu Văn Chử ngượng ngùng, anh bỏ số kẹo còn dư vào trong túi của mình, tiếp theo liền kéo Lâm Nguyệt đi dưới ánh nắng mặt trời. Dù sao cũng là mùa đông, mặc đồng phục bị ướt thật không dễ chịu chút nào, anh cũng sợ cô vì thế mà bị cảm.

———

Buổi chiều, cô Tần tới lớp học, thông báo kế hoạch tham quan mùa đông của trường. Mỗi năm, Đồng Thành đều sẽ tổ chức hoạt động mùa đông này, trước đây chỉ có lớp 10,11 tham gia, lớp 12 không có cơ hội.

“Năm nay, thầy cô suy xét đến việc lớp 12 học hành áp lực, quyết định trong khối 12, thành tích xếp hạng trong phạm vi top 30 của kỳ thi giữa kỳ này có thể tự nguyện tham gia. Nếu người muốn đi chơi phù hợp với điều kiện, đợi lát nữa đến phòng giáo viên tìm cô báo danh, yêu cầu người nhà viết thư đồng ý. Mặt khác, phí tham gia là 2800 đồng một người, du lịch lần này đã bao gồm các chi phí, phí tham gia và thư đồng ý thì mang đến cho thầy cô hậu cần của văn phòng.”

Hoạt động tham quan của cơ sở số 1 Đồng Thành diễn ra trong ba ngày liên tục. Địa điểm hoạt động cũng không xa, là ở trong thành phố, nhưng đối với số lượng bài vở của học sinh lớp 12 thì không thể không nói thông báo lần này quả thực làm người ta cảm thấy hưng phấn.

Trần Nhạc Nhạc mới đầu nghe xong tin tức còn rất vui vẻ, nhưng nghe đến yêu cầu top 30 kia thì uể oải, cô than một tiếng: “Nguyệt Nguyệt, lần sau tớ phải làm bài thi thật tốt.”

Lần này, thành tích làm bài thi của Trần Nhạc Nhạc không cao không thấp, vừa vặn nằm ngoài top 30, tiếc nuối bỏ lỡ cơ hội.

“Được, tớ giúp cậu ôn bài.” Lâm Nguyệt đáp ứng.

“Vậy cậu sẽ đi sao?” Trần Nhạc Nhạc nghĩ đến chuyện Lâm Nguyệt có thể đi thì lại hưng phấn: “Mẹ tớ mua cho tớ một cái camera, ngày mai tớ sẽ đưa cho cậu, đến lúc đó còn có thể chụp ảnh nha, cậu cho tớ xem ảnh chụp là tốt rồi, nhớ rõ phải chụp nhiều cảnh.”

Trước,mặt Lâm Nguyệt còn có một quyển bài tập đang mở ra, cô lắc đầu: “Tớ không đi.”

Hoạt động lần này là cơ hội khó mà có được, hơn nữa các khối còn đi ra ngoài cùng nhau, ngẫm lại liền có thể chơi vui vẻ. Đến buổi chiều, chuyện này cũng đã truyền ồn ào huyên náo, nghe nói lớp 12 năm nay chỉ cần thành tích phù hợp với điều kiện cơ bản thì đều được tham gia.

Trần Nhạc Nhạc vẫn nghĩ là Lâm Nguyệt sẽ đi, cô ra bên ngoài lắc lư một vòng rồi trở về, mang theo tờ giấy báo danh còn trống, nhét vào trong cặp của Lâm Nguyệt.

Buổi tối, Chu Văn Chử ở hàng phía sau đưa một quyển sách toán học cho Lâm Nguyệt, cô mở ra, nhìn thấy nội dung vẫn như những cái trước đó, anh chỉ thay đổi cái phong bì bên ngoài.

“Chuyến đi chơi mùa đông, đi không?

—– Chu”

Lâm Nguyệt đặt bút, ở mặt trong vẽ một người lắc lắc cái đầu. Cô nhớ đồ vật cũng rất nhanh, người hoạt hình này là mấy ngày trước cô nhìn thấy trong gói biểu tượng của Trần Nhạc Nhạc. Tuy rằng chỉ lướt mắt qua một cái nhưng Lâm Nguyệt vẽ ra cũng đã đủ thấy giống y như đúc.

Chu Văn Chử nhận được hồi âm của Lâm Nguyệt, trong lòng rất tiếc nuối. Anh mở di động ra, trong nhóm chat vẫn là tin nhắn mới nhất của Lưu Thành Dịch

“@mọi người, tôi giúp mọi người đều được tham gia chuyến đi chơi mùa đông, thành tích giao cho tôi, tổ hậu cần bên kia đã bị thu phục, đại gia cùng nhau quẩy lên!”

Chu Văn Chử xem xong tin tức kia, đem nguyên câu đã soạn được hơn một nửa “Hơn nữa Lâm Nguyệt” xóa đi, sau đó gửi một câu “Không đi.”

Trong nhóm, vẻ mặt Lưu Thành Dịch hoang mang: “Tình huống gì vậy, Tưởng Phong không đi, anh Chử không đi, Càn Khôn vội vàng vừa học vừa làm, cho nên chuyến đi chơi mùa đông này biến thành tuần trăng mật của tớ và Hướng Tần phải không?”

Những người khác không lên tiếng nữa, nhưng thật ra Hướng Tần đã gửi liên tiếp vài biểu tượng cảm xúc “ghê tởm”, “nôn mửa”.

———

Lâm Nguyệt thực ra cũng muốn đi chuyến đi chơi mùa đông, nhưng chi phí tận 2800 đồng, đối với cô bây giờ thì đó là một số tiền rất lớn, Lâm Khang Thành đã cắt hết phí sinh hoạt của cô, Lâm Nguyệt không biết có nên cảm kích ông đã không đuổi cô ra khỏi nhà hay không. Nhưng thật mong có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ lấy lại một nửa tài sản của mẹ mình, không để cho hai mẹ con Mạnh Tú Văn được hưởng.

Kết quả, nhà dột còn gặp trời mưa, vào thứ ba, cô Tần lại mang đến một tin tức mới, trường học bán một bộ đề thi đại học chất lượng rất tốt. Đây là đề do giáo viên nổi tiếng phụ đạo 1:1 ra, trường học sẽ cung cấp thiết bị máy tính, còn yêu cầu học sinh có thể tự nguyện mua, trường học khuyến khích học sinh tự nguyện, nếu mua theo nhóm thì có thể được giảm 20%.

Kiếp trước, Lâm Nguyệt đã trải qua một lần. Thực ra, đối với kỳ thi đại học, cô có thể nắm chắc phần lớn, hơn nữa giá của bộ đề này không thấp, cô nghĩ lại bản thân mình cũng cảm thấy không cần thiết phải tiêu số tiền này. Ngoài ra, cô Tần còn nói thêm một câu, trường học kiến nghị dựa vào thành tích trước của học sinh đều thử một chút, sẽ giúp ích ít nhiều.

Qua hai tiết học, lớp trưởng cũng đã dẫn người mang 25 bộ đề thi đại học đó về, hơn nữa, chia theo thành tích xếp hạng của 25 học sinh học tốt trước. Lâm Nguyệt xếp top đầu, nhìn đống bộ đề thi đại học này đến thất thần.

———

Mấy ngày nay, trong trường học rất náo nhiệt, chuyến đi chơi mùa đông quyết định sẽ diễn ra trong ba ngày. Các học sinh đã báo danh đều đang thương lượng xem mang theo cái gì, nhiều học sinh lớp 12 không thể tham gia cũng chỉ có thể đưa mắt ngưỡng mộ, mà Lâm Nguyệt lại u sầu về vấn đề tiền bạc.

Sau khi đóng tiền phí nhận bộ đề thi, trong tay Lâm Nguyệt không còn bao nhiêu, may mắn là thẻ cơm vẫn còn dư một chút, có thể kiên trì một khoảng thời gian. Kinh tế của Lâm Nguyệt hiện giờ đang đang trong tình trạng như trứng chọi với đá. Buổi sáng, cô đi ngang qua bà cụ bán bánh rán, giò cháo quẩy cũng không dám mua bữa sáng.

Lúc Trần Càn Khôn bị Lâm Nguyệt tới tìm còn có chút buồn bực, vì Chu Văn Chử quen bọn Tưởng Phong, hai người cũng coi như có quen biết, nhưng trước đây thực ra chưa từng nói qua mấy câu, cho nên cũng không có chủ đề để trò chuyện,.

Lâm Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, muốn cậu ta giới thiệu một công việc đáng tin cậy.

Khi nói chuyện, Trần Càn Khôn khó tránh có chút ngượng ngùng: “Bình thường tớ đều trốn học ra ngoài, nhưng tớ sẽ cố gắng giúp cậu hỏi một chút, làm việc vào buổi trưa, cậu xem có thể tới không?”

Lâm Nguyệt nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Thời gian nghỉ trưa mỗi ngày tớ đều có thể làm, còn có buổi tối sau khi học xong tiết tự học cũng được.”

Tiết tự học buổi tối của cơ sở số 1 Đổng Thành kết thúc luôn là 10 giờ tối. Lâm Nguyệt là một học sinh tốt, thường nghiêm túc học tập, nếu buổi tối cô muốn đi làm công việc bán thời gian thì nhất định là vì thiếu tiền. Trong nhà Trần Càn Khôn không giàu, cậu cảm thấy đây chính là nóng lòng muốn tự mình nỗ lực kiếm tiền, tâm trạng liền gấp gáp: “Được, cậu yên tâm, tôi sẽ liên hệ nói tốt cho cậu.”

Hai người nói xong thì trao đổi số điện thoại.

Vì thế, lúc bước vào mùa đông, Lâm Nguyệt cũng bắt đầu làm việc. Trần Càn Khôn thường xuyên ở bên ngoài vừa học vừa làm. Việc này tựa như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cậu sợ Lâm Nguyệt một mình không thể thích ứng, dứt khoát điều chỉnh thời gian của bản thân, giữa trưa hai người cùng đi phát giấy hoặc đến quảng trường mặc trang phục thú bông mời chào khách hàng. Đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc lại cùng nhau đến KFC làm nhân viên phục vụ.

Lâm Nguyệt không nói cho người khác biết chuyện này, ngay cả Trần Nhạc Nhạc cũng cho rằng giữa trưa cô đi thư viện tự học.

Công việc bán thời gian uy rằng không đặt nặng vấn đề tư duy nhưng yêu cầu thể lực tốt. Vì muốn có nhiều thời gian nên ngay cả ăn cơm, Lâm Nguyệt cũng ăn cho có lệ, cô không dám tiêu xài gì nhiều lại không có nhiều tiền mặt, đều là đến căn tin của trường ăn cơm xong trước rồi mới đi làm công.

Sau khi bị Lâm Nguyệt hỏi qua, quả thật về sau, Chu Văn Chử thành thật hơn nhiều. Anh cũng giảm bớt tần suất tham gia hoạt động của nhóm Tưởng Phong, thậm chí còn phá lệ mấy cái yêu cầu kia mà học hành ở trong trường qua ngày. Đương nhiên là anh không thích cơm trưa ở căn tin, nhưng mà ngày nào Lâm Nguyệt cũng đến ăn nên anh vẫn muốn được ngẫu nhiên ăn cơm cùng cô.

Chuyến đi chơi mùa đông vừa kết thúc, sang hôm thứ hai, mọi người đều nhiệt liệt thảo luận, Trần Nhạc Nhạc nghe mà cảm thấy ngưỡng mộ không thôi: “Còn nói xếp hạng trong top 30 mới được đi, nhưng tớ thấy Mạnh Hi Uyển cũng đi kìa.”

Gần đây Lâm Nguyệt rất bận rộn, không chú ý đến việc trong nhà, nghe vậy cũng sửng sốt: “Thật sao?”

“Ừ!” Trần Nhạc Nhạc lấy điện thoại di động ra cho Lâm Nguyệt xem: “Không biết cậu ta làm thế nào, hình như không báo danh qua thông báo của trường học nhưng vẫn đi theo. Tớ thấy bọn bọ nhắn QQ thì nhìn thấy ảnh chụp của Mạnh Hi Uyển trong đó, Nguyệt Nguyệt, sớm biết thế thì cậu cũng đi.”

Lâm Nguyệt chỉ cười cười mà không trả lời. Lâm Khang Thành đồng ý cho đứa con gái không cùng quan hệ huyết thống 2800 đồng đi ra ngoài chơi, lại chẳng quan tâm con gái ruột có tiền ăn cơm hay không, thế này cũng thật là châm chọc người mà.

Tới gần trưa, Chu Văn Chử đưa tờ giấy đến, anh nói giữa trưa muốn đi đến nhà ăn cùng cô.

Lâm Nguyệt trả lời một câu: “Được”, thầm tính toán thẻ cơm sắp hết tiền trong lòng, cảm thấy chuyện kiếm tiền này lại gấp gáp một chút.

Duy chỉ có một việc khiến Lâm Nguyệt thật sự vui vẻ là gần đây, chất lượng đồ ăn ở căn tin thật sự không tồi. Tần suất nấu ăn của vị đầu bếp làm món cà tím xào đậu que mà cô nói qua ngày càng nhiều, lại còn luôn có rất nhiều món cô chưa từng thấy, hương vị cũng rất ngon.

Giữa trưa, lúc Lâm Nguyệt, Trần Nhạc Nhạc và Chu Văn Chử ăn cơm, Tưởng Phong bưng cái khay đồ ăn đi ngang qua bọn họ, cậu hướng tầm mắt về phía Trần Nhạc Nhạc, Trần Nhạc Nhạc cố gắng cúi đầu và cơm, bầu không khí giữa hai người vẫn có chút kỳ quái.

Chu Văn Chử cười một tiếng: “Tên kia có lẽ đang mắng tôi là phản đồ.”

Trần Nhạc Nhạc chẹp miệng, giống như muốn nói cái gì, nhưng bởi vì đối phương là Chu Văn Chử nên đành nhịn xuống.

“Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, trưa nay tớ không muốn ngủ, cơm nước xong cậu đi uống trà sữa với tớ được không?” Bây giờ Trần Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Phong liền cảm thấy phiền, liếc mắt nhìn cậu ta một cái thì đôi mắt cũng đau, muốn uống món gì đó ngọt ngọt mới có thể chữa khỏi.

Trưa nay Lâm Nguyệt đã muốn đi đến trung tâm mua sắm mặc đồ thú bông phát phiếu giảm giá cho một cửa hàng khai trương, thời gian rất gấp gáp, nhưng việc này không tiện nói thẳng, cô đành lấy cớ: “Nhạc Nhạc, trưa nay tớ có việc cần hoàn thành, buổi chiều đi cùng cậu có được không?”

Trần Nhạc Nhạc là một người rất thoải mái, nhanh chóng đồng ý: “Hôm nay tớ muốn thử vị xoài mới ra kia.”

Cơm nước xong, họ cùng nhau đi ra. Trần Nhạc Nhạc đến siêu thị mua văn phòng phẩm, Chu Văn Chử và Lâm Nguyệt đi cùng nhau, anh để ý tới hôm nay lúc ăn cơm, cô đã nhìn đồng hồ ba lần, có vẻ là đang gấp.

Câu: “Có muốn tôi đưa cậu đi không?” còn chưa kịp mở miệng nói, Lâm Nguyệt đã gấp không chờ nổi, đi về phía cổng trường từ sân thể dục, Chu Văn Chử đang tính toán bỏ đi, thế mà lại nhìn thấy xe máy của Trần Càn Khôn ở phía xa.

Trần Càn Khôn không có ở đó, còn Lâm Nguyệt thì chờ ở bên cạnh xe máy của cậu ta. Chu Văn Chử nhíu mày, cảm thấy hình như có người muốn đào góc tường nhà anh.